Sau khi hoàn thành một bộ thương pháp, Lý Yển vẫn chưa thỏa mãn thu giáo lại, ném ngọn giáo đi, đứng ở bên cạnh Liễu Lâm Khê.
“Liễu tướng quân, đã tưởng tượng được chưa?” Lý Yển hỏi.
Liễu Lâm Khê ngước mắt lên nhìn hắn, biết mình không thể tránh được cửa ải này, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tiến về trước.
Cậu chắc chắn không có bất kỳ lợi thế nào về múa kiếm cầm thương. Đương nhiên, bất cứ người nào trong sân luyện võ này, cho dù không so chiêu thức với cậu mà chỉ vung quyền loạn chiến, Liễu Lâm Khê cũng cảm thấy mình nhất định là người chết thảm nhất.
Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, nhất định phải tiến lên.
Liễu Lâm Khê nhìn một vòng, chỉ vào sân tập bắn nói: "Ta chọn… Bắn tên.”
“Liễu tướng quân, chọn ta.”
“Chọn ta, chọn ta.”
“Liễu tướng quân, nhìn ta đi.”
Mọi người náo loạn nhiệt tình tự tiến cử mình, thậm chí còn mong có được cơ hội tốt khó có được này.
Liễu Lâm Khê nhìn một vòng, chỉ vào một nam nhân trông không to lớn lắm ở phía xa xa, nói: “Ta chọn hắn.”
Mọi người khẽ giật mình, không hẹn mà cùng nhau im lặng một lúc, sau đó tất cả đều có vẻ mặt thất vọng vì không được chọn.
Ánh mắt Lý Yển phức tạp nhìn Liễu Lâm Khê, nói: “Ngươi chắc chắn chứ?”
Lý Yển phất tay, người bị chọn tiến lên chắp tay hành lễ với Lý Yển và Liễu Lâm Khê.
“Vương Nhị Hỉ là cung thủ xuất sắc nhất ở đây. Liễu tướng quân thật sự là có ánh mắt độc đáo, liếc mắt đã chọn trúng miếng xương cứng nhất. Nhưng người đã ở Tây Bắc nhiều năm, có lẽ kỹ năng bắn cung của người cũng sẽ không quá kém.” Lý Yển nhìn Liễu Lâm Khê nói.
Liễu Lâm Khê: ...
Trời ơi… Cậu chọn một người nhìn qua không giống cao thủ nhất, hóa ra lại là đệ nhất xạ thủ!
Chẳng lẽ ông trời muốn gϊếŧ ta sao?
"Vương Nhị Hỉ có thể bắn liên tiếp mười mũi tên và trúng cùng một chỗ.”
“Liễu tướng quân có thể bắn chết chủ soái của địch giữa thiên quân vạn mã.”
“Vương Nhị Hỉ chưa bao giờ thất bại trong một cuộc thi bắn tên.”
“Liễu tướng quân ở chiến trường Tây Bắc cũng chưa từng thất bại…”
“Nhưng Liễu tướng quân không nhất định am hiểu về bắn tên, trên chiến trường ngài ấy dùng trường kích.”
“Nói không chừng Liễu tướng quân có thiên phú dị bẩm, bắn cũng cũng rất giỏi thì sao.”
Mọi người vây xem, tất cả đều có chính kiến của mình, không ai chịu nhường ai, nếu không phải có Lý Yển ở đây, có lẽ bọn họ đã trực tiếp mở màn đặt cược.
“Dựa vào quy tắc của cuộc thi bắn tên trên sân, Liễu tướng quân đã chọn tại hạ, vậy quy tắc nên do tại hạ quy định.” Người tên Vương Nhị Hỉ kia vui mừng nói: “Tướng quân và ta lần lượt làm bia bắn, mỗi người ba mũi tên, người bắn trúng hồng tâm nhiều nhất sẽ là người chiến thắng, thế nào?”
Mọi người nghe vậy thì khẽ giật mình, không ngờ Vương Nhị Hỉ này sẽ đưa ra quy tắc như vậy. Trong tỷ thí võ thuật điều cấm kỵ nhất là làm bia bắn cho nhau, phương thức tỉ thí này tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ và mạo hiểm, hành động lần này của Vương Nhị Hỉ quá tự cao.
Liễu Lâm Khê nói: “Làm bia bắn cho nhau sao? Ngươi không sợ ta bắn lệch sao?”
Vương Nhị Hỉ vui vẻ nói: “Tướng quân không sợ, tất nhiên ta cũng sẽ không sợ.”
Liễu Lâm Khê thầm nghĩ ta sợ vô cùng, nhưng vì kỹ năng bắn cung của ngươi là tốt nhất ở đây, có lẽ sẽ không làm gì được ta. Nhưng đến khi ta bắn ngươi, điều đó cũng chưa chắc. Nhưng nghĩ đến việc cậu thua, Lý Yển cũng sẽ không bỏ qua cậu, bốn bỏ làm năm để hắn chôn cùng Vương Nhị Hỉ này, cũng không lỗ.
“Ngươi trước đi.” Liễu Lâm Khê nói xong, cậu lập tức đi đến cầm một tấm bia bắn.
Lúc này Lý Yển đột nhiên nói: “Chờ một chút.”
Mọi người nhìn về phía Lý Yển, ánh mắt Lý Yển lộ ra một chút do dự, Vương Nhị Hỉ thấy vậy mở miệng hỏi: “Xin Bệ hạ yên tâm, Liễu tướng quân chính là Tật Phong tướng quân mà tiên đế thân phong, thân phận cao quý, trong lòng ty chức hiểu rõ, nhất định sẽ không đả thương đến một cọng tóc của người.”
~Vì có sự nhầm lẫn nên mình đã nhầm tên Trình Viễn thành Trình Xa, mình đã sửa các chương trước rồi ạ, mọi người thông cảm cho mình nhé~