Savoie hoài nghi nheo mắt lại giống như "Trong lòng có quỷ chắc luôn".
Cậu ta nhớ tới cơm không có đồ ăn mặn trong căn tin liền hết muốn ăn, vì thế quay về ký túc xa ngủ bù.
Vừa mở cửa ra, bên trong có một beta tóc dài thẳng mướt màu xanh lam ngồi ưu nhã chống cằm, giọng nói nhẹ nhàng mang chút bệnh tình:
- Cậu rất nhớ nhung ngài ấy, muốn đẻ trứng cho ngài ấy?
Savoie lanh tay lẹ mắt đóng cửa lại, rầm một tiếng, vách tường còn chân động.
Có chú chim sơn ca đi ngang qua hành lang quan tâm hỏi:
- Làm sao vậy bên trong có thứ gì ghê gớm lắm hả?
Thái dương cậu ta nổi gân xanh nói: "Qủy"
Chim sơn ca: ...........
Một cánh cửa ngăn cách hai con người, Savoie phẫn nộ đứng ở bên ngoài, Heinz dù bận vẫn ung dung ngồi ở bên trong.
Trong nháy mắt, Savoie muốn khiêng RPG, cách cái cánh cửa oanh tạc nát mem khuôn mặt âm u lạnh lùng tươi cười kia.
Kẻ ti tiện.
…. Từ lúc bạo quân Cade hạ lệnh muốn niêm phong phủ công tước, ai cũng có thể tới dẫm cậu ta một chân.
Ai cũng có tư cách vui sướиɠ khi người gặp họa nhưng chỉ duy nhất tên khốn ở bên trong kia thì không được.
Heinz, Heinz luôn mồm hứa hẹn muốn báo đáp ân tình của cậu ta, muốn cậu chấn hưng gia tộc nhưng lại cắt đứt liên hệ biến mất một năm sau đó, kết quả lắc mình biến hóa thành con chó săn được bạo quân coi trọng nhất.
Savoie sao mà không hận gã cho được.
Bên trong cánh cửa vang lên tiếng giày da và bước chân, Savoie theo bản năng lui một bước nhưng không kịp.
Cậu ta còn chưa kịp một tiếng, nháy mắt khe cửa vụt ra mười mấy cọng xúc tua buộc chặt lấy cậu ta túm vào cửa, khóa chặt lại.
Chim sơn ca với mới đi được hai mét thấy lạ quay đầu lại, hoảng sợ.
….Người đâu rồi, chớp mắt đã biến mất, đừng nói là có quỷ nhá.
Ngẫm lại trong hoàng cung có lưu truyền rộng rãi chuyện xưa về con quỷ Isupalesso, chim sơn ca càng nổi gai ốc sau lưng, hu hu hu kêu “Đừng ăn tôi” rồi mất hồn mất vía bỏ chạy.
Cùng lúc đó, trong cánh cửa, Savoie đang chiến đấu với xúc tua.
Vốn dĩ cậu ta ngủ không đủ, tâm trạng bực bội hiện tại lại bị xúc tua quấn quanh trên người hết lần này đến lần khác, cuối cùng mất hết kiên nhẫn xé toang luôn.
- Xoẹt.
Chất dịch keo tràn đầy cổ tay, tiếng cắn đứt nghe giòn tan sảng khoái.
- Phụt.
Savoie phun xuống đất, xúc tua bị đứt rơi xuống dính nước bọt tủi thân vặn vẹo.
Heinz: - Thật thuần thục, không hổ là thiếu gia.
Nắm bắt khoảng không, Savoie nhanh chóng bò dậy, đế giày thể thao đè bẹp nửa thanh xúc tua kia, dùng ngón út xỉa răng rồi phỉ nhổ về phía gã.
- Lại đến nữa thử xem hôm nay tôi có thể cắn đứt mấy cọng xúc tua của cậu.
Heinz cảm động vô cùng nói:
- Tôi là thứ còn sống duy nhất mà thiếu gia bằng lòng bỏ vào miệng cả đời này ư?
Savoie: …..
Vĩnh viễn đừng bao giờ uy hϊếp một tên biếи ŧɦái. Người bình thường sẽ cảm thấy nhục nhã, mà biếи ŧɦái chỉ cảm thấy bạn đang khen gã.
Savoie đèn nén cơn giận:
- Ngu xuẩn, cậu đến đây làm gì?
Heinz vỗ vỗ âu phục bám bụi, lạnh nhạt đứng lên bắt đầu vừa đi vừa ung dung nói ở trong phòng ngủ:
- Từ lần trước thiếu gia kéo đen tôi nên tôi không an tâm, đêm không thể ngủ, nghĩ nhất định phải làm chút gì đó để thiếu gia thay đổi sự hiểu làm đối với mình.
- Tôi không có hiểu lầm cậu, bản tính cậu thế nào thì từ ngay cái ngày ở cửa nhà tôi bị cậu nhục nhã ở trước mặt mọi người đã thấy rõ.
Heinz đi đến trước bàn, hứng thú ạt dào lật “Quy tắc đạo đức O”:
- Nhưng mà nó rất hiệu quả, đúng không?
- Cái gì?
Savoie sửng sốt, không kịp phản ứng.
- Sau ngày đó, những chú bác trong gia tộc thèm nhỏ dãi gia sản của thiếu gia không dám lừa cậu đi những bữa tiệc rượu, đẩy vào l*иg ngực Alpha xa lạ vì…
Ánh mắt Heinz ngưng lại dừng lại ở cái ly sứ cú mèo ở góc bàn, giọng nói mềm mỏng hung ác:
- Bởi vì mọi người đều biết thiếu gia là người mà tôi không từ thủ đoạn nào để có được, mà tôi là kẻ khốn nạn ti tiện âm u.
Savoie cảnh giác khom eo, lông vũ dựng thẳng lên:
- Đừng có tự mình cảm động thế, tên sứa khốn kiếp, cậu muốn phát tiết du͙© vọиɠ cá nhân à.
Heinz nâng cái ly lên, yêu thương hôn vào cái mỏ của cú mèo:
- Nếu thiếu gia hận tôi như vậy, vì sao còn mang cái ly do tôi tự tay thiêu lại đây.
- ……Ngay bây giờ tôi vứt cho cậu xem.
Đúng lúc này, ởcửa vang lên tiếng bước chân nhanh nhẹn.
Có người quay trở lại.
Savoie lập tức dùng tốc độ trăm mét lao tới túm chặt cà vạt gã vọt vào WC.
Heinz cảm thấy dường như hai chân mình bay khỏi mặt đất vài giây, thấy hoa mắt, giống như con sứa vừa vớt lên bị xử lý rồi ném lại xuống nước.
Savoie thở phì phò hung tợn hạ giọng:
- Từ cống thoát nước bò ra ngoài hay là bị tôi ném ra ngoài cửa sổ, cậu chọn một cái đi.
Heinz ưu nhã sửa sang lại cà vạt sọc:
- Tôi không chọn. Bên ngoài là bạn của thiếu gia sao, thật muốn gặp ghê.