Khi ánh sáng chiếu vào người, Tần Lộ mới thả lỏng người.
Anh nhắm mắt lại, hiện trường rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp từ micro và tiếng vo ve nhẹ nhàng.
Một âm điệu rất gấp gáp, ngọn gió mùa hè thổi qua ngọn cây, trong nháy mắt một vòng đông xuân, cành khô héo lại bung ra lục pháo. Thủy triều lên xuống, mặt trời mọc từ phương đông hơn 10.000 giờ, hoàng hôn màu hổ phách trôi qua vài vòng, mặt trăng vẫn treo trên bầu trời.
(Mình không rõ về cách miêu tả cảm nhận âm nhạc lắm, bản Eng là: “A very brisk tone, the summer wind blowing through the treetops, and in the blink of an eye, a round of winter and spring, withered branches and yams re-bloomed green fireworks. The tide ebbs and flows, the sun rises from the east for more than 10,000 hours, the amber twilight passes for a few rounds, and the moon is still hanging in the sky.”)
Con đường ta cùng nhau đi, cây bồ kết già mọc mấy vòng không thấy trên vỏ, mùa đông đến rồi lại đi. Tất cả những thay đổi đã để lại dấu vết trong thời gian và dường như chúng chưa từng tồn tại.
Có bóng thì có sáng, nên những kỉ niệm hữu ích và vô dụng ít nhất cũng chứng minh rằng có những dấu vết của những ngày tháng không trở lại trong quá khứ.
Cố vấn thanh nhạc Lại Dư Hàn hơi ngạc nhiên. Nói thật, kỹ thuật ca hát của Tần Lộ không tốt lắm, thậm chí còn có thể nghe rõ khuyết điểm, nhưng giai điệu rất thoải mái, nền tảng tốt.
Hắn sở dĩ có chút kinh ngạc chính là, Tần Lộ trong ca khúc có một cái gì đó hát tốt mà các thực tập sinh đều thiếu, hơn nữa hát hay, quan trọng nhất chính là cảm xúc.
Các kỹ năng có thể được bổ sung sau này, nhưng những bài hát mà mọi người thích đều có một điểm chung, đó là họ có thể lắng nghe câu chuyện của chính mình trong các bài hát của người khác và có những âm hưởng khác nhau.
Thật khó để những người có mặt có thể diễn tả cảm giác đó như thế nào, như thể sự chú ý của họ đã bị lấy đi khỏi các kỹ năng ca hát và việc hoàn thành màn trình diễn, những gì còn lại chỉ là sự xúc động thuần túy.
Trong số bốn cố vấn, chỉ có Đại diện Thôi Chí Hào là một diễn viên không biết kỹ năng ca hát. Ấn tượng đầu tiên của anh ấy là nó nghe rất hay.
Anh ấy không thể nói chính xác nó nghe hay ở đâu và tại sao nó nghe hay. Nhưng khán giả không phải ai cũng chuyên nghiệp, hầu hết mọi người chỉ cần đánh giá xem nó nghe hay hay không theo tiêu chuẩn của họ.
Về phương diện này, mặc dù biểu hiện của Tần Lộ không xuất sắc, nhưng tuyệt đối không phải là một tay kéo hỏng.
Tuy nhiên, vì Tần Lộ hoàn toàn không thể hiện vũ đạo, điểm cuối cùng được bốn cố vấn đánh giá toàn diện là C.
Tần Lộ không phản đối kết quả này. Kỳ thật anh cảm thấy điểm này cũng hẳn là bởi vì cố vấn cho anh nhiều hơn ở điểm ấn tượng ban đầu. Nếu không, anh bị D hoặc thậm chí F là bình thường.
Ngay khi anh bước xuống sân khấu sau khi cúi chào, cố vấn Lại Dư Hàn đột nhiên ngăn anh ấy lại.
Vị cố vấn ôn nhu có chút tò mò: "Bài bạn hát tên là gì? Tôi hình như còn chưa từng nghe qua."
Tần Lộ sững sờ. Anh phản ứng một hồi, lần đầu tiên suy nghĩ chậm một chút.
Sự phổ biến toàn quốc của bài hát này đến mức khi hát vài nốt đầu tiên có thể tạo nên một đoạn điệp khúc. Lại Dư Hàn, một ca sĩ chuyên nghiệp, một cố vấn than nhạc, nhưng chưa bao giờ nghe nói về nó?
Anh đột nhiên ý thức được cái gì, đầu ngón tay theo bản năng nắm chặt, sau đó chậm rãi thả lỏng.
Tần Lộ trầm mặc vài giây, sau đó đảo mắt cười nói: "Ngài không nghe thấy cũng là bình thường, bài hát này tên là "Dấu chân", hôm qua bằng hữu của tôi viết, hắn muốn tôi hát trên đài sân khấu đầu tiên, vì vậy tôi chỉ tạm thời thay đổi tiết mục."
Lại Dư Hàn lộ ra vẻ mặt chợt nhận ra: "À, thì ra cũng không có gì lạ."
Anh ấy dường như muốn hỏi người bạn đã viết bài hát đó là ai, nhưng Tần Lộ đã lịch sự cúi đầu và trở về chỗ ngồi của mình. Thấy cậu có lẽ không muốn nói ra, Lại Dư Hàn luôn dịu dàng cũng không ép buộc.
Thực tập sinh ngồi bên cạnh Tần Lộ đã đi vào hậu trường chuẩn bị. Anh cần dành thời gian để sắp xếp lại những ký ức hiện có của mình.
Anh vừa mới ý thức được, thế giới này, mặc dù rất giống nơi anh từng ở, nhưng chỉ là giống thế giới song song, rất nhiều người nhiều vật không có trùng lặp.
Diễn viên trẻ tuổi nhất, Tần Lục, chưa từng tồn tại trên thế giới này. Chỉ có một học sinh trung học có cùng tên và họ, Tần Lộ.
Anh không biết vì sao nguyên chủ lại bị thay thế, là chết, hay là giống anh đi tới nơi khác, thậm chí là thế vào thân xác của anh.
Tần Lộ không phải là một người có cuộc sống thuận lợi trong thế giới ban đầu. Anh mất cha mẹ do một tai nạn ở tuổi 19, và anh đã bỏ học đại học sau một cú shock lớn. Sau hai năm sa sút, anh muốn vực dậy nhưng vì chỉ học hết cấp 3, đi đâu cũng gặp trở ngại, không tìm được việc làm tốt nên chỉ có thể làm đủ thứ việc lặt vặt.
Tình cờ, anh được giới thiệu đến cơ sở điện ảnh và truyền hình vì bị lừa, và sau một năm phụ bạc ảm đạm, cuối cùng anh ấy đã mở ra một bước ngoặt.
Một diễn viên phụ nhỏ chỉ có ba câu thoại đã không thể đến vì có việc gấp. Sau đó anh ta không thể hoàn thành vai diễn của mình. Sau khi thay trang phục, anh bị trợ lý đạo diễn phát hiện trước ống kính và được đề nghị diễn một câu thoại khác có nhiều điểm hơn, vai trò hỗ trợ.
Cứ như vậy, anh từng bước leo lên, trải qua vô số lần thất bại, mặc dù cuối cùng người ngoài chỉ nhớ đến một Tần Lục được bao phủ trong ánh sao.
So sánh mà nói, "Tần Lộ" tại thế giới này trong trí nhớ trải qua đơn giản hơn nhiều.
Một gia đình rất hạnh phúc, có cha mẹ yêu thương và tình hình tài chính khá. Mặc dù nó chỉ ở mức trên trung bình, nhưng ít nhất nó có thể cho phép em gái của Tần Lộ là Tần Nhất Hàn tự tin giành lấy những tấm vé xem hòa nhạc lớn bốn chữ số.
Chỉ là Tần Nhất Hàn là một người không may mắn. Cô ấy không thể lấy vé ngay cả khi cô ấy có tiền. Cô thường bị mẹ đuổi với quầng thâm và cây chổi vì tiếng khóc ma và tiếng sói hú vào lúc nửa đêm.
Nguyên chủ là người có cả ưu điểm và nhược điểm. Thành tích học tập của anh ấy rất xuất sắc, nhưng tính tự cao tự đại của anh ấy rất mạnh. Mặc dù bề ngoài anh ấy rất thân thiện, nhưng anh ấy thực sự cực kỳ thờ ơ với cảm xúc của con người. Làm việc gì cũng có mục đích, ai tốt thì đòi đền đáp rõ ràng.
Đối với lứa tuổi học sinh này mà nói, nguyên chủ trong rất nhiều chuyện đều rất ích kỷ, còn ở sau lưng nhiều lần làm hành vi ngáng đường đối thủ cạnh tranh, nhưng bởi vì ngụy trang quá tốt, cho nên cũng không có bị phát hiện.
Không phải là một kẻ xấu, nhưng cũng không hoàn hảo như vẻ ngoài.
"Xin lỗi, cho tôi ngồi với." Khi Tần Lộ đang trong trạng thái xuất thần, một cậu bé đã đứng trước mặt anh. Tóc cậu nhuộm vàng nhạt, đôi khuyên tai một bên ánh lên chút bạc dưới ánh đèn rực rỡ.
"À, Được." Tần Lộ hơi phản ứng, xoay người sang một bên. Cậu bé rất gầy nên bước đến và ngồi xuống bên cạnh anh.
Cạnh hai người còn vài người nữa, trong đó có một anh chàng đẹp trai mặt lạnh ngồi cạnh Tần Lộ để đợi biểu diễn. Đối phương dường như không phải là người nói nhiều. Tần Lộ vô tình nhìn thấy nhãn "B" trên đồng phục biểu diễn của anh. Có lẽ anh ấy nên rất tài năng, nhưng Tần Lộ đã không nhìn thấy điều đó khi đang sắp xếp lại trí nhớ của mình.
Tần Lộ hướng ánh mắt trở lại sân khấu, và thấy anh chàng vừa nãy đang giới thiệu mình là thực tập sinh của Starlight Entertainment.
***