Giả Vờ Ấu Trí

Chương 14

Dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói lời tàn nhẫn xong, Dụ Ấu Tri quay người rời đi.

Ngay cả đầu cô cũng không quay lại đã đi rồi, bóng lưng yếu đuối mà nhẫn tâm, Hạ Minh Sầm nhìn, cứ như vậy tùy ý để cô đi, đứng ở chỗ cũ cười lạnh.

"Mình xong rồi." Tịch Gia nộp phí xong, đi đến bên cạnh Hạ Minh Sầm nói: "Lên lầu thôi."

Hạ Minh Sầm đáp một tiếng, thu ánh mắt lại rồi theo Tịch Gia rời khỏi đại sảnh lầu một.

Khi vào thang máy, hai người đứng sóng vai, Tịch Gia nghiêng mặt ngửa đầu nhìn Hạ Minh Sầm, muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt anh, nhưng rất đáng tiếc, sườn mặt tuấn tú của anh vẫn luôn trầm mặc, không nhìn ra cái gì.

"Lúc nãy mình thấy sắc mặt Dụ Ấu Tri hình như không đúng lắm, khi kéo cô ta cảm thấy cô ta như sắp ngất rồi vậy." Cuối cùng vẫn là Tịch Gia mở miệng trước: "Nếu thật sự cơ thể cô ta có vấn đề gì, tới lúc đó sẽ không ăn vạ nói là mình làm chứ?"

Hạ Minh Sầm nhíu mày: "Cái gì?"

Tịch Gia lại tự hỏi: "Nếu cô ta ăn vạ thật, cậu giúp mình hay giúp cô ta."

Hạ Minh Sầm không kiên nhẫn đáp: "Tôi và cô ấy không có quan hệ gì."

Ngụ ý là không quan tâm ăn vạ thật hay ăn vạ giả, anh cũng sẽ không đứng về phía Dụ Ấu Tri nữa.

Tịch Gia mím môi, nhẹ giọng nói: "Phải không?"

Cô ta không thích Dụ Ấu Tri, cho dù là quá khứ hay hiện tại.

Ấn tượng ban đầu của cô ta với Dụ Ấu Tri không sâu, chỉ đột nhiên có một ngày Tịch Gia nghe cha mẹ nói, có một người vào nhà chú Hạ ở, là một cô gái đáng thương mất cả cha lẫn mẹ, chú Hạ thương hại cô, thế nên đón cô về nhà họ Hạ chăm sóc.

Hạ Minh Sầm không thích con gái lắm, đi gần anh đều là con trai, Tịch Gia được tính là một ngoại lệ, bởi vì hai người quen biết từ rất nhỏ.

Hạ Minh Sầm lúc nhỏ là một cậu chủ nhỏkiêu ngạo được cha mẹ nuông chiều, lúc đó Tịch Gia cũng không thích anh lắm, sau khi Hạ Minh Lan xuất hiện, Hạ Chương đưa anh ấy vào nhà họ Hạ, nói với Hạ Minh Sầm đây là anh trai của anh.

Quan hệ hai vợ chồng từ đó chuyển biến xấu, Hạ Minh Sầm chịu ảnh hưởng, tính cách cũng vì vậy mà trở nên càng tệ.

Sau khi lên cấp ba, Hạ Minh Sầm nhanh chóng trở nên cao lớn, thỉnh thoảng gặp anh trong trường học, luôn có thể thấy trong tay anh ôm bóng rổ, đi cùng tốp năm tốp ba các nam sinh khác, bộ dáng tùy ý ngạo mạn.

Tịch Gia có lần tới sân bóng rổ tìm Hạ Minh Sầm, không biết là nam sinh nào ném bóng lệch hướng, trái bóng rổ cứ như vậy bay thẳng tới phía cô ta.

Cô ta cho rằng bản thân sắp bị đập trúng rồi, nhưng khoảnh khắc đó lại không xảy ra, Hạ Minh Sầm đứng chắn trước mặt thay cô ta đỡ lấy quả bóng rổ.

Anh hỏi cô ta tới làm gì.

Trên khuôn mặt thiếu niên có mồ hôi, đọng lại trên dung mạo tuấn tú như sương xuân, dáng người cao lớn, cánh tay gầy mà có lực, chiều cao đã cao hơn cô ta một đoạn lớn.

Lúc này Tịch Gia mới ý thức được, không biết từ lúc nào thanh mai trúc mã của cô ta đã không còn là một đứa trẻ nữa, mà đã biến thành một thiếu niên lạnh lùng ít nói.

Trái tim cô ta lập tức đập rất nhanh, lúng túng tùy tiện nói một cái cớ, sau đó vội vàng rời khỏi sân bóng rổ.

Trái tim thiếu nữ ngây thơ như cỏ dại nhanh chóng sinh trưởng trong thảo nguyên l*иg ngực, mà chính lúc này, Dụ Ấu Tri tới.

Khi gặp ở trường học, bạn bè chỉ cho Tịch Gia thấy, nói đó là người sống nhờ ở nhà Hạ Minh Sầm.

Tịch Gia nhìn qua.

Thanh tú, sạch sẽ, nhìn rất nhã nhặn, một cô gái hoàn toàn không có tính công kích.

Trước nay Hạ Minh Sầm ở trường học đều phớt lờ cô, Dụ Ấu Tri cũng không đi trêu chọc Hạ Minh Sầm, cô như một vùng không khí an tĩnh, cứ yên lặng ở trong thế giới thuộc về mình.

Hạ Minh Sầm lẫn Hạ Minh Lan đều lạnh nhạt, càng đừng nói là cô gái này nhát gan yếu đuối.

Nhưng lần đó cô ta đi qua lớp của Hạ Minh Sầm, phát hiện Hạ Minh Sầm tan học rồi mà vẫn chưa đi, rồi lại nhìn thấy trong phòng học vẫn còn một người cũng ở đó, là Dụ Ấu Tri.

Tịch Gia chỉ nhìn Dụ Ấu Tri một cái, rồi kéo Hạ Minh Sầm đi.

Hai người sóng vai xuống lầu, Hạ Minh Sầm lười nhác nghịch quả bóng rổ trong tay, không nói chuyện.

Tịch Gia không nhịn được tò mò hỏi: "Sao cậu lại ở cùng Dụ Ấu Tri trong phòng học thế? Lúc bình thường không phải cậu không nói chuyện với cậu ta sao?"

"Không có gì cả." Hạ Minh Sầm thản nhiên nói: "Nhìn cậu ta có chút đáng thương."

Tịch Gia ồ một tiếng, không nghĩ nhiều, trong lòng nghĩ nếu cô ta đi trên đường nhìn thấy một con mèo đáng thương bị ngấm nước mưa thì cũng sẽ tìm cái hộp giấy cho nó, là một chuyện rất thuận tay, căn bản không phí tới mấy giây.

Sau đó cô ta lại hỏi anh có đi hát không, anh nói không đi, không có hứng thú, ôm quả bóng rổ đi về phía sân bóng.

Từ sau lần đó, cho dù ở trường học hay ở nhà, hai người vốn như người lạ đột nhiên kéo gần quan hệ, Tịch Gia thường xuyên thấy hai người đi thư viện.

Ngày hôm đó Hạ Minh Sầm mười tám tuổi, Tịch Gia gọi rất nhiều bạn học tới, muốn chúc mừng sinh nhật anh, anh lại thẳng thừng từ chối, nói không thích đón sinh nhật.

Rõ ràng anh nói anh không thích hát, không thích đón sinh nhật.

Nhưng vài tháng ngắn ngủi sau đó, trong ấn tượng thì là ngày Dụ Ấu Tri mười tám tuổi, Tịch Gia lại ghé qua chỗ KTV cách trường học rất gần, rồi ngoài ý muốn phát hiện Hạ Minh Sầm cũng ở đó.

Xuyên qua cửa sổ nhỏ trong suốt trên cánh cửa phòng bao, Tịch Gia nhìn thấy hai người đứng ước nguyện bên một chiếc bánh sinh nhật, trên mặt Hạ Minh Sầm mang thứ cảm xúc dịu dàng chưa ai từng thấy, dưới ánh sáng yếu ớt cúi đầu hôn Dụ Ấu Tri.

Lúc đó Tịch Gia cũng xem phim thần tượng, cô ta biết rõ thiết lập nhân vật của bản thân ở trong phim thân thần tượng là gì, xinh đẹp có tiền, cao quý tự tin, vừa nhìn đã biết là kiểu nữ phụ tâm cơ ác độc.

Còn về Dụ Ấu Tri, đương nhiên là nữ chính tiểu bạch hoa đơn thuần lương thiện.

Cô ta cảm thấy buồn cười vô cùng, lần đầu tiên cảm thấy phim thần tượng thì ra độc ác như vậy, biên kịch quả thực trong não có bệnh mới nghĩ ra loại kịch bản này.

Vì sao thiên kim đại tiểu thư không thể làm nữ chính, dựa vào cái gì cô gái mồ côi ăn nhờ ở đậu lại là nữ chính.

Tới sau này Hạ Minh Sầm và Dụ Ấu Tri chia tay, Tịch Gia mới bừng tỉnh đại ngộ, hiện thực thường nhảm nhí hơn phim thần tượng nhiều, Dụ Ấu Tri căn bản không phải tiểu bạch hoa đơn thuần lương thiện gì, Tịch Gia cô ta mới thật sự là thiên kim ngốc bạch ngọt.

Hồi tưởng lại trước đây, trái tim Tịch Gia hơi đau đớn, thang máy tới cũng không nhận ra, vẫn là Hạ Minh Sầm lên tiếng nhắc nhở, cô ta mới giật mình rút ra từ trong hồi ức.

Lên lầu, Tịch Gia tìm chỗ hai người, kéo Hạ Minh Sầm ngồi xuống.

Tịch Gia không cần đi làm, trong nhà có thể nuôi cô ta, phần lớn thời gian đều chơi ở bên ngoài, gần đây không biết có phải chơi quá đà không, thân thể như bị quá giới hạn, ban ngày không có tinh thần gì, luôn cảm thấy mệt, thế nên mới quyết định đến bệnh viện kiểm tra một lát.

Đợi gọi tới số của Tịch Gia, cô ta đứng dậy, đẩy đẩy Hạ Minh Sầm.

Hạ Minh Sầm nhìn cô ta một cái, lại cúi đầu: "Tôi ở đây đợi cậu."

"Cậu không đi cùng mình à?"

"Đại tiểu thư, cậu mấy tuổi rồi, khám bệnh còn cần đi cùng sao?" Hạ Minh Sầm bất động như núi: "Tôi chỉ thuận đường lái xe đưa cậu tới thôi."

Tịch Gia bĩu môi: "Cậu thuận đường gì cơ, chỗ này và nơi làm của cậu là hai hướng, mình còn cho rằng cô cố ý đi cùng mình cơ."

Lo bị qua mất số, Tịch Gia không nói nhiều, đi thẳng vào khám bệnh, người đàn ông ngồi trên ghế ở bên ngoài, cúi đầu thờ ơ lướt điện thoại, nhìn điện thoại rung lên, có người gửi tin nhắn cho anh.

Là đội trưởng Lê gửi.

"Đi bệnh viện chưa?"

Câu hỏi tương ứng với nội dung hôm qua đội trưởng Lê gửi tới.

"Ngày mai kiểm sát Dụ xuất viện, cậu có thời gian thì đi bệnh viện đón cô ấy."

"Là cô ấy đặt mình vào nguy hiểm mới giúp vụ án tiến triển nhanh như vậy, đừng khiến người ta tưởng cảnh sát chúng ta máu lạnh vô tình."

Lúc đó Hạ Minh Sầm lạnh nhạt trả lời một câu: "Đợi tôi có thời gian rồi nói."

Đối mặt với câu hỏi thăm của đội trưởng Lê, anh trả lời lại: "Không."

-

Dụ Ấu Tri có hơi hối hận khi bản thân rời đi tiêu sái như vậy.

Bên ngoài bệnh viện căn bản không có máy lạnh, mặt trời chói chang bên ngoài, ánh nắng chói mắt, vừa đi ra từ bệnh viện đã nóng tới mức cả người cô nổi da gà.

Cô đứng bên cột đá trước cửa lớn bệnh viện, quay đầu nhìn bên trong bệnh viện một cái, nếu Hạ Minh Sầm và Tịch Gia đã không còn ở đại sảnh, hay là cô vẫn đi vào hưởng máy lạnh đợi Hạ Minh Lan tới là được.

Đang nghĩ, điện thoại vang lên, Hạ Minh Lan gọi, nói anh tới rồi.

Dụ Ấu Tri thở phào nhẹ nhõm, kêu anh ấy không cần xuống xe, nói bản thân đã làm thủ tục xuất viện xong, sau đó xuống bậc thang đi tìm xe của Hạ Minh Lan.

Xe của Hạ Minh Lan là chiếc Bentley thương vụ màu đen, dừng dưới ánh mặt trời chói chang khiến thân xe phát sáng, chói tới mức Dụ Ấu Tri không mở nổi mắt, nhanh chóng mở cửa sau lên xe.

Bước vào đã cảm nhận được một hơi mát lạnh, Dụ Ấu Tri thoải mái thở phào.

Người bên cạnh cười hỏi: "Có cần thấp nhiệt độ hơn chút không?"

Cô nghiêng đầu qua, Hạ Minh Lan mặc một bộ tây trang nghiêm chỉnh đang nhìn cô, con ngươi dưới mắt kính có ý cười lộ ra.

Trời nóng như vậy mà vẫn mặc tây trang giày da, Dụ Ấu Tri sửng sốt hỏi: "Hôm nay anh có việc sao?"

"Có, nhưng đã kết thúc trước đó rồi." Hạ Minh Lan hỏi: "Có muốn cùng đi ăn bữa trưa không?"

Cái bánh bao Dụ Ấu Tri ăn buổi sáng đã được tiêu hóa, bánh bao nhân thịt cũng ít, ăn như không ăn.

"Được, chúng ta có thể không ăn đồ Tây không?"

"Đương nhiên có thể, nghe em đó." Giọng điệu Hạ Minh Lan dịu dàng, sau đó phân phó tài xế tìm một nhà hàng Trung Quốc lái xe qua đó.

Xe chạy khỏi bệnh viện, Hạ Minh Lan mới hỏi tình huống cụ thể cô nhập viện.

Dụ Ấu Tri nói nguyên nhân cô nhập viện, quả nhiên Hạ Minh Lan nhíu mày, rất không tán đồng cô vì điều tra vụ án mà dùng sức khỏe của bản thân đánh cược.

Anh ấy nói sau sẽ phái người đưa Dụ Ấu Tri tới bệnh viện kiểm tra định kỳ, bảo đảm thân thể không có vấn đề gì, còn đề nghị muốn giúp cô tìm một dì giúp việc, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cô.

Dụ Ấu Tri đương nhiên từ chối: "Một ngày em ở nhà không được mấy tiếng, anh tìm dì giúp việc tới cũng chỉ phí tiền."

Tuy không tán đồng cách làm của cô, nhưng chuyện đã xảy ra, sự quan tâm của Hạ Minh Lan lớn hơn so với việc dạy bảo cô.

Thái độ của anh khá giống thầy và những đồng nghiệp khác, thái độ trái ngược nhất là Hạ Minh Sầm, thậm chí Dụ Ấu Tri nghĩ nếu lúc đó cô không mất ý thức ngất đi, rất có khả năng Hạ Minh Sầm sẽ mắng cô tới máu chó đầy đầu.

Lại nghĩ tới cậu chủ nhỏ, nhớ tới dáng vẻ nói lời ác độc lúc nãy của anh, không biết có phải điều hòa quá lạnh không, Dụ Ấu Tri không khỏi rùng mình.

Hạ Minh Lan nhạy bén cảm nhận được, tăng nhiệt độ trong xe lên cao.

"Em đã gặp Hạ Minh Sầm rồi." Dụ Ấu Tri đột nhiên nói.

Hạ Minh Lan khẽ nhướng mày, dường như không ngoài ý muốn: "Em ở viện kiểm sát, cậu ấy ở bên cảnh sát, xuất hiện cùng nhau là rất bình thường."

Chỉ là không ngờ sẽ bởi vì vụ án mà gặp nhau nhanh như vậy, còn nhanh hơn cả thời gian Hạ Minh Lan đưa Dụ Ấu Tri về nhà ăn cơm.

"Em thăm dò qua rồi, em cảm thấy nếu anh ấy biết chuyện của chúng ta, thật sự sẽ bóp chết em đó." Dụ Ấu Tri mím môi, nghiêm túc hỏi: "Anh Minh Lan, khi vệ sĩ của anh đến có thể chia cho em một người không."

Hạ Minh Lan cười: "Được mà."

Dụ Ấu Tri cường điệu nói: "... Em không nói đùa với anh, anh ấy thật sự nói muốn bóp chết em."

Kết quả của lần cường điệu này, Hạ Minh Lan cười càng vui hơn.

"Được, em đừng lo lắng, anh sẽ giúp em."

Dụ Ấu Tri nghi ngờ nhìn anh, trong lòng nghĩ sao anh ấy không lo lắng chút nào.

Nghĩ lại, cũng đúng, Hạ Minh Sầm có không thích Hạ Minh Lan đi nữa, Hạ Minh Lan vẫn là anh ruột mang nửa huyết thống với anh, cô và Hạ Minh Sầm không có quan hệ thì hai người họ vẫn còn mối quan hệ cũ như kẻ thù từ nhiều năm trước, nếu Hạ Minh Sầm muốn giải hận chắc chắn sẽ tìm cô.

"Thực ra chuyện đính hôn anh hoàn toàn không cần tìm em, nếu chỉ là để từ chối phu nhân thay anh sắp xếp thì tìm ai cũng được, chỉ cần có thể giúp anh diễn qua màn này thôi."

"Tìm người khác khá phiền." Hạ Minh Lan nói: "Ấu Tri, anh với em khá quen thuộc, nhờ vả ai cũng không bằng nhờ vả em khiến anh yên tâm. Lại nói chuyện đính hôn này, đối với em cũng có lợi."

Giọng điệu anh bình tĩnh, mỗi từ nói ra đều rất có sức thuyết phục: "Em luôn cảm thấy cái chết của cha mẹ em có liên quan tới cha anh, đúng lúc sau khi kết hôn, nếu em muốn tìm ông ấy thì không cần hao tâm phí sức tới tòa án, cứ về nhà một chuyến là được, huống chi chuyện đối nhân xử thế của nhà bọn anh rất nhiều, những người đó có tiền, địa vị xã hội cao, thái độ cũng khá ngạo mạn, nếu em dùng thân phận vợ chưa cưới của anh tiếp cận bọn họ, sẽ có hiệu suất hơn em dùng thân phận kiểm sát viên nhiều."

Dụ Ấu Tri gật đầu, không vì Hạ Minh Sầm mà do dự nữa, giọng điệu đột nhiên kiên định: "Em hiểu rồi, anh ấy muốn bóp thì bóp đi, chừa cho em cái mạng là được."

Sau đó cô lấy điện thoại ra gọi điện cho thầy, muốn chiều nay qua viện kiểm sát làm báo cáo.

Thấy dáng vẻ cô nháy mắt đã có tinh thần lại, Hạ Minh Lan yên lặng nhìn cô, khóe miệng cười càng sâu.

Ở viện mấy ngày, nhìn cô mong manh hơn ngày thường, rất khó tưởng tượng người con gái này vì điều tra vụ án sẽ làm ra hành động cấp tiến như vậy.

Nhưng mà cô vốn không giống với bề ngoài, bằng không sẽ không vào ngày nào đó trước kia, đột nhiên hỏi anh:

"Anh Minh Lan, anh cảm thấy Hạ Minh Sầm có khả năng thích em không?"

Hạ Minh Lan nhớ khi đó mình im lặng rất lâu, mới hỏi cô: "Em thích Minh Sầm rồi?"

"Không." Dụ Ấu Tri nói: "Em chỉ muốn để bản thân sống tốt một chút."

Thế nên mới muốn dựa vào Hạ Minh Sầm, phải không.

Hạ Minh Lan cảm thấy ý nghĩ này của cô rất ngây thơ, lại không biết nên phản bác thế nào.

Ngay cả bản thân lúc đầu vì để sống tốt hơn một chút trong cái nhà này, trừ đi bệnh viện ra, cả cửa phòng cũng ít ra, chỉ là để miễn phải gặp mặt phu nhân Hạ, dù Hạ Minh Sầm không xem anh ấy là anh trai, thậm chí không gọi anh ấy là anh, nhưng đối với mỗi người trong nhà, anh ấy đều nói, Hạ Minh Sầm là em trai của anh ấy, nhưng chủ nhân nhỏ của nhà này thì chỉ có một mình Hạ Minh Sầm.

Ngay cả bản thân anh ấy còn làm như vậy, thì làm sao đi ngăn cản Dụ Ấu Tri.

"Không được! Em thành thật ở nhà cho thầy có nghe không!"

Tiếng giận dữ từ trong điện thoại truyền ra kéo suy nghĩ của Hạ Minh Lan trở lại, anh nghiêng đầu nhìn qua.

Dụ Ấu Tri đang gọi điện thoại với thầy Thẩm, thấy ồn ào đến Hạ Minh Lan, hơi nhăn mũi tỏ ý có lỗi, sau đó hướng điện thoại vào trong phản bác nói: "Mọi người đều vì vụ án của Chu Vân Lương mà vùi đầu tăng ca, sao em có thể ở nhà ngủ, em mặc kệ, chiều nay em phải đi, hơn nữa vụ án của Chu Vân Lương có thể tiến triển nhanh như vậy cũng là công lao của em, em là công thần, thầy không thể lợi dụng em xong rồi đá em đi."

Hiện tại cô phải tập trung tinh thần vào công việc, chuyển lực chú ý khỏi những việc không nên nghĩ, chuyện của cha mẹ phải điều tra, công việc càng không thể buông bỏ, một Hạ Minh Sầm thì tính là gì, không ảnh hướng tới cô được, cùng lắm thì chúc anh và Tịch Gia trăm năm hạnh phúc.

Lão Thẩm đầu dây bên kia tức đến bật cười, âm thanh lớn tới nỗi trực tiếp truyền từ trong điện thoại ra, vang khắp khoang xe.

"Thầy phát hiện em cái con bé này rất giỏi trả đũa nha. Thầy kêu em nghỉ ngơi, dưỡng thân thể khỏe rồi đi làm, ai nói đá em đi? Bạn trai em đâu! Thầy nghe tiểu Ngữ nói hôm nay em xuất viện bạn trai em tới đón, cậu ta cũng không quản được em sao?"

Dụ Ấu Tri muốn nói chuyện cô muốn đi làm thì liên quan gì đến bạn trai, nào ngờ điện thoại lại bất ngờ bị lấy đi.

"Chào thầy, em là bạn trai của Ấu Tri." Hạ Minh Lan lịch sự mở miệng.

"..."

"..."

Lão Thẩm ở đầu dây bên kia lẫn Dụ Ấu Tri ở đầu dây bên này đều sững sờ.

"Công việc khá bận rộn, mãi không có cơ hội chào hỏi thầy, lúc bình thường Ấu Tri ở viện kiểm sát nhận nhiều sự chăm sóc của thầy, nếu cô ấy muốn đi làm thầy cứ để cô ấy đi đi ạ, trong sinh hoạt em sẽ chăm sóc cô ấy tốt, thầy không cần lo lắng."

Lão Thẩm bị giọng nói vô cùng dịu dàng của người đàn ông làm cho lơ mơ, chỉ có thể lắp bắp đáp lại: "À, à, chào cậu chào cậu..."

Lại nói vài câu khách sáo đơn giản, Hạ Minh Lan mới thay Dụ Ấu Tri ngắt điện thoại.

Anh trả điện thoại cho cô, dịu dàng nói: "Sau này có chuyện muốn anh ra mặt giúp đỡ cứ việc nói."

"Hả? Dạ, cảm ơn anh." Dụ Ấu Tri cũng lắp bắp như thầy của cô.

Hạ Minh Lan nhìn cô ngơ ngác mở miệng, vươn tay xoa đầu cô, khẽ cười nói: "Làm quen mối quan hệ mới của chúng ta một chút."

----------

Lời tác giả

Cậu chủ nhỏ: ? Cảm thấy đỉnh đầu xanh xanh.