Thất Tình Quá Lâu

Chương 16

Kì nghỉ tết âm lịch chớp mắt đã kết thúc, viện nghiên cứu trở lại làm việc sớm hơn trường học.

Dự án Tạ Thời Quân phụ trách đã đến giai đoạn kết thúc quan trọng, mấy hôm nay anh vẫn luôn dẫn dắt nhóm nghiên cứu viên ngâm mình ở viện nghiên cứu. Hướng Sơ mừng rỡ vì có thể mượn lí do công việc để được gặp Tạ Thời Quân mỗi ngày.

Thời tiết dần chuyển ấm, khí sưởi trong văn phòng vẫn rất đủ đầy, Hướng Sơ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen bên trong áo bông, sau khi đến bàn làm việc lập tức cởϊ áσ khoác ra.

Vị trí bàn của cậu sát tường, vị trí bàn của Tạ Thời Quân sát cửa sổ. Nhưng lại rất trùng hợp, nếu như cậu ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính nhìn về phía Tạ Thời Quân thì tầm nhìn sẽ không bị cản trở, điều này giúp cậu có thể dễ dàng nắm bắt được mọi biểu cảm của Tạ Thời Quân.

Tạ Thời Quân cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, chẳng qua là màu trắng, cổ tay áo xắn lên một đoạn. Anh đang tập trung thảo luận phương án với đồng nghiệp, chốc chốc lại đẩy kính lên, gọng kính kim loại loáng thoáng phản quang, nom rất có cảm giác nam thần hệ cấm dục.

Nếu như trên cổ tay không có chiếc đồng hồ do Tạ Di An vẽ cho anh.

Hướng Sơ len lén vén tay áo lên thoáng nhìn, trên cổ tay cậu cũng có một chiếc, cũng là do Tạ Di An vẽ bằng bút màu, rửa mấy lần rồi mà vẫn còn dấu vết.

Song nhìn được quá rõ ràng cũng không hẳn là chuyện tốt, bởi vì thật sự rất thách thức lòng kiên nhẫn.

Tạ Thời Quân gần như đã trở thành vạn người mê của viện nghiên cứu bọn họ. Một kì nghỉ lễ không gặp, mấy cô đồng nghiệp độc thân lại càng thêm điên cuồng, họ hận không thể vồ lấy mọi cơ hội sấn tới bàn làm việc của Tạ Thời Quân để được anh chỉ dẫn đồng thời nhân cơ hội nghe ngóng về các vấn đề riêng tư. Nội một buổi sáng thôi mà Hướng Sơ đã nghe Tạ Thời Quân trả lời ba lần: “Tạm thời không có ý định kết hôn.”

Hướng Sơ gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch, thầm nghĩ, anh kết hôn cái quần.

Hờ, quả thật nên cho mấy người nghe chuyện tình phong lưu của Tạ nam thần mấy người và học trò cưng của anh ấy.

Lúc sắp đến giờ nghỉ trưa, Hướng Sơ đến phòng trà rót một li americano đậm đặc. Lúc quay lại, bất ngờ trông thấy Tạ Thời Quân đang đứng bên cạnh bàn làm việc của cậu… ăn dâu tây?

Ra là đồng nghiệp Nguyễn Du ngồi kế bên cậu gọi Tạ Thời Quân qua đây. Cậu ta đem một hộp dâu tây, đang phân phát cho các đồng nghiệp xung quanh, thấy Tạ Thời Quân cách xa quá nên bèn nhiệt tình gọi anh qua đây cùng nhau ăn.

Dẫu cho mấy cô đồng nghiệp độc thân kia có lấy lòng Tạ Thời Quân cỡ nào thì Hướng Sơ cũng có thể mặc kệ, nhưng Nguyễn Du thì lại thật sự khiến chuông cảnh báo trong lòng Hướng Sơ reo lên.

Bởi vì cậu trai này là một bot răm chính hiệu.

Nguyễn Du vào viện nghiên cứu cùng thời kì với Hướng Sơ, vừa gặp cậu ta đã nhìn ra Hướng Sơ là đồng loại với mình. Sau khi tan làm cậu ta chặn đường Hướng Sơ trong hành lang: “Anh trai, anh có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì em có thể theo đuổi anh không? Em mặn được ngọt được top được bot được hết luôn!”

Hướng Sơ nhìn cậu trai mặt baby lùn hơn mình cả nửa cái đầu, khoé miệng giật giật, đầu tự động lược bỏ hai chữ “top được”: “… Phiền cậu tránh đường một chút.”

Nghĩ đến cảnh tượng khi đó, Hướng Sơ lại bắt đầu ngượng không chịu được. Cậu bưng li cà phê đi qua, đặt mông ngồi xuống ghế của mình, giả vờ tập trung viết code, thực tế đang chú ý sát sao tình hình bên cạnh. May mà Nguyễn Du chỉ tán gẫu mấy câu về chuyện dự án với Tạ Thời Quân, không có ý tán tỉnh anh, phỏng chừng là đã sớm biết Tạ Thời Quân có một cô con gái nên không nghĩ nhiều, thành thử rada dò đồng loại của cậu ta đã bị mất hiệu lực.

Tuy vậy nhưng Hướng Sơ vẫn cáu ứa gan, cứ luôn có cảm giác có người đang ngấp nghé muốn giành Tạ Thời Quân với cậu.

Tất cả là tại Tạ Thời Quân quá hấp dẫn người khác!

Hướng Sơ bực bội, lại không khỏi gõ bàn phím kêu lạch cạch lạch cạch.

Đợi đến khi Tạ Thời Quân rời đi, lúc anh lướt ngang qua, Hướng Sơ bèn duỗi tay níu lấy ngón út của anh.

Tạ Thời Quân thoáng khựng bước, nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”

Lúc làm việc thì giả vờ không thân, đây là quy định đã được đề ra sau lần đầu họ xảy ra quan hệ. Thế là Hướng Sơ bèn bày ra dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo, chỉ vào màn hình máy tính và nói: “Thầy Tạ, thầy xem giúp tôi thử chỗ này nên sửa làm sao với ạ.”

Tạ Thời Quân đứng đằng sau cậu khom người nhìn sơ qua, kế đó nửa người trên đè xuống thấp hơn nữa, gần như tì lên cả vai lưng của Hướng Sơ. Anh cầm tay của Hướng Sơ di chuyển con chuột, chỉnh sửa cài đặt tham số.

“Cậu thử lại xem, như vầy là ok rồi.”

“Cảm ơn.” Lúc Tạ Thời Quân lấy tay về, Hướng Sơ nắm ngược lại cổ tay của anh, ngón cái cọ nhẹ lên mu bàn tay anh, bảo rằng: “Nghỉ trưa tôi mời thầy uống cà phê nhé.”

Đây là ám hiệu mà chỉ hai người họ mới hiểu.

Loáng cái đã đến trưa, Hướng Sơ đợi cho đồng nghiệp cuối cùng trong văn phòng đi ăn cơm rồi mới đứng dậy đi đến nhà kho.

Sau một kì nghỉ không ai ghé thăm, bụi bặm đã đóng dày đặc trong nhà kho. Lúc Hướng Sơ đi vào bị sặc ho khù khụ, phải mất một lúc mới thích ứng. Cậu vệ sinh sơ xô pha cũ trong góc, còn mò được một cái bαo ©αo sυ trong kẹt xô pha lúc trước để ở đây dự bị khi cần.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Tạ Thời Quân bước vào.

Hướng Sơ lắc lắc thứ trong tay về phía anh: “Thầy Tạ à, cái này không dùng là sẽ hết hạn đó, đừng để lãng phí nha.”



Bên ngoài ánh dương rực rỡ, cậu và Tạ Thời Quân nấp ở trong này dan díu vụиɠ ŧяộʍ, tâm trạng Hướng Sơ bỗng dưng vui sướиɠ khó tả.

Không phải cậu đang lãng phí ánh xuân tươi đẹp, mà là cậu muốn nắm bắt lấy ánh sáng tươi đẹp hơn nữa.

Thoạt đầu nhịp điệu rất chậm rãi, hai người đều muốn tận hưởng phút giây âu yếm sau trưa đã lâu không nếm. Làn môi quấn quýt hầu như không ngơi, ánh sáng len lỏi qua khe cửa, tô trắng màu nền và rồi lại thêm từng nét bút điểm xuyết nên sắc màu ám muội cho giấc mộng này.

Xô pha cũ rất nhỏ, không kham nổi hai người. Cả hai làʍ t̠ìиɦ ở đây thì chỉ có thể sử dụng tư thế ngồi.

Tư thế này vốn đã vào được rất sâu, lại cộng thêm mặt đối mặt nên có thể hôn nhau bất cứ khi nào họ muốn. Hướng Sơ sẽ hứng tình nhanh hơn hẳn bình thường.

Tạ Thời Quân siết lấy eo cậu, đi vào rất chậm rãi, vùi vào từng chút một. dương v*t cứng rắn nóng hổi nghiền qua từng tấc thịt trong đường đi, nhiều lần cọ qua nơi nhạy cảm nhất trong cậu tựa một trận khổ hình dịu dàng. Chẳng hay là bởi lâu rồi không dùng tư thế này hay bởi địa điểm gây nên hiệu ứng mà Hướng Sơ cứ có cảm giác như thứ đó của Tạ Thời Quân to hơn bình thường đôi chút.

Ngồi trên đùi Tạ Thời Quân, Hướng Sơ cao nhỉnh hơn anh một đoạn. Mỗi lần cậu không kìm được muốn kêu thành tiếng thì sẽ vô thức ôm lấy đầu anh, ra hiệu cho anh ngưỡng cổ lên, bịt kín âm thanh của mình bằng đôi môi anh.

“Ưm…”

Vẫn chưa bắt đầu được bao lâu mà Hướng Sơ đã cảm thấy mình sắp không kìm được muốn bắn rồi, thật sự là quá mất mặt.

Càng mất mặt hơn nữa là, dương v*t của cậu dựng đứng kẹp giữa eo bụng hai người, phần đỉnh không ngừng rỉ ra dịch nhầy, đung đưa theo động tác của Tạ Thời Quân. Cậu sợ mình sẽ làm bẩn áo sơ mi của Tạ Thời Quân mất.

“Anh, anh cởϊ áσ ra đi…”

Bị động thịt ướt mềm co bóp quấn lấy, Tạ Thời Quân nào còn tâm trí cởϊ áσ. Anh hơi thở dốc hỏi: “Sao thế em?”

“Em… em muốn.”

Hướng Sơ đã không cưỡng được duỗi tay ra ve vuốt chính mình, nếu cứ tiếp tục đà này thì cậu thật sự sẽ làm bẩn áo của Tạ Thời Quân mất.

Tạ Thời Quân cúi đầu thoáng nhìn, đoạn bật cười thấu hiểu. Anh tạm dừng nhấp hông, cởi khuy áo sơ mi của mình ra, vừa cởi vừa quan tâm hỏi han: “Sướиɠ vậy sao?”

Hễ cứ nghe được mấy câu tán tỉnh của Tạ Thời Quân trên giường là Hướng Sơ sẽ im lặng giả điếc, chỉ lo cúi đầu cởi khuy áo với Tạ Thời Quân. Tạ Thời Quân cởi từ khuy trên cùng xuống, cậu cởi từ khuy dưới cùng lên. Khoảnh khắc tay của cả hai chạm vào nhau, Hướng Sơ sốt sắng lột áo sơ mi xuống khỏi vai Tạ Thời Quân.

Tiếp sau đó cậu khom người nằm nhoài trên vai Tạ Thời Quân, cắn chặt đôi môi, chủ động đưa đẩy thắt lưng, nhẹ nhàng nhấp nhô nuốt nhả dương v*t của Tạ Thời Quân, chẳng mấy chốc đã bắn lên bụng dưới của anh.

Tạ Thời Quân rèn luyện thể dục thường xuyên, giữ được cơ bụng đầy đặn rõ ràng, một hàng lông kéo dài từ vùng bẹn lên đến bụng dưới, ngập tràn hương vị gợi cảm của một người đàn ông trưởng thành. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hướng Sơ bắn ngay trên đó, cậu giở trò duỗi tay ra sờ soạng, chất nhầy dính nhớp vương vãi nhễ nhại khắp phần bụng dưới của Tạ Thời Quân.

“Đúng là rất sướиɠ… Đều tại thầy Tạ chơi giỏi quá đó.”

Cậu hãy đương chìm đắng trong dư vị của khắc cực khoái, âm giọng nghe vào nũng nịu lạ thường, chẳng có tí gì là lạnh lùng và rụt rè như những khi.

Mi tâm Tạ Thời Quân giần giật, anh bị Hướng Sơ quyến rũ đến mất kiểm soát, hành động bất giác hung bạo thêm đôi phần, đạp đổ nhịp điệu nhịp nhàng mà anh đã dốc sức tạo dựng khi nãy. Anh nâng hai cánh mông Hướng Sơ đưa cậu ngồi nhún lên xuống, sau mười mấy phen cày sâu cuốc bẫm mới làm dịu đi được cơn rạo rực xao động ấy.

Đoạn ngước mắt nhìn Hướng Sơ, chậc, sắp tự cắn rách cả môi, khoé mắt ửng hồng, gò má ướt đẫm, nom đã bị anh làm cho khóc rồi.

Tạ Thời Quân cuống quýt ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu như dỗ một đứa trẻ và đồng thời liên tục thơm lên nốt ruồi lệ bé xíu nọ: “Được rồi, lỗi tôi lỗi tôi, tôi sẽ làm chậm lại.”

Nghe Hướng Sơ nghèn nghẹn đáp ừm tỏ vẻ đã tha thứ cho anh, Tạ Thời Quân mới dám tiếp tục cử động. Bàn tay to rộng nâng mông cậu lên lần nữa, xoa bóp hai cánh mông một cách an ủi, sức lực cũng quay về trạng thái dịu dàng như thuở đầu.

“Ăn tết xong cũng chẳng thấy em mập lên tí nào.”

Hướng Sơ cắn chặt bờ vai anh, cọ xát qua lại bằng răng nanh như thể vẫn đang trách móc hành vi thô bạo vừa nãy của anh.

Giữa cơn triền miên, khuy áo sơ mi của Hướng Sơ bị Tạ Thời Quân cởi sạch, chiếc áo vắt vẻo lỏng lẻo trên bờ vai mỏng manh. Sắc đen tựa bị phủ bụi giữa không gian nhập nhoạng, nổi bật hơi thở tình sắc nồng đượm trên người Hướng Sơ.

Hai chiếc kính mắt đặt ở bên cạnh đương chông chênh chực rơi theo dao động rung lắc của xô pha, lưng xô pha đã bị mồ hôi từ lòng bàn tay của Hướng Sơ thấm ướt. May mà bàn ghế bỏ chất đầy xung quanh đã giúp che kín mảnh xuân tình này, dựng nên một chốn đào nguyên ngoài cõi trần thế không người hay biết để họ được phép chạy trốn khỏi sự khống chế của kim đồng hồ, quẳng bao thứ rối ren của thế giới ngoài kia vào trong một góc, để rồi chỉ mê mải ngụp trong bể tình.

Tạ Thời Quân giảm chậm tốc độ, kìm nén ham muốn bắn tinh mãnh liệt. “Sáng nay em cố tình phải không, vấn đề đơn giản như vậy, tôi không tin em không thể tự giải quyết được.”

Hướng Sơ nhớ tới chuyện hồi sáng lại tức cái mình, bực bội nói: “Phải đó thì sao, em muốn, a… nói chuyện với thầy… Thầy cứ luôn giúp này giúp kia cho người khác, người khác hỏi cái gì thầy cũng trả lời, cứ như bồ tát sống không bằng. Em, em sợ thầy quên em luôn rồi…”

Tạ Thời Quân tạm ngưng mυ'ŧ cắn ngực cậu, thấp giọng phì cười: “Yên tâm, quên không được đâu.”

Bẵng đến hồi sau, hai người đều cởϊ áσ ra, nửa thân trên thấm đẫm mồ hôi tựa sát bên nhau, nửa thân dưới dính nhớp giao hợp.

Trước đây họ cũng đã từng làm không ít lần trong nhà kho, nhưng đa phần đều chỉ tốc chiến tốc thắng, quần áo vẫn mặc hoàn chỉnh trên người. Đây tuyệt đối là lần điên cuồng nhất của họ, quần của Hướng Sơ đã sớm cởi ra từ lúc dạo đầu, bây giờ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải, Tạ Thời Quân vốn dĩ chỉ kéo khoá quần xuống thả dương v*t ra, lúc sau lại cảm thấy bị quần gò bó không thoải mái, bèn giữ tư thế dính liền thân dưới đứng dậy, kéo quần xuống đến đùi, tiện thể thúc giã vài phát, giày vò đến độ Hướng Sơ phải cào lưng anh kháng nghị, anh mới chịu ngồi xuống tiếp tục.

Hướng Sơ bắn ra lần hai, sung sướиɠ cùng cực cũng mỏi mệt cùng cực. Cậu ôm lấy cổ Tạ Thời Quân, khẽ thở dốc bên tai anh, đoạn lại ngậm lấy thuỳ tai anh, đầu lưỡi áp lên lỗ khuyên không ngừng liếʍ láp.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn vuốt ve điểm nhạy cảm của Tạ Thời Quân đôi chút, cũng ra hiệu cho anh rằng kết thúc được rồi. Song mân mê một lúc lại nhớ đến nguồn góc của lỗ khuyên này.

Chậc chậc, chuyện tình phong lưu của thầy Tạ – hẹn ước giữa tôi và Tiểu Nhiễm.

Hướng Sơ bỗng nổi cơn ghen, vừa liên tục liếʍ mυ'ŧ thuỳ tai của Tạ Thời Quân vừa hỏi: “Thầy Tạ à, em chưa từng xỏ khuyên, nhưng em nghe nói xỏ khuyên xong thời gian lành của mỗi người mỗi khác. Có người thì lành nhanh, có người thì chảy máu sưng viêm mãi chẳng lành.”

“Thế thầy Tạ thì sao ạ? Thầy với Nhiễm Thu Ý cùng đi xỏ khuyên, hai người ai lành nhanh hơn vậy ạ?”

Cậu muốn ám chỉ rất nhiều điều, ví như sau khi chia tay, vết thương lòng của ai trong hai người khép lại nhanh hơn? Và ai là người bị giày vò không dứt? Hay ví như anh đã buông bỏ cậu ấy chưa? Còn cậu ấy thì sao, cậu ấy còn yêu anh không?

Tạ Thời Quân không đáp lời, hai tay anh ghì lấy xương hông Hướng Sơ, dương v*t vốn đã cắm vào toàn bộ lại thúc mạnh thêm vài cái vào trong. Hướng Sơ rêи ɾỉ một tiếng, cơ thể đột ngột nảy lên rồi lại bị Tạ Thời Quân đè ngồi về trên đùi, chẳng chừa cho cậu một tí không gian chạy trốn nào.

Hướng Sơ thậm chí có cảm giác như mình sắp bị anh cᏂị©Ꮒ nát. Cậu nâng mặt của Tạ Thời Quân, hôn lên mi tâm, sống mũi, khoé môi anh như thể lấy lòng, nài nỉ rằng: “Đừng, đừng sâu vậy mà thầy…”

Âm cuối kéo dài thành một tiếng kêu rên. Hướng Sơ cong chân khoanh lấy eo Tạ Thời Quân, ngón chân co lại, toan giẫm chân lên xô pha ngặt nỗi mặt da của xô pha quá trơn. Hướng Sơ ngọ nguậy suốt hồi lâu mà vẫn không tìm được điểm tựa, chỉ buộc phải đặt toàn bộ trọng lượng lên người Tạ Thời Quân, nhưng như thế sẽ khiến cảm giác va chạm trong cơ thể càng thêm mãnh liệt, thành thử cậu nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Tạ Thời Quân trở tay bịt miệng cậu không cho cậu kêu ra tiếng, sau đó mới khàn giọng đáp: “Là em ấy. Em ấy lành nhanh hơn.”

Hướng Sơ giạng chân ngồi trên người anh bị cᏂị©Ꮒ nhấp nhô lên xuống, nghe tiếng lò xo trong đệm xô pha kẽo kẹt không dứt. Ý thức chìm trong tìиɧ ɖu͙© trở nên mơ màng, thế mà cậu vẫn cảm thấy đau.

Chẳng phải đau về mặt cảm quan, mà là dường như cậu lại cùng Tạ Thời Quân trải qua thêm một lần thất tình, nó còn day dứt và đớn đau hơn cả của chính cậu.

Cớ sao thất tình cứ mãi dai dẳng đến vậy.



Thời gian nghỉ trưa sắp đến hồi kết, phòng trà bên ngoài loáng thoáng vẳng đến tiếng chuyện trò.

Khoảnh khắc Tạ Thời Quân bắn vào trong cơ thể Hướng Sơ cách bαo ©αo sυ, ánh mắt Hướng Sơ đã dại ra. Cậu nằm nhoài lên bả vai anh, híp mắt ngắm những hạt bụi li ti dập dờn trong không khí, tạm thời chẳng thiết động đậy gì nữa.

Tạ Thời Quân cũng không vội rút thứ ấy của mình ra, bèn giữ nguyên tư thế này ôm cậu, hỏi: “Em có biết hạn sử dụng của bαo ©αo sυ thường là bao lâu không?”

Nhận thấy dương v*t đã hơi mềm của Tạ Thời Quân trong cơ thể đang đảo tròn đâm thúc, Hướng Sơ khó chịu nhích hông, buột miệng đáp một câu: “Nhiều nhất chắc tầm một hai năm.”

“Sai rồi, đa số là năm năm.” Tạ Thời Quân cười cậu: “Đến cả điều này em cũng không biết mà còn dám tự tin nói với tôi là cái đó sắp hết hạn rồi?”

Hướng Sơ vẫn chưa biết nên giải thích thế nào mới có thể vớt vát lại mặt mũi thì bỗng thấy mũi ngưa ngứa, cậu vội bụm miệng lại đánh một cái hắt xì. Cơ thể theo đó run bắn lên, bên dưới bất giác kẹp chặt Tạ Thời Quân, ngay lập tức bị tét bép một phát vào mông.

Âm giọng Tạ Thời Quân nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© hãy chưa phai, anh lại thúc vào trong cậu, cắn cánh môi cậu nhỏ giọng thủ thỉ: “Đừng nghịch.”

Hướng Sơ hít hít mũi, bỗng dưng cảm thấy rất ấm ức: “Em không có nghịch, em không có cố ý mà…”

Ban nãy làm quá dữ, trên người cả hai đều toát một lớp mồ hôi mỏng, tuy trần trụi ôm nhau như vậy song sau khi sóng tình rút đi vẫn sẽ thấy hơi lạnh. Tạ Thời Quân sợ Hướng Sơ cảm lạnh, bèn lấy áo đắp lên vai cậu rồi mới rút dương v*t ra, gỡ bao xuống, thành thạo thắt nút buộc lại.

Hướng Sơ vừa chậm rì mặc quần áo vừa đưa mắt ngó chiếc bαo ©αo sυ đựng đầy ắp tϊиɧ ɖϊ©h͙ nọ, đoạn lầm bầm một câu: “Nhiều thật đó…”

Tạ Thời Quân suýt lại bị cậu ghẹo cửng thêm lần nữa. Anh toan hôn lấy cậu, song còn chưa chạm đến môi thì Hướng Sơ đã nghiêng đầu đi đánh cái hắt xì.

Tạ Thời Quân cau mày, thấy cậu loay hoay cả buổi trời vẫn chưa tìm được ống tay áo còn lại, thực sự chẳng nhìn nổi nữa, đành phải giúp cậu lộn ống tay áo bị lật ngược lại rồi hầu hạ cậu mặc áo vào.

“Có phải mặc ít quá bị cảm lạnh rồi không?”

Hướng Sơ bụm chặt miệng mũi, sụt sịt hít mũi mấy bận: “Không phải, do ở đây bụi dày quá nên hơi sặc.”

“Lần sau mặc nhiều hơn chút, trong phòng có khí sưởi thì cũng không thể chỉ mặc một lớp áo thế được.”

“Dạ biết rồi.”

Người nào đó vừa trả lời vừa thầm vặc lại trong lòng: Chẳng phải thầy cũng mặc thế à?

Buổi chiều, Hướng Sơ tiếp tục ngồi trước máy tính, hoàn thành công việc dang dở của buổi sáng.

Từ lúc ra khỏi nhà kho tới giờ, mũi cậu vẫn không thở được, còn cứ luôn hắt xì, cổ họng cũng như thể bị dính bít lại. Cậu ngờ ngợ đây là dấu hiệu bị dị ứng, bèn lục tìm loratadine chuẩn bị sẵn trong ngăn kéo, uống một viên kèm nước cà phê đã lạnh, sau đó tiếp tục làm việc.

Song tình hình không những không cải thiện mà không lâu sau, đôi mắt của cậu lại bắt đầu sưng lên, mi mắt vừa ngứa vừa tấy, thậm chí nhìn màn hình lâu còn chảy nước mắt. Cậu không kìm được dụi vài cái, kết quả lại càng khó chịu hơn.

Hướng Sơ tính đi rửa mặt, trên hành lang lại va phải Tạ Thời Quân vừa đi nghe điện thoại xong.

Thật sự là va phải. Mắt của cậu đã hoàn toàn sưng húp lên, mi trên mi dưới sắp dính cả vào nhau, tầm nhìn trở nên hạn hẹp, gần như rơi vào trạng thái mò mẫm, chỉ đi về phía trước bằng trực giác, vừa đi được mấy bước thì va phải một bức “tường”.

Tạ Thời Quân thấy tình trạng của cậu không ổn bèn vội vã đỡ lấy cậu. Anh nhấc cằm cậu lên xem, đôi mắt đã sưng chỉ còn có một khe hở, nom rất ư đáng sợ.

“Mắt của em bị sao vậy?”

“Không có gì.” Hướng Sơ xua tay, đoạn lại muốn dụi mắt, “Chỉ hơi bị dị ứng thôi… Em đi rửa mặt chút là ổn.”

Tạ Thời Quân giữ chặt lấy cổ tay cậu: “Đừng chạm vào, tôi đưa em đi bệnh viện.”

Hướng Sơ sợ bị đồng nghiệp đi ngang qua trông thấy, bèn từ chối: “Không cần đâu, thật sự không sao, từ nhỏ em đã bị vậy rồi, động tí là lại dị ứng, uống thuốc mấy hôm là khỏi thôi.”

Tạ Thời Quân tháo kính của cậu ra, cẩn thận quan sát rồi càng thêm kiên quyết phải đưa cậu đến bệnh viện: “Nghe lời đi. Cứ sưng như vậy không tốt cho mắt đâu.”

Hướng Sơ ù cạc bị Tạ Thời Quân nhét vào trong xe, cảm giác khó thở khiến đầu óc cậu choáng váng, ngay cả Tạ Thời Quân cầm theo áo khoác của mình từ bao giờ cũng chẳng hay biết.

“Em dị ứng với thứ gì?” Tạ Thời Quân đưa bình giữ nhiệt cho cậu, “Uống nước đi.”

“Nhiều thứ lắm. Bụi này phấn hoa này tơ liễu này, thậm chí còn có không khí lạnh.” Hướng Sơ vặn bình giữ nhiệt ra uống một hớp, nhiệt độ vừa phải, hình như còn ngâm thêm ươi hay hoa kim ngân gì đó. “Chẳng qua hôm nay có vẻ như là bụi, trong nhà kho nhiều bụi quá.”

“Ừm, lần sau không làm ở đó nữa.”

Hướng Sơ: “Ò…”

Sao ấy nhỉ, hình như có hơi tiếc.

Trên đường đến bệnh viện, Hướng Sơ cứ cảm thấy mắt mình vừa đau vừa ngứa, toan nhân lúc Tạ Thời Quân không chú ý dụi vài cái thì nghe thấy người nọ trầm giọng nói: “Nhắm mắt lại, không được dụi.”

Ngữ khí này chẳng phải trêu đùa nữa. Hướng Sơ chỉ từng nghe một lần, lần đó là vì Tạ Di An đánh khóc một bạn nam trong lớp nhà trẻ, còn cứng đầu không chịu nhận lỗi. Hướng Sơ không dám nhúc nhích nữa, bèn nghe lời tháo kính ra, nhắm mắt lại cảm nhận mi mắt sưng húp đang nảy lên giần giật, đoạn cậu lại lén hé mắt ra ngắm trộm dáng vẻ lái xe của Tạ Thời Quân.

Dị ứng dẫn đến sưng đường hô hấp, cổ họng khô rát, Hướng Sơ nhìn Tạ Thời Quân, cảm giác ngứa ngáy nơi cổ họng dường như lại tăng thêm đôi phần. Những điều trước đó không dám hỏi ra thành lời dồn ứ trong cổ họng, xúi giục cậu dũng cảm một lần.

Hướng Sơ nuốt nước bọt, nói: “Thầy Tạ à, có phải thầy…” đã hơi thích em rồi không.

Nửa câu sau vẫn chưa nói ra thành lời, Hướng Sơ bất chợt cảm thấy cổ họng như bị một cọng lông vũ cọ nhẹ, buộc phải bụm miệng lại ho khan, khó khăn lắm mới tích đủ dũng khí thoắt cái đã bay mất sạch.

Đúng lúc gặp phải đèn đỏ, Tạ Thời Quân dừng xe lại vuốt lưng cho Hướng Sơ, đợi cậu ổn định rồi mới hỏi: “Mới nãy em định nói gì vậy?”

“Không, không có gì ạ.”

Hướng Sơ ho đến mặt mũi đỏ bừng, cậu chỉ vào đèn tín hiệu đã chuyển vàng đằng trước, ra hiệu cho Tạ Thời Quân không cần bận tâm đến cậu.

Có một câu cậu quên mất rốt cuộc là do người Israel hay người Do Thái nói rồi, rằng trên đời này chỉ có hai thứ không thể che giấu là ho và tình yêu. Câu nói này có vẻ không quá chính xác, ho thì quả thật không thể che giấu được, nhưng tình yêu đã sắp sửa thốt lên thành lời dường như vẫn có thể bị ho cắt ngang một cách dễ dàng.

Hướng Sơ nhắm mắt lại lần nữa, chán chường thầm nhủ: Đợi thêm chút nữa đi vậy, dù gì họ vẫn còn tiện đường.