Vờ Ấu Trĩ

Chương 26

Dụ Ấu Tri rũ mắt.

"Không phải anh biết sao?"

Hạ Minh Sầm không hỏi tiếp, cúi đầu, bỗng nhiên bật cười.

Sự theo đuổi và cẩn thận lấy lòng những năm đó, cái rất thích miệng cô nói, sau này còn khổ tâm đi du học nước Anh với anh, trong khoảng thời gian hơn nửa năm cùng nhau trải qua sinh nhật, giáng sinh, lễ hội pháo hoa, tỉ mỉ biên soạn ra một giấc mộng mối tình đầu tuyệt đẹp, sau đó chia tay, trở về hiện thực, cô lấy thân phận là vợ chưa cưới của Hạ Minh Lan xuất hiện lần nữa.

Cởi khăn mặt thấm nước lạnh quấn trên cổ tay cô ra, ném vào bồn rửa mặt.

Hạ Minh Sầm khôi phục lại sự lạnh lùng, xoay người mở khóa cửa, Hạ Minh Lan đứng bên ngoài, hơi nhíu mày nhìn anh một cái, lại nhìn Dụ Ấu Tri ở bên trong.

Anh ấy đi thẳng qua Hạ Minh Sầm, đi đến bên cạnh Dụ Ấu Tri, quan sát cô từ trên xuống dưới."

"Em có sao không?"

Dụ Ấu Tri máy móc lắc đầu.

Hạ Minh Lan chậm rãi thở phào một hơi rất nhẹ, nhìn về phía Hạ Minh Sầm lần nữa, âm thanh vẫn dịu dàng, trong giọng điệu lại không khỏi có có chút chấn vấn.

"Minh Sầm, sau này đừng làm loại chuyện khiến người ta hiểu lầm thế này."

Ngụ ý là với quan hệ hiện tại của bọn họ, cho dù không làm gì, nhưng ở một mình với nhau vẫn rất không thích hợp.

Hạ Minh Lan từ trước đến nay đều không nói quá rõ ràng, lúc này cũng vậy, thân sĩ giữ lại cho tất cả mọi người một con đường sống, chỉ đơn giản dùng hai từ "hiểu lầm", cho Hạ Minh Sầm một bậc thang bước xuống.

Nhưng Hạ Minh Sầm không nhận, nhìn hai người, biểu cảm vô tình hỏi ngược lại: "Anh thông minh như vậy, trước khi đem cô ấy về nhà, không nghĩ tới loại tình huống này sao?"

Hạ Minh Lan: "Anh không nghĩ tới em sẽ kích động như vậy, suy cho cùng các em đã chia tay nhiều năm rồi."

Bởi vì đã chia tay nhiều năm, thế nên Dụ Ấu Tri hẹn hò với ai là tự do của cô, cho dù hiện tại ở cùng cô là anh trai của bạn trai cũ, trừ việc khiến người ta chán ghét ra, không có bất cứ vấn đề nào khác.

Lời trần thuật uyển chuyển mà khôn khéo biết bao.

Hạ Minh Sầm nhìn về phía người được Hạ Minh Lan che chắn bên người.

Lúc đầu nếu cô đã có thể làm một bộ dáng ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, hiển nhiên hôm nay cũng có thể lặp lại động tác ấy bên người đàn ông khác.

Anh lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu giễu cợt đến khôn cùng: "Dụ Ấu Tri, sau này có phải tôi còn phải gọi cô một tiếng chị dâu không?"

Dụ Ấu Tri nhíu mày, không tiếp lời.

Hạ Minh Lan lại như không nghe ra khẩu khí của anh, thiện chí nói: "Minh Sầm, anh biết hiện tại em không chấp nhận được, nhưng trước khi bọn anh đính hôn, em vẫn còn một khoảng thời gian từ từ làm quen."

Nghe tới hai từ đính hôn, lông mày Hạ Minh Sầm nhíu chặt lại, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy mây đen u ám, con ngươi sâu không thấy đáy.

"Anh thật sự cho rằng các người đính hôn được sao?" Không đợi hai người nói gì, anh lại trào phúng vứt xuống một câu: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

-

Hạ Minh Sầm đi rồi, trò hề ở nhà vệ sinh tạm thời kết thúc, thần kinh Dụ Ấu Tri vẫn luôn căng thẳng lúc này cuối cùng đã có thể thả lỏng.

Cô thở ra một hơi dài, trong nháy mắt trút ra hơn nửa sức lực toàn thân, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững, theo bản năng nắm lấy tay áo Hạ Minh Lan.

Hạ Minh Lan nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô, rũ mắt khẽ hỏi: "Thằng bé thật sự không làm gì em?"

Dụ Ấu Tri lắc đầu: "Không có, thật ạ."

Hạ Minh Lan nhìn thấy dấu vết trên cằm cô vẫn còn đỏ, không lập tức chỉ ra, mà nói: "Hôm nay tới đây thôi, anh đưa em về nhà."

Trước khi đi, anh đưa Dụ Ấu Tri qua chào Hạ Chương trước.

Lúc này Hạ Chương vẫn ngồi trong phòng, Hạ Minh Lan nói muốn đưa Dụ Ấu Tri về nhà, ông chỉ mệt mỏi vẫy tay để bọn họ đi, không muốn quản nhiều.

Một mặt là gút mắc của hai đứa con trai và đứa con gái của người bạn quá cố, Hạ Chương thật sự không thể chấp nhận, dù con trai nhỏ có đưa Dụ Ấu Tri tới trước mặt ông, coi như ông có tức giận đi chăng nữa cũng không muốn truy hỏi đến cùng, đây còn là bởi vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng nào đó.

Mặt khác, trên phương diện tình cảm, Hạ Chương vốn đã không phải người đàn ông có trách nhiệm gì, thậm chí có thể nói là một kẻ nhu nhược, tình cảm giữa ông và mẹ Hạ Minh Lan, cùng với mẹ Hạ Minh Sầm còn xử lý rối tinh rối mù lên kia, chính vì vậy nên quan hệ của ông và hai đứa con đều rất tế nhị.

Sau khi chào hỏi với cha, Hạ Minh Lan đưa Dụ Ấu Tri xuống lầu, Hạ Minh Sầm và Tịch Gia đều không thấy đâu.

Chắc là Hạ Minh Sầm không muốn ở nhà nên đi đâu đó, Tịch Gia cũng đuổi theo.

Khi từ nhà họ Hạ đi ra, sắc trời đã tối mịt, đèn đuốc gần đó lần lượt sáng lên, dưới sự trang hoàng của ánh đèn, cảnh đêm trong khu biệt thự càng trở nên sáng sủa và yên tĩnh.

Sau khi Dụ Ấu Tri ngồi lên xe, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, định ngủ một lúc thư giãn đầu óc.

Hạ Minh Lan quan tâm hỏi: "Đói không? Có cần đi ăn cơm không?"

"Không cần."

"Anh cho rằng bữa cơm hôm nay em đã chuẩn bị tinh thần xong rồi." Hạ Minh Lan nói: "Hay là anh quá vội vàng?"

Dụ Ấu Tri lập tức phủ nhận đáp: "Không phải, không liên quan tới anh, em cũng cho rằng bản thân mình chuẩn bị tốt rồi, nhưng..."

Cô không nói tiếp, nhưng Hạ Minh Lan đã thay cô hỏi ra: "Bởi vì Minh Sầm sao?"

"Em không biết vì sao, chỉ cần vừa nhìn thấy anh ấy, cho dù có thể giữ được biểu cảm đi nữa, trong lòng lại không thể bình tĩnh nổi." Dụ Ấu Tri thở dài, suy sụp cúi đầu: "Anh Minh Sầm, có phải em rất hèn nhát không?"

Giọng điệu Hạ Minh Lan dịu dàng: "Người hèn nhát thật sự sẽ không vì điều tra chuyện của cha mà làm tới bước này."

Nghe anh nhắc tới cha, Dụ Ấu Tri khịt mũi, lại ngẩng đầu.

"Gần đây anh có tham gia xã giao, tiếp xúc với không ít nhà thầu bản địa, bọn họ ở Lư Thành khá lâu, thế nên cũng có chút hiểu biết về chuyện năm đó, dự án cầu bắc qua sông ở Lư Thành quả thực là dự án công trình trọng điểm mà chính phủ đấu thầu bên ngoài, rất nhiều người đều không nghĩ tới sẽ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn như vậy."

Cầu thi công được một nửa, ai biết đột nhiên xảy ra sự cố sập cầu ngoài ý muốn, đè chết mười mấy công nhân, chuyện gây nên cơn chấn động lớn, người nhà của công nhân đoàn kết với nhau kéo biểu ngữ đòi công bằng ở trước cổng công ty nhận thầu, dẫn tới truyền thông địa phương điên cuồng đưa tin, cuối cùng kết quả điều tra được đưa ra, sự mâu thuẫn chỉ thẳng vào vật liệu được sử dụng để xây dựng cây cầu.

Không chỉ những vật liệu xây dựng như xi măng và gỗ, ngay cả những vật liệu cố định cũng đều bị đổi, lòng tham không đáy, lá gan to như vậy, dám tham ô những khoản tiền công trình đó.

Bởi vì tham ô mà dẫn tới cảnh mười mấy gia đình một đêm tan nát, sự kiện này đã nổi lên một đợt sóng to gió lớn trong xã hội, cha của Dụ Ấu Tri - Dụ Liêm chính là kiểm sát trưởng của vụ án hình sự tham nhũng này.

Nghi phạm liên quan tới vụ án lên tới mười mấy người, từ phân đoạn đấu thầu đến phân đoạn giám sát chất lượng thi công định kỳ, mỗi phân đoạn đều tồn tại kẽ hở để trục lợi, cứ như vậy cái này liên kết với cái kia, cái này cắn nuốt cái kia, cuối cùng dẫn đến bi kịch sập cầu.

Vậy nhưng tại tòa, đội luật sư tinh anh của tên chủ thầu đã phủ định tất cả chứng cứ bên công tố đưa ra, công tố viên lần lượt bị bức lui, thậm chí để cho vụ án này một cái bế mạc hoàn mỹ còn trắng trợn đẩy một giám đốc cấp dưới của tên chủ thầu ra làm thủ phạm.

Vừa ra khỏi tòa án, tên chủ thầu này đã ngựa không dừng vó làm thủ tục ra nước ngoài, đến tận hôm nay còn chưa quay lại.

Thủ phạm bỏ trốn mất dạng, mà sự phẫn nộ và chỉ trích của quần chúng dù sao vẫn phải có người gánh chịu, vì vậy cần có người đứng ra làm bia đỡ đạn.

Kiểm sát trưởng Dụ Liêm chính là bia đỡ đạn tốt nhất.

Cuối cùng Dụ Liêm không chịu nổi gánh nặng, nhảy cầu tự sát, mà vụ án này cũng theo thời gian trôi qua bị niêm phong trong kho lưu trữ.

Kể đại khái lại sự việc năm đó, Hạ Minh Lan dừng lại, nói: "Nghe nói trừ cha em ra, những người tham gia điều tra vụ án năm đó..."

Dụ Ấu Tri rũ mắt, tiếp lời: "Đều từ chức hoặc nghỉ hưu rồi."

Chỉ là Lư Thành rộng lớn như vậy, một mình cô, quyền hạn chức vị không đủ, căn bản không có cách nào tìm ra.

Lúc trước xem phim tài liệu hình sự trên ti vi, có vụ án thậm chí có thể để nghi phạm trốn thoát hơn mười năm, lúc đó cô còn cảm thấy năng suất của cảnh sát trong đời sống hiện thực thật quá thấp, mãi tới hôm nay cuối cùng cô cũng hiểu được.

Biển người mênh mông, trong hằng hà những nghi án chưa giải quyết, để vụ án có được bốn chữ tra ra manh mối đến cùng phải tốn bao nhiêu tinh lực và tâm huyết.

Hạ Minh Lan: "Trừ cha anh ra đúng không?"

Công tác điều tra vụ án vốn do Hạ Chương và Dụ Liêm cùng nhau phụ trách, nhưng nửa tháng trước khi tới tòa Hạ Chương vì nguyên nhân sức khỏe đã xin nghỉ phép rút khỏi điều tra, đến ngày mở phiên tòa, Hạ Chương cũng không xuất hiện.

Mà chuyện sau đó khi Dụ Liêm bị đưa đi điều tra, gia đình bạn bè đều không thể vào thăm, duy chỉ có Hạ Chương dựa vào quan hệ nội bộ, vượt phép miễn cưỡng cho ông gặp mặt một lần.

Trước khi Dụ Liêm tự sát, người cuối cùng gặp mặt là Hạ Chương.

Sau khi sự việc xảy ra, vợ Dụ Liêm là Phương Lâm Thúy hỏi Hạ Chương, chồng bà có để lại lời gì không, Hạ Chương đỏ mắt, vẻ mặt tiều tụy nói không có.

Phương Lâm Thúy vô cùng suy sụp, khóc lớn mắng chồng nhẫn tâm, chết cũng không thể giải quyết vấn đề gì, sao ông có thể dứt khoát vứt bỏ vợ và con gái như vậy.

Nhưng Dụ Ấu Tri vẫn còn nhớ, rõ ràng trước khi cha cô bị đưa đi điều tra, còn nói với cô chỉ cần phối hợp với những người đó sẽ nhanh chóng có thể kết thúc điều tra rồi về nhà, cha cô nói ông cây ngay không sợ chết đứng, dù người ngoài có bôi nhọ thế nào cũng không thể quật ngã ông, còn nói đợi sau khi ông ra, sẽ tiếp tục điều tra, cho đến khi nào tống tên đầu sỏ thật sự sau lưng vụ án tham nhũng vào tù mới thôi.

Nhưng cuối cùng ông không thực hiện được lời hứa, sau này dường như Phương Lâm Thúy cũng quên đi lời bản thân từng nói, rằng chết không thể giải quyết bất kì vấn đề nào, nhân lúc con gái đi học, ở nhà đi theo chồng.

"Vâng." Dụ Ấu Tri có chút gian nan nói: "Chỉ có mình ông ấy một mạch thăng chức."

Trước khi Hạ Chương chuyển công tác tới tòa án, ông thậm chí đã là phó viện trưởng trẻ nhất viện kiểm sát kể từ khi viện kiểm sát thành phố thành lập.

Trong ấn tượng của cô, chú Hạ vẫn luôn là một người rất rất tốt.

Vào những ngày tháng cô mất đi cha mẹ lại bị họ hàng đùn đẩy, ông chủ động cho cô một chỗ dừng chân, dù Dụ Ấu Tri sống ở nhà họ Hạ không hề vui vẻ, dù cô không thể hòa nhập ở trường học, nhưng cô chưa bao giờ oán giận Hạ Chương mang cô về nhà họ Hạ.

Trái lại, cô cảm kích Hạ Chương, thậm chí có lúc cảm thấy may mắn, cha mình lại có một người bạn tốt như vậy.

Sau khi Dụ Ấu Tri nhậm chức vào viện kiểm sát thành phố vẫn luôn nghe ngóng từ chỗ đồng nghiệp, phó kiểm sát trưởng Hạ quả thực là một lãnh đạo vô cùng xứng chức, ông không phách lối, tính cách ôn hòa, thái độ thân thiện, trước khi chuyển công tác, ông luôn là một trong những lãnh đạo có độ hảo cảm và độ hài lòng cao nhất trong cuộc khảo sát nội bộ của viện kiểm sát.

Cô muốn làm cho rõ, thậm chí có lần cô còn hoài nghi có phải bản thân không có lương tâm quá hay không, bởi vì không thể nghi ngờ ai mà phải nghi ngờ cả chú Hạ.

"Gần đây vì vụ án, em tiếp xúc với một người tên Chu Vân Lương." Dụ Ấu Tri điều chỉnh cảm xúc, hỏi: "Anh Minh Lan anh biết ông ta không?"

Hạ Minh Lan gật đầu: "Biết, nghe nói gần đây ông ta đang bị điều tra?"

"Vâng, chẳng qua bởi vì ông ta tham nhũng ở dự án khác, nhưng năm đó chính ông ta đã nhờ vào dự án bắc cầu qua sông mà phát tài." Dụ Ấu Tri nói: "Lúc đó không ít công ty tham gia đấu thầu, ông ta không có ưu thế mà lại có thể lấy được dự án lớn như vậy, rất kỳ lạ."

"Đúng lúc gần đây anh có tiếp xúc với con trai ông ta." Hạ Minh Lan nhanh chóng hiểu ý cô: "Từ chỗ con trai ông ta có lẽ có thể hỏi ra gì đó."

Dụ Ấu Tri: "Chu Phỉ sao?"

Hạ Minh Lan nhướng mày: "Em cũng biết?"

"Từng gặp qua một lần." Dụ Ấu Tri nhớ lại: "Anh ta nhìn có vẻ không dễ đối phó."

"Yên tâm, anh sẽ xem thử."

"Cảm ơn anh."

Yên lặng một lúc, Hạ Minh Lan nghiêng đầu nhìn cô: "Điều tra cuối cùng cũng có chút đầu mối rồi, tâm trạng tốt hơn chưa?"

Dụ Ấu Tri mỉm cười: "Tốt hơn rồi ạ."

"Vậy nói về chúng ta, có muốn cùng anh về quê một chuyến không?" Hạ Minh Lan nói: "Nếu đã muốn điều tra ba anh, đương nhiên phải điều tra cả nhà họ Hạ."

Dụ Ấu Tri do dự trong chốc lát, gật đầu: "Được."

Người đàn ông giãn mày, lẩm bẩm nói: "Lần trước là vì Minh Sầm, lần này cuối cùng cũng vì anh rồi."

Dụ Ấu Tri không phản ứng kịp: "Sao ạ?"

"Không có gì." Hạ Minh Lan nhanh chóng bỏ qua lời vừa rồi, dừng ánh mắt trên cằm cô, giọng điệu rất nhẹ: "Sức Minh Sầm không nhỏ, cằm em còn đau không?"

Ánh sáng trong xe rất tối, Hạ Minh Lan dường như muốn nhìn rõ hơn chút, chống tay lên ghế, dịch cơ thể lại gần hơn chút.

Hơi thở đàn ông mát lạnh lại gần, ánh mắt Dụ Ấu Tri chợt lóe, xê dịch về sau.

"Không đau ạ."

Nhạy bén cảm nhận được sự tránh né của cô, Hạ Minh Lan không dựa gần nữa, giơ tay xoa đầu cô, khẽ thở dài: "Thực ra so với thời gian để Minh Sầm tiếp nhận chúng ta, có phải anh nên cho em chút thời gian tiếp nhận anh trước không?"

"Em không phải không tiếp nhận." Dụ Ấu Tri giải thích nói: "Chỉ là đột nhiên bị người khác phái dựa gần như vậy, hành động theo bản năng thôi."

Hạ Minh Lan dịu dàng đáp: "Nhưng Ấu Tri, giữa vợ chồng sắp cưới mà cứ duy trì khoảng cách, sẽ khiến người ta nghi ngờ."

Dụ Ấu Tri gãi mặt, thỏa hiệp: "Vậy lần sau em sẽ chú ý."

Anh ấy lại thở dài: "Thiệt cho anh vì để Minh Sầm tin mà gắng gượng nhận một quyền của thằng bé."

Dụ Ấu Tri lập tức trừng to mắt: "Anh ấy đánh anh?"

"Ừ." Hạ Minh Lan chỉ bên má trái của mình: "Chỗ này."

Vẻ mặt Dụ Ấu Tri áy náy.

"Em xin lỗi."

"Cũng không phải em đánh anh, không cần xin lỗi." Hạ Minh Lan về vị trí cũ, nhắm mắt thản nhiên nói: "Chẳng qua anh có thể hiểu được, nếu anh là Minh Sầm, có khả năng anh sẽ không chỉ đánh một quyền thôi đâu."

Chủ đề về Hạ Minh Sầm kết thúc ở đây, hai người không nói chuyện nữa.

Bọn họ đều hiểu rõ về tiểu thiếu gia kiêu ngạo đó, trong lòng cũng hiểu rõ bản thân đang làm gì.

Sắc đêm bên ngoài càng ngày càng đậm, không lâu sau, tài xế phá vỡ sự im lặng trước.

"Thời gian rất muộn rồi, cậu nên uống thuốc thôi."

Hạ Minh Lan ừ một tiếng, khẽ nói: "Ấu Tri, em lấy giúp anh ít thuốc đi, ở trên xe."

Dụ Ấu Tri dựa theo chỉ dẫn của anh tìm ra mấy lọ thuốc từ trên xe, có những lọ cô vẫn còn nhớ tên, có những lọ đã là cái mới.

Lấy lọ quen thuộc ra trước, Dụ Ấu Tri vừa đếm viên thuốc vừa hỏi: "Em nhớ thuốc này một lần uống ba viên, nhưng nhiều năm như vậy rồi, có lẽ đã khác rồi nhỉ?"

Nhìn động tác đếm thuốc quen thuộc của cô, dường như vẫn là dáng vẻ khi mười mấy tuổi, vẻ mặt Hạ Minh Lan nhu hòa, khẽ cười.

"Không phải, nhưng bây giờ anh nói cho em mỗi lần uống mấy viên, về sau em phải nhớ giúp anh đấy."

Trước đây giúp việc trong nhà đều mải chăm sóc cho tiểu thiếu gia, thỉnh thoảng sẽ quên Hạ Minh Lan phải uống thuốc đúng giờ, sau khi Dụ Ấu Tri biết, bèn chủ động đảm nhiệm công việc dặn dò cộng thêm giám sát Hạ Minh Lan uống thuốc.

Thậm chí cô có lần còn vì chuyện giám sát Hạ Minh Lan uống thuốc mà bị Hạ Minh Sầm mắng.

Lúc đó Hạ Minh Sầm không hay ở nhà, nhưng lúc ở nhà thường sẽ tìm Dụ Ấu Tri hỏi chuyện bài tập, thông thường đều là Dụ Ấu Tri chủ động tới phòng anh tìm anh, nhưng có lần anh nhắn tin gọi cô qua nhưng cô mãi không tới.

Tiểu thiếu gia không thích đợi người khác, trực tiếp tới phòng cô tìm cô, vừa đi được nửa đường lại thấy Dụ Ấu Tri đi từ phòng Hạ Minh Lan ra.

"Cậu chạy vào trong phòng Hạ Minh Lan làm gì?"

Dụ Ấu Tri giải thích đáp: "Tôi đi nhắc anh ấy uống thuốc."

"Không có người hầu hạ anh ta uống thuốc à? Còn cần cậu nhắc?"

Dụ Ấu Tri oán thầm trong lòng, cậu cho rằng ai cũng giống tiểu thiếu gia cậu sao, cả nhà đều vây xung quanh cậu.

Nhưng trên mặt cô không dám nói như vậy, chỉ nói: "Chỉ là tôi lo lắng nếu anh ấy quên uống thuốc thì không tốt lắm."

Hạ Minh Sầm nhìn chằm chằm cô nửa ngày, hỏi: "Giống như lo tôi đói bụng?"

Dụ Ấu Tri nghĩ, gật đầu: "Không khác lắm."

Anh đột nhiên mím môi, ánh mắt lạnh lùng: "Dụ Ấu Tri, tôi nhắc nhở cậu một chút."

"Hả, cậu nói đi."

Hạ Minh Sầm liếc cô, giọng điệu lười biếng: "Người bắt cá hai tay không đi Anh được đâu."

Dụ Ấu Tri phản ứng chậm một chút, đợi sau khi hiểu được ý tứ của anh lập tức lắc đầu như trống bỏi.

"Không có không có, không có bắt cá hai tay!" Cô vội vàng nói: "Tôi chỉ… Với cậu."

Hạ Minh Sầm chẹp một tiếng, lập tức cắt ngang lời cô: "Câm miệng."

Dụ Ấu Tri mím môi, quai hàm cũng phồng lên, cảm thấy bản thân bị mắng có hơi tủi thân.

Hạ người đứng trước cửa phòng Hạ Minh Lan một lát, cuối cùng Hạ Minh Sầm nhàn nhạt nói: "Tới phòng tôi, tôi xem thử PS của cậu sửa thế nào rồi."

Bản thân họ không hề nhận ra, nhưng Hạ Minh Lan đứng trong phòng nghe thấy hai người nói chuyện lại có thể cảm nhận được.

Quan hệ của hai người trở nên tốt hơn rồi.

Từ trong ký ức trở về, Hạ Minh Lan nghe thấy Dụ Ấu Tri gật đầu: "Dạ, được ạ."

Cô một lần nữa làm công việc giám sát anh uống thuốc.

Đáy mắt Hạ Minh Lan có ý cười, nhận lấy nước cô đưa qua, thuận theo uống thuốc.

-

Đưa Dụ Ấu Tri về xong thì trở về biệt thự, vốn Hạ Minh Lan cho rằng lúc này trong nhà chỉ có một mình cha, đang muốn lên lầu nói chuyện với cha về chuyện đính hôn thì vừa vào cửa lại phát hiện Hạ Minh Sầm đang ngồi trong phòng khách hút thuốc.

Anh ngửa đầu dựa vào ghế sô pha đơn, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối lộ vẻ lạnh nhạt vô cùng.

Ngay cả khi khuôn mặt anh tuấn nhiễm thần sắc suy sụp, vẫn rất bắt mắt.

Hạ Minh Lan nhớ Hạ Minh Sầm đẹp trai từ nhỏ, dù cho người ta cảm giác lạnh lùng, tính cách cũng chẳng ra sao, nhưng rất nhiều người thích anh, thân thích trong nhà, nữ sinh ở trường, thậm chí giúp việc trong nhà, khi bé anh là đứa bé trắng trẻo xinh đẹp, thời thiếu niên là chàng thiếu niên đẹp trai cao gầy sạch sẽ, đến giờ, lại biến thành người đàn ông tuấn tú lạnh lùng.

Có lẽ vì được tâng bốc từ bé nên anh quen rồi, chưa từng chịu thất bại, bởi vậy mới suy sụp như bây giờ.

Hạ Minh Sầm hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh Hạ Minh Lan quay về, nghiêng mắt liếc nhìn anh ấy.

Hạ Minh Lan: "Sao chỉ có mình em? Tịch Gia đâu?"

"Đi rồi." Hạ Minh Sầm nói: "Chúng ta nói chuyện."

Hạ Minh Lan đi tới, ngồi xuống: "Em muốn nói gì?"

"Tôi mặc kệ anh xuất phát từ nguyên nhân gì mà đính hôn với Dụ Ấu Tri." Hạ Minh Sầm dừng lại, nói: "Tôi không đồng ý."

"Minh Sầm, lúc nào em mới có thể hiểu rõ đây?" Âm thanh Hạ Minh Lan bình tĩnh: "Nếu anh bởi vì chuyện em có đồng ý hay không mà quyết định mình đính hôn với ai, thì anh sẽ không đưa Ấu Tri về."

Hạ Minh Sầm nhếch miệng, lạnh lùng nói: "Vậy thì xem xem tiệc đính hôn của hai người có thể thuận lợi bắt đầu không vậy."

"Nếu như lúc đó có người tới phá hoại, anh sẽ báo cảnh sát." Hạ Minh Lan khẽ cười: "Lúc đó phiền cảnh sát Hạ giúp đỡ rồi."

Ánh mắt Hạ Minh Sầm âm trầm, bị tàn thuốc đốt tới đầu ngón tay, nhưng anh không hề phát giác.

Im lặng hồi lâu, anh mới dập tắt khói thuốc màu đỏ trong tay, cười hai tiếng, đột nhiên biếng nhác hỏi: "Lúc ở với anh cô ấy có từng nói chuyện của tôi và cô ấy ở Anh cho anh biết không?"

Hạ Minh Lan không hiểu nhướng mày: "Cái gì?"

Hạ Minh Sầm cười vô cùng ác ý.

"Cho dù các người thật sự đính hôn, anh cũng không thể thay đổi một sự thật."

Trong giọng điệu của anh tràn đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ và khoe khoang xấu xa đối với Hạ Minh Lan, âm trầm tuyên bố: "Anh trai, đến trước xếp trước đến sau xếp sau, tôi vĩnh viễn là người bên cô ấy đầu tiên."

Đây là lần đầu tiên trong ấn tượng của Hạ Minh Lan, tiểu thiếu gia gọi anh là anh trai, nhưng lại lấy thái độ khiêu chiến này.

Hạ Minh Lan híp mắt, con ngươi dưới mắt kính không còn dịu dàng nữa.

- ---------

Lời tác giả:

Tiểu thiếu gia: Gọi chị dâu thì không thể, cướp chị dâu thì có thể cân nhắc một chút.

Sửa lời nói cuối cùng của tiểu thiếu gia một chút, mọi người đừng hiểu lầm, ý của anh ấy không phải là tôi lên giường với tiểu Dụ trước anh, mà là tôi hẹn hò với tiểu Dụ trước anh, ý là tôi là mối tình đầu của cô ấy. Thực ra vốn còn có một đoạn anh ấy khoe khoang chuyện yêu đương thường ngày với anh trai, nhưng quả thực quá ấu trĩ, nên không viết, vẫn nên để lại chút mặt mũi cho nam chính chứ nhỉ ha ha ~