Trên chiếc giường lớn của khách sạn, có năm cậu thanh niên đang ngồi vây quanh nó, có cao có lùn, có cường tráng có gầy guộc.
Trong đó có một thanh niên cường tráng bẻ ra hai chân thon dài của cậu thanh niên gầy yếu, dươиɠ ѵậŧ màu tím đen ở trong hậu huyệt của cậu ta nhanh chóng ra vào.
Là động tác đâm rút nguyên thủy nhất, sức lực mạnh mẽ, hoàn toàn không để tâm đến cảm nhận của cậu thanh niên gầy yếu đang bị chơi đùa kia.
“A~...hức….”
“Hư u…..xin các người, tha….buông tha cho tôi đi.”
Diêu Tinh rơi nước mắt đầy mặt, gương mặt và cơ thể của cậu đều lộ ra màu ửng hồng không bình thường, làm cho thân thể gầy yếu tái nhợt của cậu thoạt nhìn trở nên có chút sắc tình.
Hậu huyệt của cậu bị dươиɠ ѵậŧ thô bạo ra vào, chất lỏng màu trắng đỏ quyện vào nhau theo động tác của người kia chảy ra, có mấy giọt chảy xuống trên ga trải giường của khách sạn, có chút chảy xuống giữa hai chân cậu.
Đây là hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và máu.
Diêu Tinh nghẹn ngào khóc thút thít, trong miệng không ngừng nói lời xin tha, đáng tiếc đối với sự xâm phạm tàn bạo của người kia không hề có một chút tác dụng nào.
Những người này là đàn em của Thích Nhiên, Thích Nhiên bảo bọn họ cưỡиɠ ɧϊếp Diêu Tinh, dù trong lòng bọn họ có ghét bỏ Diêu Tinh như thế nào thì cũng vẫn phải làm theo.
Cơ thể của Diêu Tinh đã bị chà đạp đến hỗn loạn khó xem, che kín dấu vết xanh tím và đỏ hồng.
Nội tâm của cậu vừa tuyệt vọng vừa đau đớn, nhưng cơ thể lại vì thuốc kí©ɧ ɖụ© mà cảm thấy sung sướиɠ.
Dươиɠ ѵậŧ của Diêu Tinh rõ ràng vẫn luôn ở trong trạng thái mềm nhũn, nhưng lỗ nhỏ trên qυყ đầυ đã rỉ ra dịch da^ʍ
“A~...”
“Tha…tha cho tôi đi mà…hức…a….tôi, tôi biết sai rồi..cầu xin cậu…”
Lời xin tha của cậu không hề có tác dụng, người này vừa xuất tinh xong thì người khác lại tiếp tục cắm vào.
“Ahh…a”
Đau!!
Cảm giác đau đớn khi bị xé rách khiến Diêu Tinh kêu thảm một tiếng, lúc đối phương bắt đầu thọc vào rút ra, bởi vì tác dụng của thuốc mà trong miệng của cậu lại phát ra tiếng rêи ɾỉ quái dị.
Đối phương mạnh mẽ đâm chọc, cả người Diêu Tinh run rẩy, kêu khóc, nước mắt và nước miếng cùng chảy ra, dươиɠ ѵậŧ cũng chảy ra dịch da^ʍ như khi xuất tinh.
Thật sự là làm người khác không phân biệt được cậu rốt cuộc là đang đau đớn hay sung sướиɠ.
Người đang đâm rút trong cơ thể cậu hung hăng đánh mấy cái vào mông cậu, mắng cậu là đồ dâʍ đãиɠ đê tiện, mông kẹp chặt như vậy.
Người còn chưa chơi qua cậu có chút hoài nghi hỏi vài người vừa mới làm xong xem có phải là thật sự rất sướиɠ hay không, bởi vì hắn ngửi thấy tin tức tố khi động dục của Diêu Tinh không hề hấp dẫn người khác, thậm chí còn có chút khó ngửi, làm hắn có chút mất hứng.
Bọn họ luân gian cậu, sỉ nhục cậu, rõ ràng đã ở trên người cậu bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, vậy mà trên mặt vẫn đầy vẻ ghét bỏ cậu.
Hiện tại Diêu Tinh cảm thấy mình giống như đang ở trong địa ngục.
Không có người qua tâm cậu có sướиɠ hay không, trận luân gian này chính là để làm cho cậu đau khổ.
Mà người cậu ngày nhớ đêm mong kia đang ngồi ở một chiếc sô pha đơn cách đó không xa, nhìn Diêu Tinh ở trên giường giống như một chiếc rẻ rách nát bấy tùy người rày xéo, trong mắt không hề có chút độ ấm nào, bên môi còn nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Ở trong mắt hắn, Diêu Tinh đại khái là rác rưởi cũng không bằng.
Diêu Tinh rất hối hận, cậu không nên không có đầu óc như vậy mạo hiểm muốn bỏ thuốc Thích Nhiên, nếu cậu không làm chuyện này, cũng sẽ không có chuyện cậu bị luân gian.
Omega được chia làm Omega bình thường và cực ưu Omega, mà Diêu Tinh là loại ngoại lệ thấp kém nhất, thuộc tính ngay cả Beta bình thường cũng không bằng. Xã hội này rất tàn khốc, cậu giống như một phế phẩm mà nhân loại phân hóa bỏ rơi lại, cho nên cha mẹ cậu không thương không yêu cậu, cũng chưa từng có người thích cậu.