Chương 29: Du ngoạn
Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.Sau khi rời khỏi Lạc Tứ Cung, Nhược Lam nhanh chóng cưỡi Phi Vũ xuất cung đến Bình Nam Vương Phủ.
Nam Phong Dịch Thiên cũng biết, dựa vào tính tình của Nhược Lam sau khi coi hết chuyện vui ở Lạc Tứ Cung, nàng nhất định sẽ đến tìm hắn. Bởi thế cho nên lúc Thu Tĩnh từ Hoàng cung trở về, hắn liền ra lệnh cho y pha một ấm trà thật ngon chờ Nhược Lam tới.
Chưa tới nửa canh giờ, Nhược Lam đã có mặt tại Thư phòng của Nam Phong Dịch Thiên.
Khẽ nhíu mày nhìn biểu tình của Nhược Lam, Nam Phong Dịch Thiên thấp giọng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì? Xem kịch không vui sao?”
“Vui gì chứ! Tưởng có trò hay nào ngờ đến đó chỉ coi được màn ân ân ái ái của bọn họ, thậm chí còn nghe được tin hoàng thượng bãi bỏ lệnh cấm túc cho Tịnh phi, tức chết muội luôn!” Nhược Lam nghiến răng trả lời.
Nhìn thấy biểu hiện này của nó, cả Nam Phong Dịch Thiên lẫn Thu Tĩnh đều đồng thời đưa tay lên miệng cười trộm một cái.
Thấy vậy, Nhược Lam bĩu môi, cao giọng nói:
“Ai nha, ai nha, chủ tớ các ngươi thật là tâm ý tương thông mà, cười mà cũng cười cùng lúc nữa cơ”.
Lời vừa dứt, Thu Tĩnh sắc mặt lập tức đỏ ứng, lôi trong ống tay áo một tờ giấy, tiếp tục viết:
“Thu Tĩnh tự nhiên nhớ ra có việc phải làm, Thu Tĩnh xin được phép cáo lui”.
Viết xong, y nhanh chóng co chân chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của hắn ẩn khuất sau cánh cửa, Nhược Lam bật cười nói:
“Gì chứ! Ngay cả lý do trốn tránh cũng thật là giống nhau nha”.
“Muội thật là! Đừng trêu hắn nữa”. Nam Phong Dịch Thiên cũng bật cười, xoa xoa đầu Nhược Lam, nhỏ giọng mắng.
“Hứ, tại sao huynh lại có một thuộc hạ khả ái như vậy chứ? Thật là khiến người ta muốn nhào vào cắn một cái”.
“Giờ ta mới biết muội là sắc nữ đấy! Mà thôi đừng nghĩ linh tinh nữa, ngồi xuống đi, huynh muốn bàn bạc với muội chuyện của Ngọc phi”.
“Ân, huynh nói đi a, muội nghe nè”. Nhược Lam chớp chớp mắt trả lời. Muội thật sự muốn biết vì sao lúc trước khi nhắc tới Ngọc phi huynh lại do dự như thế, rốt cuộc mối quan hệ của hai người là gì?
“Huynh và Ngọc phi có thể coi như là thanh mai trúc mã. Nàng ấy từ nhỏ tính tình thiện lương, ngay cả một con kiến còn không dám gϊếŧ sao có thể là nội gián. Hơn nữa huynh cũng đã cho người đi điều tra, sở dĩ Ngọc phi có vết thương như vậy là vì mấy ngày trước phụ thân của nàng có cho người mang vào trong cung một con bạch điêu, hi vọng Ngọc phi ở trong cung sẽ bớt cô quạnh. Hạ nhân xung quanh nàng cũng khẳng định lúc cho bạch điêu ăn nàng là sơ xẩy để bị cào trúng mà thôi”.
Nghe thấy lời giải thích của hắn, bàn tay bưng tách trà của Nhược Lam có hơi khựng lại một chút, khẽ liếc mắt nhìn Nam Phong Dịch Thiên một cái, Nhược Lam mỉm cười nói:
“Nguyên lai là như vậy, muội cũng chỉ là nghi ngờ một chút, nếu như huynh đã xác nhận chỉ là hiểu lầm, vậy thì không cần phải truy cứu nữa. Hôm nay đến đây, ngoại trừ việc của Ngọc phi, muội còn có một chuyện khác muốn nhờ huynh”. Nhược Lam vừa nói vừa lôi trong ống tay áo ba phong thư, sau
đó chìa ra trước mặt Nam Phong Dịch Thiên.
Sau khi tiếp nhận ba phong thư từ tay Nhược Lam, Nam Phong Dịch Thiên nhíu mày hỏi:
“Muội…đây là?”
“Trên tay huynh là ba lá thư mà muội viết cho hoàng thượng, Thượng Quan Cẩn và Y Ninh, sau khi muội khởi hành đi Dương Châu thì huynh hãy giao phong thư này cho bọn họ giùm muội”.
“Muội đi Dương Châu làm gì?” Thanh âm đầy ngạc nhiên của Nam Phong Dịch Thiên vang lên.
“Ban đầu, mục đích của muội khi đến đây là để du ngoạn, sau vì một vài chuyện phát sinh mới ở lại Hoàng cung. Muội nhận thấy hoàng cung bây giờ tạm thời sẽ không có sóng gió nên quyết định đi thưởng cảnh ở Dương Châu”. Nhược Lam hớp một ngụm trà thong thả trả lời.
“Ân, vậy bao giờ thì muội xuất phát?”
“Ngay bây giờ!”
Thanh âm đầy dứt khoác của Nhược Lam khiến Nam Phong Dịch Thiên hơi sửng sốt một chút. Biểu muội của hắn cứ như là đang trốn nhà mà đi vậy, là sợ hoàng thượng không cho phép nên muội mới lặng lẽ mà đi?
Khẽ nở một nụ cười dịu dàng, Nam Phong Dịch Thiên mỉm cười nói:
“Nhất định phải bảo trọng”.
“Ân”. Nhược Lam gật đầu đáp lại hắn.
——— ———- Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha————
Ngự Thư Phòng.
“Lại đi nữa rồi sao? Tại sao đệ không giữ muội ấy lại?” Nam Phong Thiên Hạo vò nát bức thư trong tay, thấp giọng hỏi.
Nam Phong Dịch Thiên làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt đầy oán khí của hắn, nhàn nhạt đáp:
“Đệ tự nhận thấy mình bản thân vô năng, không thể giữ muội ấy. Đệ thật sự không muốn Bình Nam vương phủ của đệ trong chốc lát gà bay chó sủa đâu”.
“Đệ…” Nam Phong Dịch Thiên mày kiếm nhíu chặt, này là…Hai huynh muội các ngươi rõ ràng có chủ ý, từ bao giờ ngũ đệ của hắn lại to gan đến như vậy, dám bao che cho tiểu nha đầu kia làm chuyện lén lút sau lưng hắn?
Ngữ Ninh Cung.
“Gì? Dương Châu? AAA con nhỏ đáng ghét, lại dám bỏ đi một mình”. Y Ninh tay cầm bức thư hét lên ầm trời.
Nội dung trong thư Nhược Lam dặn nàng hậu cung tai vách mạch rừng mọi chuyện phải hết sức thận trọng. Nếu nàng muốn trả thù Tịnh phi thì phải làm cho khéo léo, gây chuyện mà người ta không bắt bẻ được mới là cao thủ. Nhớ kỹ Tịnh phi thân là nữ nhi của Thượng Thư Bộ Hộ Đỗ Minh Sơn, hắn trong tay nắm hơn một nửa thế lức trong triều, trả thù Tịnh Phi thì hãy cẩn thận với hắn, cũng đừng khiến hoàng thượng phải khó xử. Đọc xong bức thư này lập tức đốt ngay tránh để lại hậu họa.
Y Ninh nở nụ cười ma mị nghĩ tới cái cảnh trả thù Tịnh phi, tâm trạng bực tức vì bị con bạn thẩn bỏ rơi cũng dần nguôi ngoai.
Phủ Tể Tướng.
Thượng Quan Cẩn đứng sững nhìn nội dung trong bức thư: “Bổn quận chúa trong cung buồn chán nên quyết đi Dương Châu thưởng ngoạn, chắc hẳn ngươi đã nghe ngũ ca kể lại chuyện của Thập tam công chúa. Bằng hữu của ta tính tình háo thắng lại bồng bột mà trong cung nguy hiểm khôn lường, Thượng Quan Cẩn ta hi vọng ngươi đáp ứng ta để mắt tới nàng ấy. Cảm tạ ngươi, khi về ta sẽ mang quà về biếu. Nam Phong Trân Lam chi bút”.
Thượng Quan Cẩn sau khi đọc xong bức thư của Nhược Lam, hắn ngao ngán nhìn lên trời than nhẹ một câu:
“Quận chúa, người lại làm khó thần rồi. Từ bao giờ thần lại phải trở thành bảo mẫu cho bằng hữu của người?”