Vờ Ấu Trĩ

Chương 23

Sau khi đồng ý với Hạ Minh Lan, Hạ Minh Sầm ngắt điện thoại.

Không bao lâu sau xe lái vào một khu nhà ở cao cấp, anh không dập thuốc, kéo phanh tay lên.

"Xuống xe."

Tịch Gia nắm lấy đai an toàn, mím môi hỏi: "Thời tiết nóng như vậy, cậu có muốn đi lên uống nước giải khát không?"

"Trên xe có nước." Hạ Minh Sầm nói.

Tịch Gia thất vọng than thở: "Mình biết ngay cậu sẽ từ chối."

"Con gái ở một mình ít cho đàn ông tới cửa thôi." Hạ Minh Sầm vẫy tay đuổi người: "Xuống đi, tôi phải về cục."

Tịch Gia co ngón tay, ám hiệu nói: "Vậy cậu định lúc nào để mình kết thúc độc thân?"

Hạ Minh Sầm đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn đồng nghiệp, nghe vậy ngón tay hơi dừng lại, không ngẩng đầu, giọng điệu rất lạnh nhạt: "Muốn kết thúc độc thân, hoặc là cậu đi tìm bạn trai mới, còn không thì đi tìm người cũ tái hợp lại, loại chuyện này đừng hỏi tôi."

Tịch Gia ngậm miệng, những năm này cô ta quả thực yêu đương với không ít người, có người nhà giới thiệu, cũng có bản thân đi ra ngoài chơi rồi quen biết, trong cái giới này, tất cả phải nam cô ta tiếp xúc đều có điều kiện không tệ, bởi thế nên mắt nhìn người của cô ta cũng cao, tìm bạn trai phải lấy cao-phú-soái(*) làm tiêu chuẩn, nhưng cuối cùng vẫn không có mấy người yêu đương được lâu.

(*)nghĩa là cao, giàu và đẹp trai (tiếng lóng trên Internet)

Cô ta thích Hạ Minh Sầm, hơn nữa là kiểu thích trắng trợn táo bạo, người xung quanh ai cũng biết.

Những năm này cô ta khoe khoang thâm tình, nhưng một bên đợi Hạ Minh Sầm quay đầu nhìn cô ta, một bên lại yêu đương với đủ kiểu người khác nhau, có lúc cô ta cũng nghĩ có phải bản thân biểu hiện quá không một lòng không, thế nên Hạ Minh Sầm chưa bao giờ có nửa phần đau lòng hay áy náy với tình yêu đơn phương của cô ta.

Nhưng ở đâu ra có chuyện cảm động một đời chỉ đợi một người như vậy, cô ta không thể vì đợi Hạ Minh Sầm mà buông tha tất cả, cô ta cũng là người, có lúc cũng cần an ủi, Hạ Minh Sầm không thể cho cô ta, cô ta chỉ có thể nhận từ người đàn ông khác.

Nhưng trong lòng cô ta rất rõ ràng, thứ cô ta muốn nhất chỉ có Hạ Minh Sầm có thể cho.

Tịch Gia không quan tâm hỏi: "Minh Sầm, cậu không để ý mình hẹn hò với ai một chút nào sao?"

Kể cả là chất vấn cô ta một câu cũng được, chất vấn cô ta rằng cậu rõ ràng nói thích tôi, vì sao còn đi hẹn hò với người đàn ông khác.

Hạ Minh Sầm: "Đó là chuyện của bản thân cậu."

Tịch Gia im lặng một lát, cúi đầu nói: "Nếu là người kia tìm người đàn ông khác, chắc chắn cậu sẽ không phản ứng như vậy nhỉ?"

Hạ Minh Sầm cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn cô ta, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Cậu nhắc cô ấy làm gì?"

Tịch Gia cười khổ: "Mình còn chưa nói là ai."

Quen biết lúc học mẫu giáo, cô ta là người bạn khác giới duy nhất có quan hệ tốt với Hạ Minh Sầm, cô ta đã từng thấy dáng vẻ học ABCD của Hạ Minh Sầm, cũng từng cùng anh xem phim hoạt hình, hai người còn cùng chơi trò đồ hàng, Hạ Minh Sầm tuy rất ít biểu hiện ra, nhưng cô biết, trong lòng anh không phải như vậy.

Thế nên cô ta không giống với người con gái khác, dù suy nghĩ của cô ta đối với anh chẳng kiêng nể, lại vẫn có thể mượn danh mối quan hệ đặc biệt thanh mai trúc mã để tiếp tục ở bên cạnh anh, bao nhiêu năm thân thiết không thể xóa bỏ, ít nhất giữa bọn họ vẫn là bạn.

Cái cảm giác ưu việt này luôn chỉ là của riêng cô ta, cho đến khi người kia xuất hiện.

Từ trên trời rơi xuống đánh bại thanh mai, hơn nữa thanh mai còn thua đến mức vô cùng thảm hại, rõ ràng là cô ta chứng kiến Hạ Minh Sầm từ cậu bé trở thành thiếu niên trưởng thành, tham dự vào tất cả năm tháng trưởng thành của anh, vì sao khoảnh khắc tình đầu duy nhất của anh, lại không phải do cô ta chứng kiến.

Thì ra Hạ Minh Sầm không phải lúc nào cũng cao ngạo, anh cũng sẽ cúi đầu để nhìn ngắm người mình thích.

Tịch Gia không cách nào hình dung được bản thân lúc đó cảm thấy khó chịu biết bao nhiêu.

Nhưng con người lại có lúc rất không có tự trọng, càng không đạt được thì càng khó quên, anh càng thích người đó sâu đậm, thích tới mức trong mắt không chứa nổi bất cứ người nào khác, Tịch Gia càng không thể buông bỏ anh, thích sự thâm tình của anh đối với người đó, thích sự tàn nhẫn anh đối với cô ta.

Lúc đầu anh chia tay với người đó rất thẳng thắn oanh liệt, nhưng đến tận bây giờ, thậm chí cô ta còn chưa nhắc đến tên người đó, nhưng người đầu tiên anh nghĩ đến vẫn là người đó, thừa nhận trá hình là bản thân không quên được người kia.

Vậy sao có thể khiến cô ta cam tâm, bản thân Tịch Gia đã có chút không phân biệt được tình cảm với Hạ Minh Sầm rốt cuộc là yêu, hay là một loại chấp niệm yêu mà không có được.

Hạ Minh Sầm cũng hối hận lời bản thân vừa buột miệng nói ra, sắc mặt âm trầm, nhếch môi không chịu nói nữa.

Tịch Gia thở dài, cởi đai an toàn ra.

"Cứ kêu mình chết tâm, bản thân cậu có bản lĩnh thì làm tấm gương cho mình trước đi, đi đây, cuối tuần gặp ở nhà cậu."

Cửa bị đóng lại, trên xe chỉ còn lại Hạ Minh Sầm.

Anh mệt mỏi ấn mi tâm, theo bản năng muốn hút thuốc.

Những năm này đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần cảm thấy phiền não sẽ muốn hút hai điếu, đặc biệt là gần đây tâm trạng thường xuyên không ổn định.

Miệng đã cắn điếu thuốc, bật lửa trong tay cũng đã mở, lại đột nhiên nhớ tới hôm nay hút mấy điếu rồi, do dự vài giây, vẫn bỏ xuống.

Gục trên vô lăng nhắm mắt thất thần một lúc, đội trưởng Lê gọi điện tới, gọi anh mau về cục.

Hạ Minh Sầm lấy lại tinh thần, con ngươi bị cảm xúc khuấy đυ.c khôi phục sự trấn tĩnh, kéo phanh tay xuống, dứt khoát nhanh nhẹn lái xe rời khỏi.

-

Vốn Hạ Minh Lan sắp xếp buổi tụ họp gia đình hiếm có lần này vào trưa thứ bảy, nhưng ban ngày anh còn có buổi xã giao, thế nên hoãn lại tới buổi tối.

Dụ Ấu Tri không quan trọng sáng hay tối, dù sao nên tới thì sớm muộn cũng phải tới, nếu đã là ăn cơm buổi tối, ban ngày không có gì làm, vậy dứt khoát ở nhà ngủ cả ngày, bù lại giấc ngủ mấy tuần nay một lần cho xong.

Kế hoạch là như vậy, nhưng sáng sớm mới bảy tám giờ thì đồng hồ sinh học đã hoạt động, không có báo thức kêu cô cũng mở mắt ra đúng giờ, sau đó không ngủ được nữa.

Dụ Ấu Tri không muốn làm gì, cứ nằm trên giường chơi điện thoại, lướt tin tức và hotsearch gần đây, xem video clip, một buổi sáng cứ nhanh chóng trôi qua như vậy.

Khi lão Thẩm gọi điện thoại cho cô, đúng lúc đồ ăn cô gọi đã tới.

Vừa nhận máy, lão Thẩm ở đầu dây bên kia vào thẳng chủ đề: "Chúng ta nghĩ không sai, ngày đó Chu Vân Lương muốn gặp luật sư là vì chuyện cái bụng của Mã Tịnh Tịnh, đội trưởng Lê vừa gọi cho thầy, con trai Chu Vân Lương tới cục cảnh sát rồi, có lẽ cũng là vì Mã Tịnh Tịnh."

Dụ Ấu Tri có hơi cạn lời: "Việc không tới ngày thường mà cứ phải chọn tới vào cuối tuần sao?"

Anh ta không cần cuối tuần thì người khác cũng không cần sao?

"Trong mắt tư bản làm gì có cuối tuần!" Lão Thẩm nhàn nhạt nói: "Nghe đội trưởng Lê nói thái độ người này không ra sao cả, nói chuyện thích vòng vo, chỉ có thể nói không hổ là cái mồm do Chu Vân Lương sinh ra."

Sau khi nói rõ tình hình, lão Thẩm thương lượng: "Những người khác hôm nay đều có việc, mẹ tiểu Ngữ sức khỏe không thoải mái lắm đang ở bệnh viện truyền nước, thầy phải đi cùng, tiểu Dụ em hôm nay có hẹn với bạn trai thì thôi, thầy kêu người của phòng một đi giúp một chuyến."

"Buổi tối em mới có hẹn." Dụ Ấu Tri nói: "Để em đi cho."

"Được, em vất vả rồi."

Không chắc chắn bữa cơm tối nay có thể ăn nổi không, thế nên buổi trưa vẫn phải ăn no, Dụ Ấu Tri gửi tin nhắn cho Hạ Minh Lan nói mình phải đi tới cục cảnh sát một chuyến, sau đó vội vàng thu dọn đồ ăn, đứng dậy thay quần áo ra khỏi cửa.

Cuối tuần cục cảnh sát không nhiều người, không phải ngày làm việc nên dòng người trên đường đông đúc hơn rất nhiều, Dụ Ấu Tri đi vào cổng lớn cục cảnh sát, trong lòng thầm nghĩ họ Hạ kia hôm nay chắc sẽ nghỉ phép nhỉ?

Thế nhưng tính một đằng ra một nẻo, Hạ Minh Sầm hôm nay tăng ca.

Hai người đυ.ng mặt nhau ở chỗ thang máy.

Cô vẫn khá lạc quan, đã sớm nghĩ tới anh cũng là một trong những người phụ trách hình sự của vụ án này, sao có thể dễ dàng nghỉ phép.

Hạ Minh Sầm tạm thời phải tăng ca, anh hiển nhiên đã quen với việc thường xuyên gặp mặt cô vì chuyện vụ án, thế nên thấy Dụ Ấu Tri tới cục cảnh sát cũng không còn lạ lùng nữa.

Bởi vì Dụ Ấu Tri không rõ buổi chiều phải ở cục cảnh sát bao lâu nên đã trang điểm ổn thỏa từ trước.

Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, lúc bình thường trang điểm đều ăn mặc theo phong cách khá trẻ trung, rất ít khi trang điểm trông nhẹ nhàng thân thuộc như vậy.

Hạ Minh Sầm nhìn chăm chú hai cái rồi không biểu cảm gì chuyển tầm nhìn.

Trong thang máy còn có người khác, hai người đứng ở đường chéo xa nhất, không nói chuyện, cũng không bàn về vụ án, như người xa lạ.

So sánh với cách ăn mặc tùy ý thường ngày, hôm nay Hạ Minh Sầm ăn mặc khá chỉn chu, áo sơ mi vừa vặn, sống lưng thẳng tắp, đôi chân dài bao bởi quần tây, tỉ lệ cơ thể của anh cực tốt, dáng người 1m87 chân dài eo thon, đường cổ tay dài qua đáy quần(*), như cái giá treo đồ biết đi, bỏ khuôn mặt tuấn tú kia qua một bên, dù chỉ nhìn sau gáy cũng đủ khiến người ta cảm thán.

(*)Quần áo dài tay thông thường, nhìn trực quan, sẽ mặc định một cách vô thức "chiều dài tay áo" được cắt ở đâu, và đâu là "đường cổ tay". Do đó, chỉ cần chúng ta làm cho tay áo dài dài hơn một chút, vượt qua đường cổ tay và che đi mu bàn tay, thì "đường cổ tay" trực quan cũng sẽ vô thức di chuyển xuống cho đến khi "qua đũng quần". Bằng cách này, có thể tạo ra ảo ảnh thị giác về "tay dài chân dài".

Điều kiện ngoại hình tốt như vậy, lại xuất hiện trên cái người như kẻ thù này, thật sự phí của trời.

Dụ Ấu Tri thở dài trong lòng.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy, lúc tới văn phòng đội trưởng Lê không có ở đó, cảnh sát Tống vừa hay đang nói chuyện với cảnh sát phụ trợ(*) tiểu Sa, hai người đồng thời nghiêng đầu nhìn qua, lại đồng thời sững sờ, sau đó kinh ngạc mở to miệng.

(*)Cảnh sát phụ trợ hay còn là Cảnh sát bảo vệ và hỗ trợ tư pháp, có nhiệm vụ: vũ trang canh gác bảo vệ các mục tiêu, tổ chức tuần tra, cơ động chiến đấu kịp thời trấn áp mọi hoạt động phá rối an ninh, trật tự; bảo vệ phiên toà, bắt giữ, áp giải bị can, bị cáo, dẫn giải người làm chứng, quản lý kho vật chứng và hỗ trợ công tác thi hành án theo quy định.

Bình thường khi đội trưởng Lê châm chọc thái độ kiêu ngạo của anh sẽ cố ý gọi anh là thiếu gia, nhưng lúc này, cái danh xưng thiếu gia thật sự rất xứng với Hạ Minh Sầm.

Cảnh sát phụ trợ tiểu Sa: "Đm, đội phó anh đổi phong cách ăn mặc à?"

Cảnh sát Tống đi qua đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới, tấm tắc cảm thán: "Khá lắm, hôm nay tiểu thiếu gia mặc đẹp trai thế."

Hạ Minh Sầm không để ý hai người họ, hai người họ lại nhìn thấy Dụ Ấu Tri đi chậm sau mấy bước.

"Hôm nay là ngày lễ gì sao? Đều mặc đẹp như vậy!"

Quá trùng hợp rồi, trùng hợp tới mức khiến người ta không có cách nào tin là trùng hợp.

Cảnh sát Tống chỉ vào hai người này, giọng điệu kinh ngạc nói: "Này, đừng nói với tôi hai người tính hôm nay muốn đi hẹn hò đấy nhé."

Hạ Minh Sầm: "Nghĩ nhiều rồi."

Dụ Ấu Tri: "Không có."

Cảnh sát Tống tiện miệng đoán mà thôi, hai người đã phủ nhận rồi vậy anh ta cũng không hỏi gì nữa, giọng điệu đứng đắn nói: "Mã Tịnh Tịnh vừa nãy đã ký tên vào đơn xin bảo lãnh chờ xét xử rồi, con trai Chu Vân Lương vẫn chưa đi, đội trưởng Lê đang nói chuyện với anh ta, hai người qua đó đi."

Hạ Minh Sầm ừ một tiếng, hỏi: "Con trai ông ta tên gì?"

"Chu Phỉ."

Khi hai người đi vào phòng tiếp chuyện, có vẻ đội trưởng Lê đã ở đây nói chuyện với Chu Phỉ không ít, Chu Phỉ không chỉ thừa hưởng khuôn mặt của cha mẹ anh ta, ngay cả tính cách khôn khéo dối trá của người kinh doanh cũng thừa hưởng hết, hiển nhiên đội trưởng Lê không moi được gì từ trong miệng anh ta, thế nên sắc mặt không được tốt, ngồi đó không nói chuyện.

Phú nhị đại gia cảnh giàu có, nhìn người thích nhìn bằng lỗ mũi, thấy có người đi vào, anh ta nghiêng đầu, đuôi mắt hẹp dài thờ ơ nhếch lên, tay cài lại cúc áo tây trang, tự ý chủ động kết thúc cuộc nói chuyện này.

"Nếu cảnh sát Lê không còn câu hỏi nào khác thì tôi mang người đi nhé, xin lỗi không tiếp chuyện được."

Nói xong đi ngang qua hai người, đi thẳng ra ngoài.

Hạ Minh Sầm nhíu mày, đi đến bên cạnh đội trưởng Lê hỏi: "Tôi tới muộn sao?"

"Không, cậu tới hay không tới đều như nhau, Chu Phỉ này còn khó đối phó hơn cha anh ta."

Tiếp đó đội trưởng Lê lại nói với Dụ Ấu Tri: "Hiện tại Chu Phỉ muốn mang Mã Tịnh Tịnh đi, Mã Tịnh Tịnh tin tưởng cô nhất, vẫn phải phiền kiểm sát Dụ giải thích với cô ta vài câu."

Mã Tịnh Tịnh biết bản thân vì chuyện mang thai nên có thể tạm thời bảo lãnh chờ xét xử, nhưng cô ta vẫn không biết đợi sau khi đi ra phải làm thế nào.

Lúc thấy Dụ Ấu Tri, trong lòng cô ta thở phào một hơi, nhưng còn chưa kịp đợi cô ta hỏi thăm Dụ Ấu Tri sau khi đi ra phải làm thế nào thì chợt nhận ra ở đây ngoài anh cảnh sát và chị kiểm sát quen thuộc ra còn có một người đàn ông lạ mặt trẻ tuổi.

Mã Tịnh Tịnh đứng sau lưng Dụ Ấu Tri khẽ hỏi: "Đây là ai thế?"

Dụ Ấu Tri: "Con trai Chu Vân Lương."

Mã Tịnh Tịnh bỗng nhiên mở to mắt, lùi về sau hai bước, giọng điệu kinh hoảng nói: "Anh ta tới làm gì? Bắt tôi thả l*иg heo sao?"

Hiển nhiên Chu Phỉ cũng nghe thấy câu này.

"Tôi sắp xếp bệnh viện cho cô rồi, tới đưa cô qua đó."

"Bệnh viện?" Mã Tịnh Tịnh hỏi: "Đi làm phẫu thuật phá thai?"

Chu Phỉ: "Đi dưỡng thai."

Mã Tịnh Tịnh mờ mịt: "Tôi không sinh con, dưỡng thai cái gì?"

"Sinh hay không sinh không phải cô nói là được." Giọng điệu Chu Phỉ bình tĩnh: "Đi thôi."

Mã Tịnh Tịnh rất sợ con trai của Chu Vân Lương sẽ bắt cô ta đi thả l*иg heo, kéo cánh tay Dụ Ấu Tri không muốn đi cùng anh ta.

Dụ Ấu Tri an ủi cô ta: "Hiện tại là xã hội pháp trị(*), yên tâm đi."

(*)cai trị quốc gia bằng pháp luật.

Là xã hội pháp trị cũng không ngăn nổi có người phạm pháp đó, bản thân Mã Tịnh Tịnh là một ví dụ.

Từ cục cảnh sát đi ra, Mã Tịnh Tịnh rón ra rón rén ngồi lên xe của Chu Phỉ.

Cô ta như ngồi trên đống lửa, toàn thân đều không được tự nhiên, không phải là bởi gì chưa từng ngồi qua xe sang, cô ta đã từng ngồi Rolls-Royce của Chu Vân Lương, Chu Vân Lương cũng mua cho cô ta một chiếc Porsche, nhưng cô ta trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cùng trong ngồi một chiếc xe với con trai Chu Vân Lương.

Cha anh ta lợi dụng cô để rửa tiền, mẹ anh ta lừa cô đi bán thân, vị này sẽ hại cô thế nào còn chưa biết.

Nói không chừng thủ đoạn còn ác độc trái tính người hơn.

Chu Phi vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Cô Mã."

Mã Tịnh Tịnh giật nảy mình, giọng điệu run cầm cập: "Anh, anh không cần khách khí gọi tôi là cô Mã như vậy."

Anh ta càng khách khí càng khiến cô ta sởn gai ốc, cảm thấy như kiểu giây tiếp theo bản thân sẽ chết.

"Vậy cô muốn tôi gọi cô là gì?"

Không đợi Mã Tịnh Tịnh trả lời, Chu Phỉ châm chọc nói: "Tiểu Mã?"

Mã Tịnh Tịnh bị dọa đến nỗi rụt vai lại: "..."

Chu Phỉ thấy bộ dáng nhát gan sợ phiền phức của cô, giọng điệu khinh thường: "Tuổi trẻ mà khá có thủ đoạn đó, tình nhân của cha tôi không ít, cô lại là người duy nhất mang thai."

Mã Tịnh Tịnh có chút khóc không ra nước mắt, lúc cô ta và Chu Vân Lương ở cùng nhau rõ ràng đều có uống thuốc, ai biết uống thuốc mà vẫn trúng chiêu chứ.

Cô ta thề bản thân chỉ ham muốn tiền của Chu Vân Lương, căn bản không muốn giúp ông ta sinh con.

"Tôi có thể bỏ nó!" Mã Tịnh Tịnh yếu ớt nói: "Trước đó tôi đã đi tham khảo phẫu thuật phá thai rồi."

Chu Phỉ lạnh giọng nói: "Không vội, đồ trong bụng cô tạm thời vẫn có tác dụng, trước hết cứ giữ lại đi."

Mã Tịnh Tịnh hỏi có tác dụng gì, Chu Phỉ lại không để ý cô ta, dường như anh ta đột nhiên thấy cái gì đó, dặn dò tài xế: "Dừng xe."

Tài xế dừng xe, Chu Phỉ lập tức xuống xe từ bên anh ta.

Chu Phỉ đi rồi, bầu không khí đông cứng nháy mắt được lưu thông, Mã Tịnh Tịnh nhoài người nhìn phía bên ngoài cửa sổ xe, phát hiện sau khi Chu Phỉ xuống xe thì đi tới một chiếc xe thương vụ cao cấp khác.

Một người đàn ông dáng vẻ văn nhã bước xuống từ chiếc xe thương vụ kia, đeo kính gọng bạc, ăn mặc gần giống Chu Phỉ, một thân tây trang giá trị xa xỉ, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

Chu Phỉ thay đổi thái độ từ trên cao nhìn xuống đối với cô ta vừa nãy, cười bắt tay với người đàn ông, hai người đứng bên xe nói chuyện.

Người có tiền đều thích chơi với người có tiền, Mã Tịnh Tịnh cũng biết đạo lý này, cô ta bĩu môi, thu hồi tầm mắt.

Thế giới là không công bằng như vậy đó, có người vừa sinh ra đã ở Rome, bọn họ nắm trong tay phần lớn của cải của xã hội, cũng nắm trong tay vận mệnh của phần lớn người bình thường trong xã hội.

Mã Tịnh Tịnh vẻ mặt phức tạp xoa bụng, giống như bản thân cô ta, muốn phá thai, lại vẫn phải nhìn sắc mặt của bọn họ.

Nếu như nói trước đây vì thiên tính của phụ nữ có chút không nhẫn tâm được với đứa trẻ này thì hiện tại cô ta đã không còn chút lưu luyến nào nữa.

Bụng của bản thân, dựa vào cái gì phải do đôi cha con này làm chủ.

Hơn nữa kiểm sát Dụ chắc chắn sẽ giúp cô ta.

-

"Đứa bé này có giữ hại hay không, nên do Mã Tịnh Tịnh tự quyết định."

Sau khi Mã Tịnh Tịnh bị đưa đi, Dụ Ấu Tri vẻ mặt không vui nói với mấy người ở đội hình sự: "Bụng của cô ấy, đôi cha con họ Chu đó dựa vào cái gì quyết định thay cô ấy?"

Đội trưởng Lê nói: "Tôi hiểu ý của kiểm sát Dụ, nếu Mã Tịnh Tịnh kiên quyết muốn bỏ đứa bé này, không ai có thể ngăn cản cô ta."

Cô nhíu mày: "Nhưng Chu Phỉ đưa cô ấy đi rồi."

"Trong bụng Mã Tịnh Tịnh là con Chu Vân Lương, là em trai cùng cha khác mẹ của anh ta." Giọng đội trưởng Lê bình tĩnh: "Nếu cô là Chu Phỉ, cô có muốn đứa em trai này sinh ra để tranh chấp tài sản với mình không?"

Dụ Ấu Tri không nói chuyện.

Hạ Minh Sầm lạnh lùng đáp: "Ngu mới muốn."

Anh chị em, đối với gia đình bình thường mà nói thì là bạn đồng hành, nhưng đối với gia đình hào môn có "hoàng vị" phải kế tục mà nói, thì chính là kẻ địch.

"Thai kỳ của Mã Tịnh Tịnh vẫn còn nhỏ, hiện tại làm phẫu thuật sẽ ít có hại nhất đối với sức khỏe." Dụ Ấu Tri lui một bước nói: "Nếu đến lúc đó Chu Phỉ không để cô ấy làm phẫu thuật phá thai, tôi sẽ đưa cô ấy đi."

Đội trưởng Lê gật đầu.

Được sự đồng ý, Dụ Ấu Tri thở phào một hơi, giọng điệu hòa hoãn lại: "Vậy tôi đi trước."

"Ừm, phiền cô tới đây một chuyến rồi." Đội trưởng Lê cũng vẫy tay với những người khác: "Hôm nay không còn việc, mọi người về đi."

Mấy người cùng rời khỏi cục cảnh sát, Dụ Ấu Tri đi song song với cảnh sát Tống, Hạ Minh Sầm đi đằng sau, không đi cùng với bọn họ.

Khi đi đến cổng lớn, cảnh sát Tống lịch sự hỏi: "Kiểm sát Dụ có lái xe tới không? Nếu không lái xe thì tôi đưa cô về."

Dụ Ấu Tri nói không cần, lúc này điện thoại trong túi vừa đúng lúc kêu lên.

Thấy hiển thị cuộc gọi đến, cô theo bản năng nhìn Hạ Minh Sầm ở phía sau, do dự một lát mới nhận điện thoại.

"Thấy tin nhắn em nói ở cục cảnh sát." Hạ Minh Lan nói trong điện thoại: "Đúng lúc anh vừa có tiệc xã giao xong đi qua chỗ này, bây giờ anh đang ở cổng, em đi ra có thể nhìn thấy xe anh."

Dụ Ấu Tri sững sờ, ánh mắt quét qua sân trước cổng cục cảnh sát, lập tức nhìn thấy chiếc xe thương vụ Hạ Minh Lan thường ngồi.

Thật sự quá dễ thấy.

Hạ Minh Lan trong điện thoại còn đang nói: "Ấu Tri?"

Hạ Minh Sầm phát hiện Dụ Ấu Tri đột nhiên không đi nữa, thuận tiện liếc một cái theo hướng cô nhìn, kết quả cũng nhìn thấy chiếc xe kia.

Anh nhíu mày, tăng tốc xuống bậc thang, đi đến bên cạnh xe gõ vào cửa sổ xe phía sau.

Hạ Minh Lan không hạ kính xuống, mà trực tiếp xuống xe.

Anh ấy nhướng mày, giọng điệu có chút ngạc nhiên: "Thứ bảy em cũng đi làm à?"

Hạ Minh Sầm không trả lời, hỏi thẳng: "Sao anh ở đây?"

"Tới đón người."

Hạ Minh Lan nói xong, nhìn về phía sau anh, sau khi nhìn thấy người đó bèn cười vẫy tay với cô: "Ấu Tri, qua đây."

Làm hình sự nếu ngay cả chút suy luận này cũng không làm được, vậy mấy năm nay làm công toi rồi.

Hạ Minh Sầm quay đầu lại, nhìn về cái người hôm nay ăn mặc vô cùng tỉ mỉ kia, nháy mắt đoán ra được hết.

Mặt anh có thể nói là thoắt biến trở nên âm trầm, trong mắt như có lưỡi dao sắc nhọn, toàn thân đều hơi phát run, đôi môi gần như trở nên trắng bệch.

Bầu không khí yên tĩnh kinh người, càng không hiểu sao bầu không khí lại đánh thẳng vào tâm trí, làm Dụ Ấu Tri sợ hãi loạng choạng về sau mấy bước.

Cô thậm chí cảm thấy nếu đây không phải cổng cục cảnh sát, Hạ Minh Sầm có thể sẽ giải quyết cô ngay tại trận.

- ---------

Lời tác giả:

Nói nhỏ cho nghe, tiểu thiếu gia mở công tắc điên cuồng rồi.