Đại triều, sống ba mươi năm.
Gió thu thổi rào rạt, lá rụng tiêu điều đầy đất.
Bầu trời xám xịt, chỉ chốc lát sau mưa liền đổ.
Trong nhà, một chỗ đổ nát đầy thê lương, truyền ra tiếng vang bùm bùm củi lửa thiêu đốt.
Lê Uyển đẩy cửa nhà bếp ra, trên mặt đất nồng đậm bụi đất sặc đến hô hấp nàng không thuận, giơ tay che hai mắt lại.
Tức thì, chung quanh tối sầm xuống.
“Hầu gia, ở đây sao?” Lê Uyển nhìn không thấy người, chỉ có thể dựa vào ánh lửa tìm vị trí đi đến, từng bước một nhỏ, sương khói làm nàng sặc đến nổi phải dùng tay che mắt, bưng kín miệng mũi.
Trong tầm nhìn một mảnh mông lung, nàng dùng sức giơ tay xoa xoa mắt, ẩn ẩn ứa ra nước mắt, lúc này mới thấy rõ tình huống nhà bếp.
Một cái bếp, một cái lu, một cái bàn, còn không bằng phòng bếp bọn hạ nhân dùng ở Bắc Duyên Hầu phủ.
“Ngươi đã đến rồi?” Tần Mục Ẩn ngồi ở trên ghế, nhặt lên một cây trúc, để ở đầu gối, bẻ thành hai đoạn, sau đó hợp lại ném vào trong bếp, có thêm củi, lửa tắt một chút, thực mau lại cháy lên, lửa so với trước mạnh hơn.
Lê Uyển chất phác đứng đó, bị một màn này cả kinh không phục hồi lại tinh thần, mười ngón tay hầu gia Dương Xuân không dính bụi, từ khi nào học bà tử tiểu nhị xong việc nhóm lửa rồi?
Tần Mục Ẩn hơi hơi ngửa đầu, xê dịch thân mình, chừa ra một đoạn ghế “Ngồi đi!”
Có lẽ trong phòng quá yên lại nặng, làm nước mắt Lê Uyển lăn xuống.
Mũi nàng lên men, do dự một lát, đi qua, dựa gần ngồi xuống, gục đầu xuống, âm thanh nghẹn ngào “Ta xin lỗi chàng!”
Tần Mục Ẩn năm nay ba mươi tuổi, dung mạo tuấn nhã, khí chất thanh lãnh, dù ở trong nhà bếp rách nát cũng không lấn át được khí chất quanh thân hắn.
Lúc này, trên người hắn cô lãnh càng thêm nặng!
Hắn rũ mi mắt, thanh âm không nhanh không chậm “Nghe nói mấy ngày trước Lê phu nhân phái người tới đây đón ngươi hồi kinh?”
Lê Uyển nghiêng đầu, hắn nói chuyện khi, thanh âm không cao không thấp, nghe đến trong lòng chỉ càng rất lạnh. Nàng có chút hoảng hốt, trong nhà tổng cộng có ba người, trừ bỏ hắn, còn lại chính là nàng nha hoàn hồi môn, hắn nghe ai nói tới lời này.
Nước mắt rơi như mưa, cố trụ lại, nàng nói “Là ta đem thư từ chàng cùng Thừa Vương lui tới đưa cho bọn họ!”
Tần Mục Ẩn đột nhiên đứng lên, thân ghế bất ngờ mất cân bằng, Lê Uyển duỗi tay mới ổn định được ghế.
Hắn đi hai bước đến trước bệ bếp, mở ra cái nắp, khớp xương tay rõ ràng gồ lên, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Ánh mắt lạc chuyển tới ánh mắt trắng bệch của hắn, tóc đen bị thời gian thành hun đúc bạc dần, Lê Uyển không đành lòng lại nhìn, dời tầm mắt đi, tựa như lẩm bẩm nói “Nếu không phải ta, bọn họ cũng sẽ không chứng thực được tội danh của chàng, chàng sẽ vẫn là hầu gia cao cao tại thượng, lão phu nhân cũng sẽ không chết…”
Nói nói nàng che miệng, nghẹn ngào đến nói được nữa, biết rõ là nàng phạm phải tội, nhưng khi nói đến bên miệng, nàng tình nguyện người chết là nàng.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Sống lưng Tần Mục Ẩn thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Phụ thân ta cùng Vĩnh Bình hầu cấu kết với nhau làm việc xấu là không giả, người trong phủ nhìn chằm chằm, người khác không vào được, trong thư phòng ngươi ném thư từ là ta. Ta tự mình cầm đưa cho bọn họ!” Lê Uyển biết được, hôm nay cần thiết đem nên nói xong hết.
Về sau, sợ là không có cơ hội.
Tần Mục Ẩn liếc xéo nàng, châm chọc nói, “Ngươi đã đáp ứng Lê phu nhân hồi kinh rồi?” Nói xong, nhịn không được khóe miệng treo lên một nụ cười tự giễu.
Lê Uyển cúi đầu cố nói “Thϊếp thân hại lão phu nhân chết thảm, hại ngài không có tước vị, thϊếp thân tự biết tội không thể thứ, thϊếp thân đưa cho biểu cô nương đi đưa tin, liên lụy hầu gia mười năm, chiếm vị trí vợ cả mười năm, cũng nên trở về!” Nói ra được rồi, Lê Uyển cảm thấy cũng không có thống khổ như trong tưởng tượng “Thϊếp thân đã đáp ứng mẫu thân hồi kinh, ma ma quản sự bên người mẫu thân tới, ngày mai thϊếp thân liền đi!”
Sau khi nói xong, đôi tay trắng nõn gác trên váy lụa màu xanh nhạt tốt nhất, run rẩy nắm thành quyền, móng tay đâm vào thịt, nàng không cảm giác được một chút đau đớn nào.
Hạ Thanh Thanh cùng Tần Mục Ẩn là mai trúc mã, lão phu nhân cùng Hạ phu nhân cũng cố ý thành toàn, là nàng tâm tư ác độc, chặn ngang một chân, gậy đánh uyên ương.
Lúc đó, nàng vì dùng chút mưu kế nhỏ mà đắc chí, ngày đó thành thân, trùm khăn quàng đỏ, lòng nàng tràn đầy vui mừng, cái nam tử này, về sau chính là phu quân nàng.
Hoảng quá, nàng nói “Chờ biểu cô nương tới, thay ta nói tiếng xin lỗi, chúc các ngươi bình an hạnh phúc!” Lòng nàng nhỏ nhen, không muốn thấy bọn họ thành thân, trao lời thề chúc phúc cho bọn họ.
Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc!
Thân mình Tần Mục Ẩn gầy yếu như que củi, khớp xương xẹt qua má nàng, cho dù bệnh nặng mới khỏi, hắn vẫn như cũ đẹp dù có chút tái nhợt. “Lê Uyển” âm thanh Tần Mục Ẩn xưa nay chưa từng mềm nhẹ, ánh mắt thanh lãnh, cả phòng như lạnh lẽo hơn “Sớm nên như thế!”
Như trong dự kiến, Lê Uyển cảm giác lạnh đến phát run, trong mắt, mới vừa ngừng được lại tiếp tục ngưng tụ, giờ khắc này, nàng không dám chớp mắt, sợ rằng, trong nháy mắt, vì lời hắn nói rơi xuống.
Đúng vậy, sớm nên như thế!
Trong sương khói mịch mùng, Tần Mục Ẩn cong eo, hai tròng mắt đen nhánh như bóng đêm, lạnh lẽo đi chuyển.
Mười hai năm trước, hắn thấy nàng từ thiếu nữ trong sáng, chuyển thành khuê phụ ai oán.
Tâm hắn, giống như bị một đao nhỏ cắt ra, sau đó băm ra thành từng mảnh.
Tần Mục Ẩn chịu đựng cơn đau, khóe môi nói lên lời châm chọc, “Lê Uyển, ta thật đúng là không nhìn rõ ngươi? Lúc đó ngươi thà chết cũng muốn nằm ở phần mộ tổ tiên Bắc Duyên Hầu phủ, lúc này, khi ta bị biếm thành thứ dân đến mức lưu lạc đầu đường, người yêu thanh danh như ngươi, lại chịu thanh danh bạc tình quả nghĩa mà rời đi? Có phải đã tìm được nhà tốt tiếp theo rồi hay không? Ngươi là bảo bối của Lê phu nhân, hồi kinh, khẳng định sẽ lại tìm cho ngươi một vị hôn phu tốt, hơn nữa, không phải có thể chọn người thích hợp hay sao?”
Hắn thấy không quen, rõ ràng phải đi là nàng, lại còn muốn bắt người khác lấy cớ.
Đột nhiên như là tỉnh ngộ, đồng tử Tần Mục Ẩn chợt phóng đại, hai tròng mắt thanh lãnh bịt kín một tầng hiểu rõ, “Hắn ở trong kinh chờ ngươi? Khó trách!”
Tần Mục Ẩn cười to mở ra, trong ấn tượng Lê Uyển, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cười, còn âm hàn đến tận xương “Bất quá lúc trước bức ta cưới ngươi là mượn quyền thế Bắc Duyên Hầu củng cố vị trí hắn thôi, ha ha ha!”
Lê Uyển che lại lỗ tai, gắt gao cắn môi “Chàng nghĩ như thế nào liền nghĩ như thế đi!”
Tần Mục Ẩn chậm rãi đứng dậy, đáy mắt như chết lặng, mặt vô biểu tình, bước đi tập tễnh ra ngoài!
Nàng đi theo đứng dậy, xoải bước chạy ra.
Thân ảnh trong mưa càng lúc càng xa, hai giọt lệ từ khóe mắt trượt xuống.
Tử Lan vội vã tìm tới phát hiện lòng bàn tay nàng tất cả đều là máu, đau lòng bẻ móng tay ra nàng, quả thực, móng tay một mảnh tanh hồng, “Tiểu thư, đổ máu rồi!”
Bất giác Lê Uyển vươn tay lên hứng nước mưa, trong tay máu nước hòa nhau hỗn độn, chậm rãi thu hồi lòng bàn tay, một giọt một giọt rơi xuống, vừa vào, nhanh chóng mở ra, từ trong lòng ngực lấy ra một giấy hòa li, ngẩng đầu, tức thì, giấy rơi vỡ vụn đầy đất.
Nàng không nên đi theo trở về…
Mười năm tới, người trong lòng vẫn sẽ là nàng, cũng là, người nàng thích, làm sao có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy, là nàng sai, là nàng sai…
—————
Bắc Duyên Hầu bị lột tước vị biếm thứ dân, trục xuất khỏi kinh thành, con cháu Bắc Duyên Hầu trăm năm không được nhập sĩ, bên tai quanh quẩn tiếng nói hồn hậu, trên đại điện nghiêm chỉnh nguy nga.
Thánh Thượng ghét nhất quan viên triều đình kết bè kết cánh, đối thủ một mất một còn Vĩnh Bình hầu là biểu ca lung lạc nàng, mượn thư từ trong thư phòng đi tố giác hắn cùng Thừa Vương kết bè kết cánh, có ý đồ soán vị.
Là nàng, đem thư từ Bắc Duyên Hầu đưa đến trong tay biểu ca cùng Vĩnh Bình hầu, chứng thực Tần Mục Ẩn thông đồng Thừa Vương có ý đồ tạo phản.
Mà nàng đối với Tần Mục Ẩn oán giận, nàng đem phụ thân đẩy đến bên phe Vĩnh Bình hầu nhất.
Tần Mục Ẩn hạ ngục, nàng phản ứng lại, biết thành quân cờ cho người khác, về nhà, nàng cầu phụ thân hỗ trợ, ông lắc đầu thở dài, việc đã đến nước này, bất lực.
Nàng muốn đi trong cung làm sáng tỏ, những cái đó cái gọi là ‘hành vi phạm tội’ đều là giả dối hư ảo.
Nhưng mà, ùn ùn kéo đến chính là Tần Mục Ẩn bị biếm thành thứ dân, trục xuất kinh thành, Thừa Vương cũng bị kết án.
Rời kinh ngay thời điểm ngày hè nóng bức, nàng đi theo hắn, đi đến cánh rừng, nơi mộ phần của lão phu nhân cùng lão hầu gia, hắn quỳ trên mặt đất, ánh mặt trời xuyên thấu qua cây cối loang lổ bóng cây in xuống trên mặt hắn, một giọt lệ treo ở khóe mắt hắn, nàng lẳng lặng nhìn, cũng theo rơi lệ, ở mộ địa, là bùn đất mối đắp lên, bên trên rải chút giấy tiền vàng mả, trầm thấp mà áp lực.
Qua hồi lâu, nhân ảnh trước mộ địa di động, một khắc kia đứng dậy thấy nàng, vẻ mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt không gợn sóng, chưa từng hỏi có phải nàng bán đứng hắn hay không, có lẽ, đối với Tần Mục Ẩn mà nói, từ đầu đến cuối nàng là một nữ nhân tâm địa rắn rết, đối loại này người, sao có thêm ôm mong đợi gì sao?
Nàng không bỏ được hắn, đi theo trở lại, nhà cũ nhiều năm không có sửa chữa, tường vây đổ, lão nhân thủ tòa nhà không biết đã đi đâu, trong nhà cỏ dại mọc cao đầu gối, nàng mang theo nha hoàn đem cỏ nhổ sạch, sau lại tìm ra những đám hoa còn sống, một lần nữa di dời, lúc này trong sân mới có chút bộ dáng.
Muốn yên ổn cùng hắn bồi đến già, ông trời không muốn thành toàn.
Mẫu thân gởi thư, muốn nàng hồi kinh, bằng không, tánh mạng Tần Mục Ẩn khó giữ được, tánh mạng khó giữ được…
Trời tối, gió thổi hu hu, thổi đến hai cây hòe trong viện vang sàn sạt, tòa nhà trống vắng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được rõ ràng tim người đập, Lê Uyển có chút sốt ruột, nàng đã đáp ứng hồi kinh, bên kia còn muốn thế nào?
“Tử Lan, ngươi đi ra cửa nhìn xem, hầu gia đã trở lại chưa!” Thu thập tốt tay nải cho ngày mai, Lê Uyển lấy đèn l*иg trong phòng, chọn bấc đèn, đưa cho Tử Lan, lại vươn tay, lắc lắc đầu, “Thôi, ta và ngươi cùng đi nhìn một cái!”
Ngõ nhỏ đen nhánh không có một tiếng tiếng bước chân, yên tĩnh đến đáng sợ, Lê Uyển cầm theo đèn l*иg, ngồi ở trước bậc thang cửa, bầu trời trên đầu, đen như hẻm nhỏ, liếc mắt một cái chỉ có hắc, ám.
Trời mau sáng, một bóng dáng mảnh khảnh từ chỗ ngoặt đi tới, Lê Uyển lo lắng cả một đêm cuối cùng tâm cũng an ổn lại, ném đèn l*иg trong tay, chân tê dại đi được không quá nhanh, nhưng nàng đành phải vậy, xiêu vẹo đi hai bước… Chạy hướng tới nam tử nàng từng nghĩ sẽ bồi bên cạnh đến già.
“Hầu gia!”
Hắn mới uống rượu.
Lê Uyển ngửi được mùi rượu thơm nồng.
Nhíu nhíu mày, đem tay hắn đáp trên vai mình, lần đầu tiên, hắn không có cự tuyệt, nàng đỡ hắn, từng bước một đi cực chậm, khi Tử Lan duỗi tay, nàng lắc lắc đầu.
Nàng cùng hắn chỉ còn khoảng cách cửa đến vào trong nhà, nàng muốn đỡ hắn!
Đem hắn an trí trên giường, nàng nửa quỳ ở mép giường, nâng chân hắn lên, nhẹ nhàng cởi giày, nhấc lên chăn cái ở bên cạnh đắp lên người hắn, đế giày hắn dính bùn, nàng tìm lưỡi dao ra, nghiêm túc thổi mạnh bùn đế giày, xong rồi, ngồi ở dưới giường, ngồi đó, tinh tế đánh giá hắn, giữa mày nhíu lại, sắc mặt tái nhợt, vẫn đẹp như vậy. Nàng xoa xoa bàn tay, tay nhẹ nhàng dừng ở trán hắn, một lần một lần vuốt phẳng giữa mày hắn, chính là, vô dụng không sao giãn ra được.
“Tiểu thư, đến giờ đi rồi!”
Trời sáng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, người đón nàng đã tới.
“Ừ!”
Lê Uyển nhẹ nhàng hôn xuống một cái lên chân mày hắn, xoay người, cuối cùng một giọt nước mắt rơi xuống, tựa buồn vui, tựa giải thoát hay là gì đó khác “Đi thôi!”
Đại triều, kinh đô, ngày sáu tháng mười một, ngày tốt.
Binh Bộ tả thị lang thành thân, thái tử tự mình đến phủ chúc mừng, trong kinh ít nhiều nữ tử cực kỳ hâm mộ hôn sự này, Kinh Triệu Doãn mang theo nha sai cuồn cuộn xông vào phủ thị lang.
Sau mới nghe nói, ở hôn phòng tả thị lang có người bị gϊếŧ hại, tân nương chết ở bên ngoài thềm đá, trong tay còn cầm một thanh huyết đao.
Truyền đi, tân nương Lê Uyển là phu nhân Bắc Duyên Hầu bị lột tước vị, tả thị lang đầu nhập Vĩnh Bình hầu dựa vào thái tử, cùng Bắc Duyên Hầu lập thế bất lưỡng, Lê Uyển phụ gả đi, muốn tự gϊếŧ kẻ thù Bắc Duyên Hầu.
Hỉ sự thành việc tang lễ, trong kinh nhiều năm chưa từng gặp được qua, phố xá quán rượu, đem này một cọc hiếu hỉ biên thành một đoạn chuyện xưa truyền xướng…