Rất nhanh, Trình Lệnh Thời lại gửi tin nhắn giọng nói qua cho cô. Chỉ có điều lần này giọng điệu của anh không còn lười biếng nữa mà trở nên nghiêm túc hiếm thấy.
“Được, anh trai chờ em.”
Ô Kiều cong khóe môi, không nhịn được nắm chặt điện thoại.
*
Thứ sáu vốn là ngày mà dân đi làm vui vẻ nhất vì sắp tới hai ngày nghỉ cuối tuần.
Vào ngày này, hiệu suất làm việc của mọi người đều cao hơn nhiều.
Thế nhưng, nhóm Ô Kiều lại phải tăng ca tới tận tám giờ tối. Không còn cách nào khác, thứ ba tuần sau đã là ngày cuối cùng được sửa phương án thiết kế cho đợt đấu thầu này.
Tăng ca là chuyện bình thường đối với nghề kiến trúc.
Nhất là bên phía công ty vẽ 3D, đến tận giờ họ vẫn còn đang sửa lại bản kết xuất 3D cuối cùng.
Chuyện trao đổi với công ty này do Ô Kiều chịu trách nhiệm.
Sau khi bên kia gửi bản kết xuất 3D cuối cùng cho Ô Kiều, cô lập tức chuyển tiếp nó cho Đổng Triệu Tân.
Không ngờ chẳng bao lâu sau, Đổng Triệu Tân nhắn tin vào phần mềm công việc, bảo cô tới văn phòng của ông ta một chuyến.
Ô Kiều còn tưởng là bản vẽ 3D có vấn đề gì nên vội vàng đi qua đó.
“Vào đi.” Đổng Triệu Tân nghe thấy tiếng Ô Kiều gõ cửa bèn gọi cô vào rồi nói: “Cô ngồi đi.”
Ô Kiều hỏi: “Kiến trúc sư Đổng, bản vẽ 3D có vấn đề gì hay sao ạ? Nếu như có vấn đề gì thì tôi sẽ bảo họ sửa lại ngay, bên đó vẫn còn đang online.”
Vì họ cần làm gấp phương án này nên công ty vẽ 3D vốn thường xuyên hợp tác với họ cũng cố gắng hỗ trợ họ hết mức có thể.
Đổng Triệu Tân cười một tiếng: “Chớ căng thẳng, không phải chuyện bản vẽ 3D.”
Ông ta nhìn Ô Kiều một cái, cô đi tay không, không mang theo điện thoại.
“Ô Kiều, từ lúc cô tới thực tập ở công ty ta, cô thấy thế nào?” Đổng Triệu Tân hòa nhã hỏi.
Ô Kiều ngẩn người.
Giờ là lúc tán gẫu chuyện này ư?
Thế nhưng cấp trên đã muốn tán gẫu thì cô cũng không thể từ chối được.
Ô Kiều trả lời thật lòng: “Tôi thấy công ty rất tốt. Kể từ khi tới đây, tôi đã học được rất nhiều điều, nhất là còn được tham gia đấu thầu một dự án lớn như phức hợp Thiên Loan. Đồng nghiệp và kiến trúc sư Đổng cũng đã dạy cho tôi rất nhiều.”
Mặc dù Ô Kiều trả lời có phần công thức nhưng đúng là cô đã học được rất nhiều ở Thiên Dung.
Công việc thực tập không giống thiết kế ở trường học.
Rất có thể một ngày nào đó các dự án cô tham gia ở đây sẽ được xây dựng, ngoài kia sẽ có một tòa nhà mà cô tham gia vào quá trình thiết kế. Chỉ nghĩ thôi đã khiến cô hưng phấn rồi.
Có lẽ đây chính là điều mà các kiến trúc sư luôn theo đuổi.
Đổng Triệu Tân gật đầu hài lòng: “Một, hai tháng nữa là cô sẽ tốt nghiệp rồi phải không?”
“Vâng.” Ô Kiều đáp.
“Vậy cô có hứng thú ở lại tiếp tục làm việc cho Thiên Dung không?”
Câu này của Đổng Triệu Tân khiến Ô Kiều thấy hơi bất ngờ, bởi vì cô biết số suất Thiên Dung tuyển dụng sinh viên ra trường hai năm qua cực kỳ ít ỏi, hơn nữa muốn vào làm cho công ty thì ít nhất phải có trình độ thạc sĩ hoặc tốt nghiệp trường đại học lớn của nước ngoài.
Các văn phòng kiến trúc lớn này luôn rất chú trọng trường mà bạn học.
Trường mà Ô Kiều học thuộc top tám trường kiến trúc lâu đời và có tầm ảnh hưởng lớn tới giới kiến trúc trong nước nên cũng có thể nói là thuộc nhóm trường top đầu.
*Tám trường kiến trúc lâu đời và có tầm ảnh hưởng lớn tới giới kiến trúc Trung Quốc gồm Đại học Thanh Hoa, Đại học Đông Nam, Đại học Thiên Tân, Đại học Đồng Tế, Đại học Kiến trúc Cáp Nhĩ Tân (nay trực thuộc Viện Công nghệ Cáp Nhĩ Tân), Đại học Công nghệ Hoa Nam, Đại học Trùng Khánh, Đại học Kiến trúc và Công nghệ Tây An.
Nhưng cô không định học lên nghiên cứu sinh mà định tốt nghiệp xong sẽ đi làm luôn nên khó tránh cảnh sức cạnh tranh không bằng nghiên cứu sinh.
Vốn dĩ cô còn tính nếu như không thể ở lại đây thì sau khi dự án Thiên Loan kết thúc, cô sẽ từ chức.
Nào ngờ tình hình lại thay đổi.
Cô lập tức nói: “Nếu như có thể thì đương nhiên tôi sẵn sàng.”
Mặc dù Trình Lệnh Thời đã nói với cô là Thời Hằng luôn chào đón cô bất kỳ lúc nào.
Nhưng Ô Kiều không muốn nợ ơn anh thêm nữa.
Cô hy vọng quan hệ giữa hai người có thể đơn giản một chút.
Nếu như có thể ở lại Thiên Dung thì đương nhiên đây là một cơ hội tốt.
Đổng Triệu Tân thấy cô có hứng thú, lập tức thả thêm mồi câu: “Nếu cô đồng ý thì sau này tôi sẽ đích thân dìu dắt cô. Chắc hẳn cô cũng biết là trong nghề kiến trúc, có một người thầy đáng tin cậy sẽ giúp con đường sự nghiệp của cô càng dễ đi hơn.”
Nghe đến đó, Ô Kiều bắt đầu thấp thỏm không yên.
Cô không nhịn được hỏi: “Kiến trúc sư Đổng, phải chăng ông có chuyện gì muốn nói?”
Mặc dù nghe thì có vẻ như câu hỏi này của cô thật không biết tự lượng sức mình nhưng thái độ của Đổng Triệu Tân thật sự rất giống như có chuyện gì đó cần nhờ vả cô.
Thế nhưng cô không hiểu, cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, làm gì có gì đáng giá để ông ta dùng mồi câu tốt như vậy dụ cô chứ.
Có vẻ như Đổng Triệu Tân rất hài lòng về khả năng quan sát của cô, ông ta hỏi nhỏ: “Ô Kiều, quan hệ của cô với tổng giám đốc Trình của Thời Hằng thế nào?”
Trán Ô Kiều giần giật, theo bản năng, cô lập tức muốn phủ nhận.
Thế nhưng hôm đó, Đổng Triệu Tân đã tận mắt nhìn thấy Trình Lệnh Thời giải vây cho cô.
Cô suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời một cách uyển chuyển: “Chỉ là quan hệ quen biết mà thôi.”
Chỉ thế thôi.
“Không giống chút nào, Ô Kiều, cô đừng khách khí với tôi, tôi có thể nhìn ra tổng giám đốc Trình có quan hệ khá thân với cô.”
Đối mặt với sự chất vấn của Đổng Triệu Tân, Ô Kiều không trả lời ngay.
Bởi vì cô muốn nghe thử xem rốt cuộc đối phương có âm mưu gì.
Đổng Triệu Tân thực sự không đủ trầm tĩnh, ông ta nói thẳng luôn: “Chắc cô cũng biết, dự án Thiên Loan lần này cạnh tranh căng thẳng như thế nào, nhất là sau khi có thêm Thời Hằng gia nhập, hiện tại các nhà đấu thầu đều quá coi trọng danh tiếng của nhà thiết kế. Nếu như phải cạnh tranh với họ thì e là phần thắng của chúng ta chưa chắc đã lớn.”
Cho nên?
Ô Kiều yên lặng nghe ông ta nói tiếp.
“Nếu như cô có thể thông qua tổng giám đốc Trình, thăm dò được phần đề xuất về tài chính* trong hồ sơ dự thầu lần này của Thời Hằng thì tốt quá.”
*Về cơ bản, mỗi bộ hồ sơ dự thầu đều gồm hai túi hồ sơ là hồ sơ đề xuất về kỹ thuật và hồ sơ đề xuất về tài chính. Hồ sơ đề xuất về tài chính mô tả chi tiết danh sách những chi phí trực tiếp và gián tiếp để thực hiện gói thầu, từ đó xác định giá dự thầu.
Vậy thì tốt quá ư?
Ô Kiều phải cố gắng lắm mới có thể giữ phép lịch sự, không đứng dậy bỏ đi ngay lập tức.
Ông ta bảo cô đi trộm bí mật kinh doanh của công ty khác, vậy mà còn dùng giọng điệu lừa gạt một đứa trẻ lên ba.
“Kiến trúc sư Đổng, làm vậy là phạm pháp phải không?” Ô Kiều hỏi thẳng.
Đổng Triệu Tân nghe cô nói như vậy bèn cười ha hả, nói: “Làm gì nghiêm trọng như vậy chứ, chúng ta chỉ tham khảo thôi mà.”
“Tôi biết con gái các cô trọng tình cảm nhưng cô không làm việc cho Thời Hằng mà lại làm việc cho Thiên Dung chứng tỏ tổng giám đốc Trình cũng chỉ chơi đùa với cô mà thôi. Tôi hứa với cô, chỉ cần cô giúp tôi lần này, sau này tất cả các dự án trong tổ đều sẽ ưu tiên cô.”
“Cô chênh lệch quá xa so với tổng giám đốc Trình. Tôi thấy chi bằng cô hãy nắm lấy thứ mang tính thực chất trong tay mình thì hơn.”
Không ngờ Ô Kiều vẫn còn có thể bình tĩnh đáp: “Xin lỗi, quan hệ của tôi với anh ấy không thân thiết như kiến trúc sư Đổng nghĩ đâu.”
“Huống hồ, cho dù chúng tôi có thực sự có gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không làm chuyện như vậy.”
Nói xong, Ô Kiều đứng dậy rời khỏi văn phòng.