Chương 4
Sáu tuần sau, một người bạn của Dolff mất tích. Anh ấy cũng là nhà văn, tuy không nổi tiếng như Dolff nhưng cũng đã gặp khó khăn khi xuất bản tác phẩm mới đây. Người bạn gái của anh ấy đã gọi điện thoại báo cho Dolff ngay lúc hai giờ sáng. Chị ta kể là đi thăm mẹ chị ta ở Munich về thì thấy nhà cửa tan hoang, Helmut - tức anh bạn của Dolff - đã không có nhà, mà có vết máu trên nền nhà. Tập bản thảo thì tung toé khắp phòng. Hàng xóm nói có nghe tiếng la thét...Dolff đã đến nơi và chở chị ta về nhà anh. Hôm sau chị ta cùng em gái đi tị nạn.
Lúc Kassandra đến nhà Dolff xế sáng hôm đó thì nàng thấy anh đang trong tình trạng rất thất vọng, và gần như điên lên vì sự mất tích của Helmut. Anh nói:
- Kassandra, anh không thể hiểu được. Dần dần rồi cả cái đất nước này điên lên mất. Tựa hồ như một thứ độc dược đang ngấm qua các huyết quản của đất nước. Cuối cùng sẽ đến tim và sẽ gϊếŧ chúng ta...
- Nghĩa là thế nào?
- Thế còn thế nào nữa! Trước sau cũng xảy đến tương tự cho anh thôi...
- Đừng có nói dại, anh! Helmut không phải là một tiểu thuyết gia. Ông ta viết phê bình, công khai chỉ trích Hitler từ lúc Hitler lên nắm quyền. Còn anh là khác. Làm sao người ta có thể có vấn đề với một tiểu thuyết gia được!
- Anh không thấy có gì khác nhau giữa anh và Helmut cả Kassandra ạ. Anh cảm thấy không còn an toàn trong nhà anh nữa.
Anh có vẻ như chờ đợi nó có thể xảy ra bất cứ ngày nào...
- Dolff.. anh phải suy nghĩ cho có lý chứ. Không thể xảy đến cho anh như Helmut được. Ai cũng biết tiếng của anh mà. Họ không thể ngày một ngày hai làm gì được anh đâu!
- Sao không? Ai ngăn họ? Em à? Ai ngăn họ nào? Rõ ràng chẳng ai ngăn được họ. Chúng ta làm được gì cho Helmut nào? Chẳng làm gì được. Hoàn toàn chẳng làm gì được.
- Thôi được, vậy anh qua Thụy Sĩ đi. Ở đấy có thể xuất bản được anh ạ. Và anh sẽ được an toàn.
- Kassandra, anh là một người Đức. Đây là quê hương của anh. Anh có quyền ở đây như mọi người Đức. Tại sao anh lại phải ra đi?
- Khỉ thật, thế anh kể chuyện Helmut cho em nghe làm gì?
- Để em thấy là đất nước đang tự hủy và gϊếŧ hại công dân!
- Nhưng anh không ngăn được! Nếu anh tin chắc sẽ xảy ra như thế, thì anh phải ra đi trước khi bị hại chứ!
- Thế còn em, Kassandra? Em ở lại đây và tưởng rằng mọi chuyện đó sẽ không động được đến em à?
- Em không biết... Em chẳng biết... Em chẳng còn biết cái gì nữa cả! Em không hiểu chuyện gì cả. - Thật vậy, Kassandra đối diện với Walmar và Dolff, mà vô cùng tuyệt vọng. Nàng nghĩ mọi chuyện không có gì thay đổi thì họ lại cho nàng thấy mọi chuyện đang thay đổi hoàn toàn...
Dolff còn ngồi nói những chuyện gì đó mà Kassandra thấy chẳng khớp với nhau, chuyện này chen qua chuyện nọ gần nửa tiếng đồng hồ. Nàng bèn hỏi:
- Thế thì anh muốn em làm gì nào? Em có thể làm gì được cho anh bây giờ?
- Chẳng làm gì được.. Khỉ thật... Chẳng làm gì được đâu! - Và anh ứa nước mắt nhớ thương Helmut. Anh vừa khóc vừa ôm chặt Kassandra trong vòng tay.
- Lạy chúa tôi .. Kassandra.. Lạy Chúa...
- Anh.. em yêu anh.. - Nàng cứ ngồi ôm Dolff như thế cả tiếng đồng hồ, mà nỗi sợ cứ dần tăng lên trong xương tủy của nàng.
Nếu Dolff bị mất tích trong đêm? Nếu nàng sẽ là cô bạn gái của Helmut? Không... Không thể xảy ra như thế cho Dolff, cho nàng... Không, chuyện đó không thể xảy ra cho họ...
Buổi chiều đó khi trở về nhà muộn thì nàng thấy Walmar đang đợi nàng ở phòng khách. Ông ra dấu cho nàng theo ông vào phòng riêng, đóng kỹ cửa lại và nói:
- Kassandra, không được nữa rồi em ạ.
- Em không muốn bàn cãi nữa. Lúc này không thể bàn luận gì cả.
- Chẳng còn lúc nào khác. Nếu em không nghe lời anh thì anh phải đưa em đi ở chỗ khác thôi.
- Em không đi đâu cả. Bây giờ em không thể bỏ anh ta. - Nói như vậy là nàng đã rơi vào chỗ cuồng điên lắm rồi. Nhưng nàng không biết làm sao hơn. Trong đời nàng, nàng đã đánh mất nhiều thứ: mất những ước mơ được thành nghệ sĩ, mất ý nghĩa làm mẹ đích thực. Nàng không thể mất Dolff..
Nàng nhìn Walmar và nói:
- Walmar, em không biết phải làm sao. Thật khó tin những điều em nghe được. Chuyện gì sẽ xảy ra cho chúng ta? Cho nước Đức? Phải chăng "y" đã gây ra mọi sự?
- Có lẽ "y" đã gây ra được một cơn say điên mà bấy lâu nằm kín trong đầu óc dân tộc ta. Có lẽ toàn dân Đức đang mong chờ một người lãnh đạo họ, và y đến đúng lúc.
- Không có ai chận y lại được sao?
- Có lẽ đã quá chậm mất rồi. Y đã xúi giục được dân chúng rồi. Y hứa hẹn cho sự tiến bộ giàu sang và thành tựu. Những ai chưa được các thứ đó thì dĩ nhiên say mê y. Không chống lại nổi!
- Còn chúng ta thì sao?
- Chờ xem. Nhưng anh bạn của em thì không thể chờ được đâu. Bây giờ em phải về ở với mẹ tôi vài hôm. Em suy nghĩ đi. Em sẽ xa cả tôi và bạn em một ít lâu.
Nhưng nàng không muốn thế. Và Walmar cũng biết nàng không muốn bỏ Dolff. Nàng bảo:
- Em sẽ suy nghĩ. - Nhưng Walmar biết nàng sẽ không chịu đi đâu cả. Trong cuộc đời gần sáu mươi năm qua lần đầu tiên Walmar thấy mình là một kẻ chiến bại. Ông đứng dậy đi ra ngoài. Nàng nhìn theo, bỗng đưa tay chới với kêu ông:
- Walmar... Anh đừng như thế.. Em rất khổ...
- Anh cũng vậy... Việc em làm sẽ hại em.. Và sau đó sẽ hại tất cả chúng ta, cả các con nữa...
Nhưng Kassandra không tin lời Walmar nói...