Chương 34: Ngũ thiếu gia
Sau khi đến phòng bếp, Mộ Dung Phi Tuyết liền tiêu sái dựa người vào cánh cửa, nheo nheo đôi mắt nhìn về phía Nhược Lam. Mà hiện tại, Nhược Lam thần trí vui vẻ hăng hái chạy tới chạy lui làm những món ăn yêu thích, khuôn mặt tràn ngập nét cười. Mộ Dung Phi Tuyết không hổ là trang chủ của Vô Ảnh Sơn Trang, phòng bếp nguyên liệu và hương liệu vô cùng đầy đủ, quả nhiên là một kẻ rất biết hưởng thụ nha.Sau một hồi bận bịu, Nhược Lam quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phi Tuyết, hai mắt khẽ chớp chớp nhìn hắn. Mộ Dung Phi Tuyết vừa nhìn đã hiểu, lập tức tiến tới bên bàn nhìn một đống đồ ăn. Khẽ nhướng mày hỏi:
“Đây là cho người ăn?”
“Gì chứ, không cho người chứ chẳng nhẽ cho cẩu ăn”. Nhược Lam nhăn nhó trả Mộ lời Dung Phi Tuyết.
“…..”. Đáp lại Nhược Lam là sự im lặng của Mộ Dung Phi Tuyết, hắn lặng lẽ cầm đũa lên gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng. Ánh mắt ẩn hiện một tia ngạc nhiên, hắn âm thầm đánh giá dĩa thức ăn trước mặt. Cà ăn thật ngon, vị thanh nhàn không quá khô cứng, đậu hũ mềm nhưng lại không béo ngậy, kết hợp với vị cay nồng của ớt càng khiến cho vị giác như được kí©ɧ ŧɧí©ɧ. An một miếng lập tức muốn ăn thêm miếng thứ hai.
“Đó là món đậu hũ cà tím Tứ Xuyên, thế nào có ngon khômg?” Nhược Lam chống cằm nhìn chằm chằm Mộ Dung Phi Tuyết hỏi.
“Ân”. Mộ Dung Phi Tuyết gật gật đầu.
Nhìn thấy hành động này của hắn, Nhược Lam âm thầm bĩu môi, nấu cho ngươi ăn ngươi lại chỉ gật đầu có một cái!
Tiếp đó, Nhược Lam nhìn thấy Mộ Dung Phi Tuyết mắt nhìn về một đĩa thức ăn khác, khẽ nhướng mày nó lập tức nói:
“Mì xào Quảng Đông”.
“Ân”. Mộ Dung Phi Tuyết lại tiếp tục gật đầu, đầu lưỡi tinh tế cảm nhận hương vị của món ăn. Sợi mì mềm và dai, cho vào miệng lập tức tan chảy, còn có vị ngòn ngọt của tôm tươi, vị bùi bùi của nấm. Một sự kết hợp hoàn hảo, hắn trước đây chưa từng được ăn món mì xào nào ngon như vậy.
Nhược Lam ai oán nhìn hắn ăn hết món này tới món khác. Hừm, biết thế không cho nhà ngươi ăn, ta cực khổ nấu nhiều món ngon như vậy, nhà ngươi ít ra cũng phải khen vài ba câu cho ta mát lòng chứ. Nhược Lam vừa ăn vừa trừng mắt nhìn Mộ Dung Phi Tuyết. Rất nhanh sau đó hắn lại liếc mắt sang một món mới.
“Gà sốt cam”. Nhược Lam thở dài nói.
“Sốt cam?” Mộ Dung Phi Tuyết mày kiếm khẽ chau, hắn trước giờ chưa nghe qua món này.
“Nguyên liệu chính gồm một con gà, nước cốt lấy từ cam tươi và một ít vỏ cam. Món này tính bình, có tác dụng giải nhiệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, bổ máu đó nha”.
“Ân”. Mộ Dung Phi Tuyết vẫn thủy chung như cũ gật đầu. Món này thật lạ miệng, thịt gà rút xương được hầm thật mềm, vị the the của vỏ cam kết hợp với vị chua của nước sốt, ăn một miếng lập tức thấy người khoan khoái rất dễ chịu.
“Mộ Dung…Ách, đại ca! Muội thấy huynh da dẻ hồng hào nhìn sao cũng không giống như người có nhiệt, món này chỉ thích hợp cho ngươi đang nóng trong người như muội thôi”. Nhược Lam nhướng mày nói.
“Ân”. Mộ Dung Phi Tuyết khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng bởi vì hắn đưa chén cơm lên trên miệng cho nên Nhược Lam không nhìn thấy. Hắn sao lại ko hiểu ý tứ của nàng, làm nhiều đồ ăn như vậy, hắn lại chỉ nói duy nhất một từ nhung quả thật ngoài từ đó ra ra hắn không biết dùng từ nào để diễn tả nữa.
Nhược Lam tay nắm chặt đôi đũa, nghiến răng nghiến lợi muốn nói gì đó thì đột nhiên thanh âm của Mạc Tuyết Phong vang lên khiến nó nghiêng đầu về phía cửa, mở to mắt nhìn chằm chằm vào nhân ảnh bên ngoài cửa.
“Ai nha, ai nha, thơm quá!”
Mộ Dung Phi Tuyết cũng theo đó mà ngẩng đầu nhìn lên, thấp giọng nói:
“Hai người các ngươi cũng vào đây ăn đi”.
“Biểu…biểu…biểu ca!” Nhược Lam buông đôi đũa trong tay xuống, líu ríu nói.
“Biểu muội”. Nam Phong Dịch Thiên cũng đồng một dạng như Nhược Lam, kinh ngạc trả lời.
“Nha, đây là điều bất ngờ mà ban nãy đệ ám chỉ với huynh đó”. Mạc Tuyết Phong vỗ vỗ bả vai của hắn, cao hứng nói.
“Đại ca, chuyện này là?” Nam Phong Dịch Thiên nhíu mày, nhìn thẳng vào Mộ Dung Phi Tuyết mà hỏi.
“Thì là như vậy đó!”
Câu trả lời vô cùng ngắn gọn của Mộ Dung Phi Tuyết khiến Nam Phong Dịch Thiên á khẩu, mãi một lúc sau mới định thần mà đáp lại:
“Haha, biểu muội a, chúng ta rất có duyên làm huynh muội”.
“Nha! Thật không ngờ Ngũ vương gia của Long Thịnh Hoàng Triều lại còn có một thân phận khác. Ngũ thiếu gia của Vô Ảnh Sơn Trang”. Nhược Lam vuốt nhẹ mái tóc, nhếch miệng nói.
“Không phải biểu muội cũng vậy sao?” Nam Phong Dịch Thiên híp mắt trả lời.
Mạc Tuyết Phong đứng bên cạnh có vẻ khó hiểu nhìn huynh muội bọn họ. Sao mà trong lời nói của hai con người này cứ như ẩn giấu ám khí vậy? Không khí cũng thật kỳ là nha.
“Hai người làm sao vậy a? Huynh muội gặp nhau lí ra phải vui mừng mới đúng chứ?”
“Ai nói, chúng ta là đang rất vui mừng”. Nhược Lam và Nam Phong Dịch Thiên đồng thanh lên tiếng, ném cho Mạc Tuyết Phong một nụ cười rực rỡ.
Thấy vậy, Mạc Tuyết Phong há hốc miệng nói không nên lời. Này là gì đây? Mới vừa rồi còn u ám, sao giờ lại tươi như hoa nở mùa xuân thế?
“Ba người các ngươi rốt cuộc có ăn hay không?” Mộ Dung Phi Tuyết lên tiếng nhắc nhở.
“Ăn, nhất định phải ăn”. Mặc Tuyết Phong cao giọng trả lời, hăng hái ngồi vào bàn ăn.
“Nhược Lam, lúc muội còn ở Hoàng cung, có một kẻ đã nhờ ta điều tra về muội”. Mộ Dung Phi Tuyết nói.
Nghe vậy, Nhược Lam lẫn Nam Phong Dịch Thiên lập tức nhíu mày, đồng thời hỏi:
“Là kẻ nào?”
“Ma Đạt Ưng”.
Nghe tới cái tên này, hai hàng lông mày của Nhược Lam liền giãn ra, nó mỉm cười nói:
“Ra là hắn. Huynh nói tất cả về thân thế của muội cho hắn biết rồi sao? Bao gồm cả song thân của muội?”
“Ân. Đã nhận tiền của hắn thì không thể không làm”. Mộ Dung Phi Tuyết thẳng thắn trả lời.
Nghe hắn đáp trả như vậy, Nhược Lam có một loại cảm giác vô cùng bất lực, người nam nhân này quả nhiên là một kẻ nguy hiểm a! Thảo nào lúc ở Lạc Tâm Các, Ma Đạt Ưng lại dùng ánh mắt cảnh giác để quan sát nó, nguyên lai là vì Mộ Dung Phi Tuyết đã sớm nói cho hắn biết.
“Ma Đạt Ưng, hắn ta là một lòng quan tâm tới tiểu nha đầu Tư Mã Yến kia,
ngoài điều đó ra tuyệt đối không có ý niệm nào khác. Chuyện hắn biết mẫu thân của muội là đệ nhất sát thủ tin chắc sẽ không bị truyền ra ngoài.” Nam Phong Dịch Thiên quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Nhược Lam, thong thả buông ra một câu.
“Đúng vậy a! Nào có ai ngờ tới đệ nhất sát thủ Phi Yến Nhược Hy lại chính là Phượng Thiên Di thái tử phi của Long Thịnh Hoàng Triều hai mươi năm về trước chứ”. Mạc Tuyết Phong miệng nhai nhóp nhép phụ họa thêm
Nghe hai người bọn họ nói vậy, Nhược Lam chỉ cười một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi:
“Biểu ca, ngọn gió nào đưa huynh tới đây vậy?”
“Hửm? Muội nên hỏi hoàng đế của chúng ta mới phải”. Nam Phong Dịch Thiên nhướng mày trả lời.
“Hắn làm gì có ở đây đâu mà hỏi? Cử huynh đến đây bắt muội trở về? Hay là giám sát muội?” Nhược Lam bĩu môi đáp trả.
“Cả hai a. Lam nhi thân ái, biểu ca thật sự không muốn sau này phải gọi muội hai tiếng hoàng tẩu đâu nhé”.Nam Phong Dịch Thiên tiếu tựa phi tiếu nhìn Nhược Lam.
Lời vừa nói ra, Nhược Lam lập tức mắc nghẹn, họ khụ khụ hai tiếng, khóc không ra nước mắt nói:
“Biểu ca!”
“Ân. Huỵnh đùa thôi, đừng để ý”.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Nhược Lam nhanh chóng rời khỏi Phong Linh Các trở về Kim Hương Lâu. Lúc này vị nữ tử kia cũng đã tỉnh lại, nàng khóc nức nở quỳ lạy dập đầu cảm tạ Nhược Lam. Thân hình mỏng manh không ngừng run rẩy, bộ dáng thập phần tội nghiệp.
Nhược Lam khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:
“Thân thể vẫn chưa lành, vẫn là nên đứng lên đi thôi. Ta nghĩ ngươi hiện tại đã không thể trở về nữa, chuyện tới nước này ngươi cũng nên suy nghĩ thấu đáo một chút”. Dù sao ở thế giới này, nữ nhân đã có phu quân nhưng lại bị hưu hoặc giả như bị nhà chồng hất hủi thì cuộc đời nàng ta coi như xong.
Đến cuối cùng một là tự vẫn, hai là bán mình vào thanh lâu mà thôi.
“Ta vốn không hề tham luyến chức vị thiếu phu nhân của Tư Đồ phủ, bản thân chấp nhận nhục nhã là bởi gia luyến mà thôi.” Nữ tử nhẹ nhàng đứng lên, ủy khuất nói.
Nghe vậy, Nhược Lam mạnh mẽ quay đầu nhìn chằm chằm nàng, sau đó thấp giọng hỏi:
“Tên của ngươi là gì?”
“Ta tên là Như Họa, Vũ Như Họa”.
“Ân, Như Họa cô nương, có thể giải thích rõ hơn?”
“Ở thành Dương Châu này, nhắc tới đệ nhất phú hộ không thể không nhắc tới gia đình của ta. Phụ thân ta, Vũ Lưu Dân là một thương nhân vô cùng nổi tiếng, phàm là bất cứ thứ gì nằm trong tay ông ấy, cho dù không có giá trị cũng lập tức trở thành quý giá. Thế nhưng hai năm trước, đột nhiên Tư Đồ Mãn tới tìm phụ thân ta, ta thật sự không biết hắn và phụ thân đã nói những gì. Chỉ là sau khi hắn rời đi, phụ thân liền bắt ta phải gả cho trưởng tử của hắn là Tư Đồ Ngạo, thậm chí đem một nửa gia sản mà người cả đời vất vả làm ra trao tặng như là của hồi môn. Ta…ta…” Vũ Như Họa lệ rơi đầy mặt, ai oán nói.
“Theo như ta được biết, Vũ Lưu Dân một năm trước đã bị kết án cấu kết với phản tặc buôn lậu hàng cấm, sau đó những người được cho là có liên quan lập tức bị xử tử. Vũ gia trong một ngày tan cửa nát nhà”.
“Ta không tin phụ thân ta lại làm như thế, nhất định có kẻ hàm oan cho người”.
“Chuyện này rồi cũng sẽ sáng tỏ thôi. Hiện tại ngươi cứ ở lại đây, cũng đừng tùy tiện ra ngoài”.
“Sáng tỏ? Ý của ngươi là ngươi sẽ lấy lại công bằng cho phụ thân ta sao?” Vũ Như Họa kinh ngạc hỏi.
“Là ta mà cũng không hẳn là ta. Ngươi nghỉ ngơi đi, ta có việc phải đi”.
Nhược Lam nhếch miệng trả lời sau đó nhanh chóng rời đi.