Lâm Uyển Ương đi tới, mở cửa sổ ra, đốt nhiều giấy và hương như vậy, chất lượng không khí quá kém.
Cô cũng rất bất đắc dĩ, tu đạo hẳn hoi, lại biến thành biểu diễn ca múa.
Tạ Văn Dĩnh lấy đạo bào từ trong túi ra, khoác lên lưu loát, đội mũ lên.
Cậu ấy theo Thanh Hư đạo trưởng hai năm, từng làm vài lần đạo tràng, kỹ năng cơ bản vẫn cực kỳ chắc chắn.
Trương Hạo tiến lên muốn ngăn cản, mở miệng nói: “Đợi chút đã, vị đạo hữu này, tôi đã làm qua nghi thức trừ quỷ, các người khẳng định đạo hạnh không sâu bằng tôi, không cần phải làm lại một lần nữa.”
Tạ Văn Dĩnh đốt ba cây hương, thanh âm lãnh đạm nói: “Anh là Viên Bộ Vũ, tôi là Đạp Đấu Bộ Cương, chúng ta không giống nhau.”
Trương Hạo: “......”
Anh ta đi tới cất kỹ loa bluetooth của mình, trong lòng không vui cho lắm, thứ tự trước sau có hiểu quy củ không vậy.
Hừ, xem ra hai người này là quyết tâm cướp chuyện làm ăn của mình.
Anh ta không thể để đối phương được như ý, để bày tỏ sự chuyên nghiệp, mở miệng muốn niệm kinh.
Lâm Uyển Ương đưa ngón trỏ lên miệng: “Đừng cất tiếng, mọi người đều là người cùng ngành, để chúng tôi thử xem.”
Trương Hạo: “......”
Anh ta sửng sốt một giây, lại khép miệng lại.
Cô gái trẻ tuy trên mặt tươi cười, nhưng trong mắt lại có vài phần nghiêm khắc, làm cho người ta có một loại cảm giác không dễ chọc.
Bộ pháp của Tạ Văn Dĩnh tiêu chuẩn, có loại cảm giác tiết tấu đẹp đẽ, thấp giọng cụp mi niệm kinh, tuy rằng không giống như sương khói lượn lờ vừa rồi, lại tự mang tiên khí.
Người đẹp trai, hoàn toàn có thể tự tạo thêm buff!
Mặc dù đa số người ở đây không hiểu nghề, nhưng nhìn qua vẫn có thể thấy rõ sự khác biệt, không so sánh thì thôi một khi so sánh sẽ lộ ra cao thấp, bài múa kèm nhạc đệm vừa rồi có khác gì trò cười cơ chứ.
100% hàng giả!
Tạ Văn Dĩnh dừng lại, gật đầu với Lâm Uyển Ương, sau đó đi qua một bên.
Cậu ấy làm một đạo tràng trừ tà đơn giản, nơi này rồng rắn hỗn tạp, nhà cửa niên đại lâu đời, dễ dàng ẩn nấp thứ xấu.
Lâm Uyển Ương mở miệng hỏi: “Có thể dẫn tôi đi thăm con gái hai người không?”
“Có thể, có thể! Con bé ở trên lầu.” Người phụ nữ thay đổi thái độ, chủ động lên trước dẫn đường.
Trương Hạo cắn răng, không nghĩ tới hào quang của mình hoàn toàn bị che lấp.
Anh ta tự nhiên không thể rời đi như vậy, đi theo xem thử hai người trẻ tuổi kia rốt cuộc còn giả thần giả quỷ thế nào.
Lâm Uyển Ương đẩy cửa ra, đây là phòng ngủ điển hình của nữ sinh, trên tường dán poster ngôi sao, trên giá sách có búp bê bằng bông.
Cô gái nhỏ nằm trên giường, nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt.
Trương Hạo ôm lấy cánh tay, không biết tại sao, anh ta vừa tiến vào gian phòng này đã đột nhiên cảm thấy nhiệt độ quanh người hạ xuống không ít.
Anh ta nghĩ lại, nhất định là do lời nói của đôi vợ chồng kia, tạo thành ám thị trong lòng mình, hơn nữa ánh sáng trong phòng này không tốt nên luôn cảm giác âm trầm.
Mặc dù là đạo sĩ, nhưng anh ta là người theo chủ nghĩa duy vật!
Lâm Uyển Ương đánh giá căn phòng một vòng, cô đi tới mở tủ quần áo, lục lọi một chút, lấy ra một chiếc váy màu đen từ bên trong.
Cô trời sinh đã nhạy cảm với âm khí, cái váy dài hoa văn phức tạp này, cho cô một loại cảm giác không thoải mái.
Lý Di sửng sốt: “Cái váy này......”
Lâm Uyển Ương hỏi: “Chiếc váy này mua ở đâu, cô đã từng thấy em mình mặc chưa?”
“Em họ tôi rất thích cái váy này, cũng thường xuyên mặc, tôi nhớ rõ con bé đã nói là mua ở một "Cửa hàng Trung cổ", bỏ ra 100 tệ, trước kia tôi đã nói qua với con bé, tuy rằng váy đẹp nhưng không thích hợp với khí chất trẻ trung của nó, hơn nữa sau khi con bé mặc vào luôn cho tôi cảm giác là một người khác...”
Nói tới đây, Lý Di đột nhiên dừng lại, trong lòng tràn ngập vài phần sợ hãi: “Chẳng lẽ… cái váy này có vấn đề.”