Editor: trucxinh0505
Lê Uyển đang nói cùng Giang mụ mụ, Tử Thự xuyên qua ngõ hẻm, vội vàng chạy tới, tâm Lê Uyển trầm xuống, phỏng chừng xảy ra chuyện, châm chước xem mở miệng như thế nào với Giang mụ mụ, Giang mụ mụ đã xoay người, “Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi nhiều, ngày khác rảnh rỗi lại đến thăm lão phu nhân đi!”
Khóe miệng Lê Uyển nhẹ nhếch, cười nói, “Được, làm phiền ngài nói cùng lão phu nhân một tiếng!”
Giang mụ mụ đi rồi không thấy ảnh, nàng mới thu hồi ánh mắt, mặt trầm xuống, “Tử Tình nháo lên?”
Tử Thự gật đầu, không chỉ có náo loạn, động tĩnh có điểm lớn, nàng từ từ nói, “Tử Tình ngất đi rồi!”
Tử Lan lôi kéo Tử Tình về phòng, răn dạy Tử Tình một hồi, mắng nàng làm chủ tử mất mặt, tình huống của hầu gia cùng Lê Uyển cả ngày Tử Tình ở bên ngoài không rõ ràng lắm, Tử Lan đều nhìn thấy trong mắt.
Hai người còn không có viên phòng, trong lòng Lê Uyển khó chịu, Tử Tình ngược lại, không nghĩ cách giúp đỡ còn sinh ra ý niệm đối với hầu gia.
Dáng người Tử Lan cao gầy, làn da xanh trắng, mắt phượng hơi xếch, tức giận nhìn chằm chằm Tử Tình, Tử Tình khí bất quá đỏ mặt phản bác “Ta không có khiến chủ tử mất mặt, ta cả ngày đi bên ngoài hỏi thăm tin tức không phải vì chủ tử suy nghĩ sao?”
Tiếng nói Tử Lan ôn hòa so với tiếng nói Tử Tình bén nhọn mà khắc nghiệt.
Trong phòng có bốn người các nàng canh giữ, Tử Lan không lo lắng có người xông tới, tay dùng lực một chút, trầm giọng quát lạnh, “Đáy lòng ngươi đánh cái chủ ý gì bản thân ngươi rõ, ta khuyên ngươi nhân lúc còn sớm nghỉ ngơi, nếu có lần sau, phu nhân không nói, ta cũng không buông tha cho ngươi!”
“Ta không có, ngươi dựa vào cái gì bôi nhọ ta?” Tử Tình đỏ mặt, tay bị Tử Lan gắt gao túm nơi đó chỗ truyền đến điểm đau, nàng vung thật mạnh, Tử Lan không thể cử động, “Ngươi buông ta ra, ỷ vào thời gian hầu hạ trước mặt chủ tử dài, nghĩ thay chủ tử thu thập ta sao?”
Tử Tình cố nâng tiếng nói lên, trong phòng sẽ không có người tới, người bên ngoài có thể nghe được động tĩnh, nha đầu hồi môn của phu nhân cãi nhau, phu nhân vẫn cần mặt mũi.
Tử Tình minh bạch điểm này, cố ý lớn giọng.
“Nếu chủ tử phân phó!” Tử Lan túm nàng đi đến bên tủ quần áo, trong lòng Tử Tình sợ hãi, Tử Lan muốn lấy đồ vật nhét miệng nàng, đẩy Tử Lan mở ngăn tủ, dùng sức đẩy nàng, Tử Lan không bắt bẻ, đánh vào trên ngăn tủ, tay cũng thả lỏng.
Tử Tình không dám chạy ra ngoài, tính tình Lê Uyển nàng hiểu, thật muốn ném mặt, mỗi ngày của nàng trôi qua sẽ không tốt, vừa rồi bất quá hư trương thanh thế mà thôi.
Trong phòng có một cái bàn, Tử Tình đứng một góc bên ngoài, nhắm tùy thời chạy đi. Tranh cãi một phen, trong lòng nàng phát run, thương lượng cùng Tử Lan, “Tử Lan, ta đối với hầu gia không có ý tưởng không an phận, lúc ấy, phu nhân đem ta đưa cho tiểu thư nói rõ ràng, phản bội tiểu thư, tiểu thư tự mình xử trí, ta nào dám chứ?”
Khế bán mình của nàng ở trong tay phu nhân, nàng dám hướng Tử Lan rống to, lại không dám đắc tội Lưu thị.
Tử Lan che cái trán lại, đầu óc trống rỗng, Tử Thự đẩy cửa đi vào, “Tử Tình, ngươi nói nhỏ chút, ngoài sân còn có nha hoàn đó!”
Tử Tình hỏi ông trời, mọi người đều nói nàng không phải, nàng lại không có làm sai cái gì, “Chủ tử kêu ngươi tới? Nàng cũng cho rằng ta đối với hầu gia không có hảo ý?”
Nhất thời Tử Tình thất thần.
Tử Lan cùng Tử Thự liếc nhau, hai người trái phải bắt lấy Tử Tình, Tử Tình sợ hãi, la to lên, Tử Lan nắm ấm nước trên bàn gõ một cái lên đầu Tử Tình, Tử Tình lập tức hôn mê.
Thần sắc Lê Uyển ngưng trọng, sau khi nghe được sắc mặt mang ý cười.
Tử Thự cẩn thận đánh giá thần sắc Lê Uyển, “Phu nhân, Tử Lan sợ là Tử Tình lớn tiếng ồn ào, Lý mụ mụ ở trong phòng dưỡng thương, kinh động bà ấy không tốt!”
“Lòng ta hiểu rõ!”
Nhà chính Họa Nhàn Viện, Tử Lan quỳ gối, một bên là Tử Tình ngất xỉu.
Lê Uyển ngồi xuống bên bàn trà gỗ sơn màu đen, híp nửa con ngươi, “Ai đem nàng kéo tới nơi này?”
Quần áo Tử Lan hỗn độn, ngực nút áo mở một cái, lộ ra sắc nhạt trung y màu vàng, búi tóc khẽ buông lỏng, tóc mái bung lòa xòa.
Lê Uyển hết giận hơn phân nửa, nàng không có mặt, hai nha hoàn sảo lên, truyền tới bên ngoài, chỉ nói nàng không biết quản giáo.
Tử Lan cúi người dập đầu mạnh, “Hôm nay nô tỳ khiến phu nhân mất mặt, người là nô tì kéo lại đây!”
Phu nhân xử lý người, không thể ở chỗ nha hoàn, sẽ làm người chê cười, nàng nghĩ vậy, nâng cánh tay kéo Tử Tình lại đây.
Tử Tình ngất rồi, không hề hay biết gì. Nhưng nàng thì mệt đến không nhẹ.
Lê Uyển đổ một ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Tìm đại phu đến nhìn cho nàng một cái!”
So với Tử Lan, Tử Tình thảm hại hơn, cái trán bầm đen, tóc rối xù, cây trâm cắm trên tóc lỏng lẻo, quần áo ướt một mảnh, giày mặt dơ bẩn, làn váy dính không ít nước bùn.
Tử Lan tâm khí cao, bị Tử Tình hoàn toàn đắc tội rồi. Bên ngoài trời mưa, mặt đất gồ ghề lồi lõm tích nước, bị kéo một đường, tình hình có thể nghĩ.
Lê Uyển thở dài, “Đi thôi, cùng Tử Thự đem người nâng xuống, tìm đại phu nhìn một cái!”
Tử Tình là nha hoàn hồi môn của nàng, nàng cùng Tần Mục Ẩn còn đang tân hôn, lúc này xảy ra chết người, mọi người đều nói nàng không đúng, muốn xử trí Tử Tình, còn phải nghĩ biện pháp khác.
Bữa tối Lê Uyển đi phòng bếp lấy thức ăn đưa cơm Tần Mục Ẩn, hắn cả ngày ở thư phòng đọc sách, trong phủ, thời gian sách bồi Tần Mục Ẩn là dài nhất.
Thư phòng là một tiểu viện độc lập, tổng cộng có ba gian, nhà chính là thư phòng, trái phải là trà thất cùng nơi Tần Mục Ẩn nghỉ ngơi.
Toàn Phúc cùng Toàn Bình đứng ở cạnh cửa.
Cửa thư phòng đóng, nàng nhìn không thấy tình hình trong phòng, đem hộp đồ ăn đưa cho Toàn Bình, “Bên trong là đồ ăn hầu gia thích ăn, xong rồi, đem hộp đưa cho Tử Thự!”
Lúc này, thư phòng cửa mở, vẻ mặt Toàn An mang ý cười, “Phu nhân đã tới? Hầu gia có chút vội, không cần làm phiền phu nhân đi một chuyến!”
Lê Uyển hơi kinh ngạc khi Tần Mục Ẩn đi ra, vóc dáng hắn cao lớn, đứng ở trước mặt Lê Uyển, vô hình trung cho nàng một loại áp lực.
“Trong phòng không có than, đồ ăn sẽ mau lạnh!”
Một câu, Lê Uyển minh bạch, hắn muốn đi Họa Nhàn Viện dùng bữa.
Tử Thự vì Lê Uyển cao hứng, hai bước đi trước, chạy đi thông báo tin tức.
Ra khỏi cửa viện, Lê Uyển cùng tìm lời nói cùng hắn, “Trong viện trống vắng, ngươi ở thư phòng mệt mỏi cũng không có cảnh sắc giải sầu, ngày mai tìm quản gia tìm một ít hoa cỏ được không?”
Trời sắp bắt đầu mùa đông, trồng cây không thích hợp, Lê Uyển đánh chủ ý lên mấy cọng hải đường.
“Ngươi thấy nhàn rỗi, có thể phân phó quản gia chăm sóc vài cây mai!”
Lê Uyển nghiêng đầu, ý tứ trong lời nói hắn là nói nàng quá nhàn sao? So sánh với hắn, nàng xem như nhàn, gật đầu, “Được, ngày mai ta tìm quản gia nói!”
Tần Mục Ẩn đi chậm, Lê Uyển dễ dàng đuổi kịp, nghe hắn hỏi, “Nhạc mẫu tới, tìm ta hỗ trợ cái gì?”
Buổi chiều, Tần Mục Ẩn không vạch trần nàng khó xử, Lưu thị tới cửa, mang lễ phong phú, mẫu thân ở trước mặt hắn nói Lưu thị tiêu pha, trong nhà cái gì đều có, nào cần mang lễ tới.
Tần Mục Ẩn nghe vậy, chỉ nói Lưu thị quan tâm nữ, lễ nên là đưa cho Lê Uyển.
Lê Uyển không nghĩ nói đến vấn đề của Lưu Tấn Nguyên, hàm hồ nói, “Nương ta lo lắng chức quan phụ thân khó giữ được!”
Động tĩnh trốn ngục lớn như vậy, Tần Mục Ẩn cũng nghe nói, Hình Bộ sự hắn không có thượng thủ, huống hồ sau lưng người trốn ngục có chỗ dựa. Hắn bình tĩnh hỏi, “Nhạc mẫu tìm ta hỗ trợ, là ở trước mặt Hoàng Thượng nói tốt vài câu hay là cầu Thừa Vương tăng nhân thủ tìm người?”
Lê Uyển ngẩng đầu, hai người khác nhau sao? Đều có thể giúp Lê Trung Khanh không chịu trừng phạt.
Tần Mục Ẩn nhấp môi không nói, ánh mắt Lê Uyển dừng ở trên môi mỏng của hắn, người ta đều nói môi mỏng là người bạc tình, Tần Mục Ẩn lại trọng tình trọng nghĩa, hắn vì Thừa Vương trả giá toàn bộ hầu phủ, nàng biết.
Tần Mục Ẩn nhíu mày lại, bên tai Lê Uyển đỏ lên, tầm mắt hư hoảng, làm bộ xem phong cảnh bên cạnh hắn.
“Ta có thể nói cùng Thừa Vương, làm như thế nào, còn phải do Thừa Vương quyết định!”
Lê Uyển mở to mắt, nàng tùy ý lừa gạt hắn, không nghĩ hắn thật sự giúp, xua xua tay, vội vàng nói, “Không cần, chuyện của phụ thân, trong lòng phụ thân nắm chắc, Hình Bộ thượng thư cũng sẽ nghĩ biện pháp, Thừa Vương bận rộn, không quấy rầy ngài ấy!”
Lê Uyển không hy vọng Tần Mục Ẩn đi thân cận cùng Thừa Vương, vương vị quân vương nhiều kẻ thèm nhỏ giãi, có thể ngồi dưới một người, người thắng làm vua người thua làm giặc, kết cục thê thảm, nàng lặp lại nói, “Hầu gia, không cần lấy việc nhỏ làm phiền Thừa Vương!”
Tần Mục Ẩn trầm mặc xuống, Lê Uyển thấp thỏm không thôi.
Loại cảm xúc này kéo dài cho tới lúc dùng bữa, tâm thần nàng còn không yên, nghĩ đến đời trước Thừa Vương thê thảm, há miệng thở dốc, hỏi chuyện khác, “Hầu gia, vì sao ngươi cùng Thừa Vương đi gần, mà cùng Tĩnh Khang Vương, An Vương vẫn duy trì khoảng cách?”
Thánh Thượng ghét nhất kết bè kết cánh, áp đúng thì thiên hạ thái bình, áp sai gia trạch sẽ không yên, nàng không nghĩ Tần Mục Ẩn bị cuốn vào phân tranh hoàng thất, sao gì hiện tại thái tử chính là Tĩnh Khang Vương, lòng dạ Tĩnh Khang Vương hẹp hòi, rất mang thù, không biết, hiện tại Tần Mục Ẩn đầu nhập vào hắn kịp không.
Tần Mục Ẩn ăn cơm cũng duy trì tư thế ôn tồn lễ độ, động tác cực chậm, nghe Lê Uyển nói xong, hắn nâng mí mắt lên, ánh mắt mang theo xa cách, “Ngươi muốn nghe cái gì?”
Lê Uyển lắc đầu, trước ánh nhìn chăm chú của hắn cũng không nửa phần khϊếp đảm, nhìn lại hắn, “Đáy lòng thϊếp thân kỳ quái thôi, tuy Thừa Vương phi xuất giá từ hầu phủ, nàng có nhà mẹ đẻ, Thừa Vương lại cứ cùng ngươi quan hệ tốt, cùng anh em vợ không giống nhau!”
Nói xong, Lê Uyển cảm giác không khí trên bàn hòa hoãn không ít, mới vừa rồi nàng bị ánh mắt Tần Mục Ẩn dọa, hiểu được kiêng kị phạm vào hắn, hắn không thích người nghi ngờ hắn giao hữu.
Tần Mục Ẩn gác xuống đũa, đánh giá nàng, “Lo lắng Thừa Vương không thể giúp phụ thân ngươi?”
Thanh danh Tĩnh Khang Vương cùng An Vương ở trên triều đình không hiển hách bằng Thừa Vương, có được thực quyền, thấy nàng rũ mi, khóe miệng hơi nhấp, môi đều trắng, đáy lòng Tần Mục Ẩn thở dài, đáy lòng nàng nịnh bợ lấy lòng rất nặng, hắn làm bộ cảm thụ không đều khó.
Phu thê là nhất thể, nàng không tốt cũng là vì hắn, hắn hoãn hoãn ngữ khí, giải thích, “Thừa Vương phi lớn hơn ta ba tuổi, xem ta như đệ đệ ruột, mẫu thân xem nàng như khuê nữ trong nhà, mà nàng xuất giá từ hầu phủ, đáy lòng tất nhiên càng coi trọng hầu phủ, Thừa Vương cùng Thừa Vương phi phu thê tình thâm, Thừa Vương xa cách bên kia là bất bình vì Thừa Vương phi!”
Hai người thành thân cho tới nay, lần đầu tiên Lê Uyển nghe hắn nói nhiều như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Thanh âm hắn trầm thấp, thư hoãn hữu lực, cực kỳ dễ nghe.
Tần Mục Ẩn cầm lấy chiếc đũa, lại nói một câu, “Ngươi làm ta lau mắt mà nhìn!”
Đi Họa Nhàn Viện hầu hạ lão phu nhân, đi bến tàu đưa tiễn Hạ Thanh Thanh, ngăn đón Lưu thị tìm hắn hỗ trợ. Tác phong cùng ngày thường khác nhau rất lớn, hắn cho rằng nàng si ngốc.
Chỉ là Lê Uyển có chút không tin, trêu chọc nói, “Hôm nay nương nói với ta, gả cho người không thể so như ở nhà, không thể giữ tính tình nhỏ nhặt, mẹ ta nói tính tình đó sẽ không tốt, chẳng lẽ trước đó hầu gia cũng cho là ta làm không tốt?”
Tần Mục Ẩn không nghĩ tới phản ứng nàng mau, thần sắc nhẹ nhàng, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Không nghĩ tới ngươi không cần trợ giúp phụ thân!”
Biểu tình Lê Uyển đình chỉ, nàng không nghĩ Tần Mục Ẩn thiếu nhân tình Thừa Vương, như thế nào không cần giúp phụ thân rồi, người trốn ngục không tìm được trở lại, Tần Mục Ẩn có hỗ trợ cũng vô dụng, hà tất thiếu nhân tình người khác.