Vị Hôn Phu Có Thuật Đọc Tâm

Chương 12

Không biết trong vòng 3 mét, dựa vào càng gần tiếng lòng nghe càng sâu hay không.... Đường Noãn oán giận đi qua, nhìn tới con ngươi lưu li của Diệp Thù Yến, hình như thấy được một tia đắc ý lóe qua.

Diệp Thù Yến đắc ý? Anh đắc ý cái gì?

Đường Noãn khϊếp sợ, nhưng thấy sắp tiến vào phạm vi ba mét, cô không dám suy nghĩ miên man, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm bữa sáng trên bàn.

[ Oa, anh Thù Yến thật là quá tri kỷ, đàn ông tốt như vậy đi chỗ nào tìm đây?]

Đầu Diệp Thù Yến có chút đau, hắn cảm thấy nếu vẫn luôn nghe loại lời dối trá khách sáo như này, sợ rằng ăn không tiêu.

Cũng may chính Đường Noãn cũng không chịu nổi, rất nhanh đem lực chú ý của mình chuyển tới đồ ăn

[ Ân (~ ̄▽ ̄)~ cháo này ăn quá ngon, không hổ là đầu bếp nhà anh Thù Yến, này thơm ngon chuẩn vị....]

[ Thang bao ăn cũng ngon! Cái này làm thế nào? Vỏ mỏng nhân dày, vị vừa ăn, ngon mà không ngấy, hương cũng thật thơm....]

Những tiếng lòng này rõ ràng chân thành hơn nhiều, ánh mắt Diệp Thù Yến không khỏi dừng ở người bên cạnh mâm đồ ăn, hắn mơ hồ có thể cảm giác được, những món ngon này mang đến cảm xúc hạnh phúc.

Kỳ thật hắn đối với đồ ăn không chú trọng nhiều, với hắn mà nói, đồ ăn chỉ lấp đầy bụng, duy trì cơ năng thân thể để công tác tốt nhất. Vì hiệu suất cao, bữa sáng của hắn đại đa số đều là sữa bò.

Đường Noãn tựa hồ phát hiện ánh mắt Diệp Thù Yến, ngẩng đầu nhìn anh một cái, lập tức nhiệt tình đem đĩa thang bao đẩy đẩy về phía anh, “ Anh Thù Yến, nếm thử cái này, ăn siêu ngon!”

[ Hắn hẳn là sẽ không ăn đi, chỉ còn dư ba cái.....]

Bởi vì ăn quá thoải mái, Đường Noãn nhất thời thả lỏng cảnh giác, đương nhiên chủ yếu cũng là cảm thấy ý nghĩ này sẽ không làm ảnh hưởng toàn cục. Bản thân Diệp Thù Yến là người phi thường có giới hạn, khẳng định sẽ không ăn, cho nên cô chỉ là khách khí mời thôi.

Ai ngờ Diệp Thù Yến dừng một chút, sau đó duỗi tay đem ba cái thang bao bỏ vào chén mình.

Đường Noãn:Σ(っ °Д °;)っ

Diệp Thù Yến ngẩng đầu nhìn cô, “ Sao vậy? ”

Đường Noãn giận mà không dám nói gì, thậm chí cái gì cũng không dám nghĩ, thẳng đến cơm nước xong xuôi, ra khỏi khoảng cách 3 mét mới dám phẫn nộ: [ Cái tên vô lại! Quỷ ích kỷ! Một cái cũng không chừa cho mình!]

Mắng siêu lớn tiếng.

Chu Ba đem quần áo đã chuẩn bị tốt lại đây, liền thấy đáy mắt Diệp Thù Yến lóe qua ý cười, không khỏi kinh ngạc một chút, trong lòng lại thêm vài phần trịnh trọng với Đường Noãn. Chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, tâm trạng Diệp tổng lại tốt như vậy.

@

Ăn sáng xong, Chu ca giúp Diệp Thù Yến và Đường Noãn cùng nhau làm thủ tục xuất viện, Diệp Thù Yến trực tiếp tới công ty, Chu Ba theo Đường Noãn đến nhà cũ Đường gia.

Thời điểm vừa vào cửa gặp phải Lâm Nguyệt Nga muốn ra cửa, bà nhìn đến Đường Noãn kinh ngạc nói, “ Sao lại xuất viện rồi? Mẹ còn tính toán đi xem con.”

Đường Noãn nhìn bà trang điểm, ăn mặc trang trọng, đây đâu phải là bộ dáng đi thăm bệnh, nhưng mà cũng không vạch trần, “ Không cần phải phiền toái, con đều lớn như vậy, huống hồ còn có anh Thù Yến.”

“ Được rồi,” Lâm Nguyệt Nga vừa lòng gật đầu, sau đó thuận thế hỏi, “ Thù Yến đâu? ”

Đường Noãn dường như không chú ý tới ý thử của bà, “ Cùng nhau làm thủ tục xuất viện, đã đi làm, chẳng qua anh ấy lo lắng sẽ có di chứng gì, muốn con ở lại tiểu khu Vân Đỉnh một đoạn thời gian, đến lúc đó có thể chiếu cố lẫn nhau. ”

Lâm Nguyệt Nga nhíu nhíu mày, gần nhất bà còn tính toán lầm Đường Noãn ở nhà, làm tốt công tác tinh thần, nói một chút đạo lý nhà mẹ đẻ mạnh thì cô mới có thể sống được thoải mái.

Đường Noãn dường như nhớ ra cái gì, quay đầu hỏi Chu Ba, “ Đúng rồi, Chu ca, anh lát nữa có phải còn muốn trở về chuẩn bị cơm trưa cho anh Thù Yến không?”

Lâm Nguyệt Nga lúc này mới chú ý thanh niên có gương mặt xa lạ phía sau Đường Noãn, “ Đây là....”

Chu Ba cười nói, “ Xin chào phu nhân, tôi là quản gia sinh hoạt của Diệp tổng, Diệp tổng không yên tâm Đường tiểu thư, kêu tôi lại đây hỗ trợ.”

Quản gia sinh hoạt Diệp Thù Yến đều bắt đầu dùng tới! Trên mặt Lâm Nguyệt Nga cười như nở hoa, xem ra Diệp Thù Yến, con rể này là ván đã đóng thuyền.

Chẳng qua cũng bởi vì có Chu Ba ở đây, Lâm Nguyệt Nga không ngăn lại Đường Noãn. Đúng lúc điện thoại vang lên, bà nhìn đến cái tên hiện lên, tinh thần phấn chấn, vội vàng nghe máy, “ Alo, Tề phu nhân.....Nha....Thù Yến sao, tốt tốt....” vừa nói vừa đi ra ngoài. Tạm thời không thấy Diệp Thù Yến nhưng tên tuổi vẫn có thể sử dụng, đúng lúc thừa dịp này đánh tiếng gió giúp kéo đầu tư cho hạng mục của Đường Sương.

Chu Ba trơ mắt nhìn người mới nói muốn đi bệnh viện thăm Đường Noãn, Lâm Nguyệt Nga một câu quan tâm cũng chưa hỏi cứ như vậy trực tiếp rời đi, không khỏi nhìn về phía Đường Noãn. Nhưng mà không biết cô là đã thành thói quen hay là không để bụng, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, trực tiếp mang theo hắn đi lên lầu.

Trên thực tế là Đường Noãn sốt ruột, cô muốn trước khi Giang Miểu bắt đầu lộ ra tiếng gió mang tài sản của cô đi. Nếu bà nghe nói cô không phải con gái ruột của mình, mọi chuyện liền giống như mong muốn của Giang Miểu, hoàn toàn rối loạn.

Rốt cuộc mặc dù không thích Đường gia, Đường Noãn cũng chưa từng nghĩ tới mình không phải con gái ruột của họ. Nếu cô không phải do họ sinh ra, những tranh thủ cô chú ý làm lúc trước, hết thảy đều thành chê cười?

Cha mẹ ruột của cô là dạng gì đây? Bọn họ có thể đấu với Đường gia không, còn nếu không muốn? Đến lúc đó người Đường gia khẳng định sẽ dùng hết sức lực đem cô đạp dưới chân, những nỗ lực của cô từ trước đến nay đều sẽ hóa thành bọt nước?

Sợ hãi, khủng hoảng..... làm cô nghĩ đến đầu tiên không phải tìm đường lui cho mình mà là đi chứng thực chân tướng, ôm một tia hy vọng nhỏ bé....

Nhưng mà Đường gia lại tương phản, nghe được tiếng gió trước tiên sẽ tịch thu những đồ vật cô sở hữu, lấy danh nghĩa Đường gia nuôi cô từ nhỏ đến lớn, những đồ vật mà cô sở hữu đều là của Đường gia. Thế nên thời điểm chân tướng được xác thực, cô cơ hồ sẽ bị Đương gia đuổi ra khỏi nhà không xu dính túi, cuối cùng được ăn cả ngã về không đem toàn bộ hy vọng đều ký thác trên người Diệp Thù Yến....

Hiện giờ nhưng thật ra muốn cảm tạ quyển sách kia, biết trước kết cục, làm cô có thời gian chuẩn bị.

Đường Noãn vừa vào cửa liền đi thẳng đến phòng để quần áo, đem những trang sức, châu báu, vật phẩm quý trọng bỏ vào tủ sắt, nhưng vừa thu thập, Đường Noãn mới phát hiện những tài sản quý giá cô sở hữu đa phần đều là Diệp Thù Yến tặng.

Mỗi năm, sinh nhật cô, ngày kỉ niệm đính hôn, lễ tình nhân, đêm Giáng Sinh hơn nữa Tết Âm Lịch, đính hôn 3 năm, chưa bao giờ thiếu quà gì.

Tuy rằng chỉ có một điểm, đều là các loại đá quý khác màu, khác kích cỡ nhưng Diệp Thù Yến ra tay rất hào phóng, 1% cổ phần kia của Đường gia cũng chưa là gì. Khó trách Đường gia muốn chiếm làm của riêng.

Mới vừa khóa kỹ tủ sắt, công ty vận chuyển cô hẹn tối hôm qua cũng tới, Đường Noãn để bọn họ đem hết quần áo, đồ đạc linh tinh đều đóng gói toàn bộ.

Chu Ba có chút kinh ngạc, “ Muốn dọn toàn bộ? ” Đây thấy thế nào cũng giống như quyết liệt muốn cùng Đường gia cắt đứt.

Đường Thắng An cũng bị kinh động, từ trên lầu xuống dưới, đứng trước cửa phòng cô nhíu mày, “ Ngươi làm gì vậy?”

Đương Dịch đi theo phía sau, liếc mắt một cái liền thấy được tủ sắt của Đường Noãn, vội la lên, “ Ba, cô ta muốn mang hết đồ vật trong nhà đi!” Khẩu khí kia, phảng phất toàn bộ đồ đạt trong phòng đều là của hắn.

Đường Noãn mặc kệ hắn, chỉ cười nói với Đường Thắng An, “ Ba. Anh Thù Yến không yên tâm con, muốn con về sau sống ở tiểu khu Vân Đỉnh bên kia.”

Đường Dịch lên tiếng, “ Ba, đừng nghe cô ta nói bậy, khẳng định là cô ta chọc phải Giang Miểu, hiện tại muốn chạy....” Nói xong thế nhưng đi vào muốn xem tủ sắt của cô.

Chu Ba trực tiếp tiến lên ngăn trở, “ Vị tiên sinh này, đây là đồ vật của Đường tiểu thư.”

Đường Dịch cho rằng hắn là nhân viên công ty vận chuyển, kiêu căng ngạo mạn nói, “ Cái gì Đường tiểu thư, đây là đồ của nhà chúng ta, ngươi một tên làm công, bớt lo chuyện người khác, tránh ra!”

Chu Ba cuối cùng cũng biết vì sao Đường Noãn muốn hắn theo tới, hắn thật không nghĩ tới vợ chồng Đường gia không coi trọng Đường Noãn liền thôi, ba Đường thế nhưng còn dung túng con trai riêng trước mặt Đường Noãn giương oai.

“ Nơi này là Đường gia không sai, ” Chu Ba không nhúc nhích, chỉ nhìn Đường Dịch từ trên xuống, nghi hoặc, “ Nhưng tôi nhớ rõ Đường gia chỉ có hai vị thiên kim, không có thiếu gia, ngài không phải cũng là người làm công?”

Đường Noãn không chút khách khí cười ra tiếng, “ Đúng vậy, hắn không phải người Đường gia.” Sau đó thuận thế giới thiệu cho Đường Thắng An, “ Ba, vị này chính là Chu quản gia, anh Thù Yến không yên tâm con mới ra viện, để anh ấy tới đây hỗ trợ.”

Lời răn dạy của Đường Thắng An vừa tới bên miệng liền bị cưỡng ép nghẹn trở về, sắc mặt Đường Dịch xanh mét, không dám nói nữa.

Bởi vì năm đó thiếu chút nữa hại chết Đường Noãn, bị Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương bắt lấy nhược điểm, ở trong vòng bốn phía tuyên dương. Đường Dịch lúc ấy còn nhỏ tuổi, lại bị Đường Thắng An cùng mẹ đẻ giáo huấn Đường gia đều là của hắn, chị em Đường gia đều là chướng ngại vật, hoàn toàn không hiểu cách che dấu dã tâm.

Vì thế người trong vòng đa phần đều biết Đường gia có một đứa con riêng tâm tư độc ác.

Nói thật, con trai riêng trong cái vòng này căn bản không thiếu, mười nhà thì tám nhà đều có. Nhưng lúc sinh ra làm cho bọn họ không lo ăn lo uống lớn lên là đủ. Giống như Đường gia, tài nguyên hoàn toàn cho con trai riêng, thậm chí để nó đối phó với con trong giá thú thì thật sự quá hoang đường.

Cũng bởi lí do này, Đường gia ở trong vòng bị chê cười náo loạn, không ít người dần dần xa cách, còn có vài công ty giảm bớt hợp tác. Trong đó, đơn đặt hàng lớn nhất là công ty của một lão tổng có gia đình hòa thuận, rất yêu vợ con, đội vợ lên đầu. Cho rằng Đường gia loạn như này sớm muộn cũng chọc phải phiền toái, vì thế trực tiếp muốn chặt đứt hợp tác.

Điều này làm Đường Thắng An lo lắng.

Đường lão gia khi đó còn sống, mắt thấy không đúng, sấm rền gió cuốn*đem Đường Dịch đuổi khỏi Đường gia, cũng tuyên bố đối phương không phải con cháu Đường gia. Vì để mọi người đánh mất nghi ngờ, còn trực tiếp cấp cổ phần cho Đường Sương mới thành niên, cũng để cô tiếp nhận chức vị quan trọng ở công ty. Cho nên nhiều năm như vậy, thân phận con riêng của Đường Dịch không được người thừa nhận, đây là chỗ đau lớn nhất của hắn.

* mạnh mẽ vang dội

Chính là đối mặt với Chu Ba, hắn giận mà không dám nói gì, cả Đường Thắng An chỉ dám trầm sắc mặt. Rốt cuộc đánh chó đều phải xem chủ nhân, người của Diệp Thù Yến, mặc dù chỉ là quản gia sinh hoạt, bọn họ cũng khinh mạn * không được.

* khinh thường, ngạo mạn

Sinh khí chỉ làm hại con trai bảo bối của mình, Đường Thắng An đem mũi giáo nhắm ngay Đường Noãn, “ Ngươi không phải nói ở bên kia một đoạn thời gian sao? Đang êm đẹp như thế nào đột nhiên muốn dọn hết đồ trong nhà đi, nói rõ ràng, có phải đã gây họa nữa hay không? Bằng không đừng nghĩ ra khỏi cái nhà này.”

Tâm tình Đường Noãn dường như cực kì sung sướиɠ, “ Ba, trước là ở tạm, hiện tại muốn ở thường xuyên...”

“ Nhưng mà ba nói cũng đúng, nơi này rốt cuộc vẫn là nhà mẹ đẻ,” cô quay đầu nói với nhân viên công ty vận chuyển, “ Những bộ quần áo đó liền để lại đi, đem vài món kia lấy đi là được.”

Sắc mặt Đường Thắng An và Đường Dịch lập tức thay đổi, đặc biệt là Đường Dịch, cũng bất chấp Đường Noãn dọn đồ đạt, vội vàng hỏi, “ Các ngươi muốn kết hôn?!”

Đường Thắng An chau mày, “ Nhưng Diệp gia không cùng ta nói qua. ”

Đường Noãn như cũ không để ý Đường Dịch, chỉ nói với Đường Thắng An, “ Ba, chúng con đều sống cùng nhau, chuyện đó không phải là chuyện sớm muộn hay sao?” Nói tới đây cô thẹn thùng sờ sờ bụng, “ Bà anh ấy vội vã muốn bế cháu trai, con sẽ nỗ lực, ba, ngài liền chờ xem.”

Nói xong tâm tình thật tốt đi thu thập đồ vật, còn đối với Chu Ba an bài, “ Chu ca, đêm nay tôi đi gặp anh Thù Yến, làm phiền anh giúp chúng tôi chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến....”

Mà Đường Thắng An và Đường Dịch đã không có tâm tình ở chỗ này cãi cọ với cô, Đường Thắng An còn cố kỵ Chu Ba dặn dò cô hai câu có lệ, Đường Dịch đã sốt ruột đi mật báo cho Giang Miểu.

Nghe tiếng bước chân vội vàng rời đi của đối phương, khóe miệng Đường Noãn không khỏi cong lên. Lúc trước Giang Miểu bức cô tự loạn trận tuyến, lần này đến phiên cô ta.... Chỉ là không biết nữ chính xinh đẹp thông tuệ kia có thể xử lí trầm ổn, không mắc lỗi không.

Đêm đó, thời điểm nhìn thấy đối phương trong thang máy tiểu khu Vân Đỉnh, Đường Noãn không khỏi cười, phản ứng của Giang Miểu so với tưởng tượng của cô còn muốn gấp hơn.