Một giấc ngủ không ổn định, cậu rơi vào ác mộng, cảm thấy toàn thân mình đang lơ lửng trên giường, ý thức của cậu đang nhìn xuống từ góc nhìn của thượng đế, còn có thể nhìn thấy cái gáy đáng thương hề hề của mình.
Nhưng cảm giác bay lên không hề dừng lại, tầm nhìn nhanh chóng bao quát rộng rãi toàn bộ không gian xung quanh, xuyên qua trần nhà qua vô số tầng lầu, sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì dừng lại.
Hóa ra phòng của Đường Hi ở trên tầng mười hai, ngay phía trên phòng cậu.
Cậu nhìn thấy một đống nhân viên vây quanh Đường Hi, Đường Hi dường như đang mất bình tĩnh, trong phòng âm thanh như là bị một lớp nước bao bọc, âm thanh không rõ, mơ hồ có thể nghe thấy Đường Hi đang nói:
"Dựa vào cái gì?"
“Cho dù tôi đi, tôi cũng không thể mặc quần áo của mình sao?”
Khương Mễ có chút tò mò, cố gắng nghển cổ nhìn quần áo trong tay nhân viên công tác, một giây trước khi tầm mắt nhìn thấy rõ đã nhanh chóng mơ hồ chìm xuống.
Cậu được đưa trở lại phòng của mình, nhìn thấy thân thể mình vẫn đang cuộn tròn trên giường, toàn bộ phần lưng lộ ra ngoài, đột nhiên, cậu nhìn thấy một bóng đen từ trong không trung xuất hiện, quấn lấy cơ thể đang nằm trên giường, không ngừng vặn vẹo.
Không muốn!
Cảm giác kinh sợ không ngừng dâng lên, cậu hoảng hốt gọi Zero nhưng không nhận được một chút phản hồi, bây giờ Khương Mễ giống như một quả bóng ý thức không ngừng đập vào tấm màng thủy tinh cách âm, tấm màng thủy tinh đó được đặt ngay phía trên cơ thể của chính cậu.
Trên giường "Khương Mễ" bị bóng đen nhấc lên, rồi lại nhẹ nhàng đặt nằm xuống, Khương Mễ xuyên qua cơ thể mờ mịt của bóng đen nhìn thấy nút thắt chặt quanh eo "Khương Mễ" được kéo lên cao, mép vải cứng cắt vào phần mềm ở ngực khiến "Khương Mễ" khẽ cau mày.
Khương Mễ biết làn da của mình nhạy cảm đến mức nào, cậu cũng không dám nhìn kỹ hơn, nhìn mình trên giường, cậu cũng nhanh chóng có cảm giác tương tự.
Nút thắt được thắt rất chặt, có thể nhìn thấy bóng người màu đen đang rất cố gắng để cởi nó ra, dây nịt bụng bị kéo qua lại, sợi dây ở mép vải siết vào phần thịt mềm mại, làm cho lành da vốn trắng nõn sạch sẽ trở nên ửng đỏ có phần sưng lên.
Cậu có thể nghe thấy âm thanh phản đối yếu ớt khe khẽ phát ra từ miệng của "Khương Mễ."
Rốt cuộc quần áo vẫn không được cởi ra thành công. Khương Mễ nhìn thấy bóng đen di chuyển đến đùi, rất nhanh nơi mềm mại đó bị bóp đến đỏ ửng, giây tiếp theo, bóng đen hóa thành sương mù rồi tan biến. Ý thức của cậu cuối cùng cũng trở lại cơ thể.
Khương Mễ hoàn toàn bất tỉnh.
Cùng lúc đó, Tô Cẩm Tả, người bị cậu đẩy đi ngủ cách vách đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, há to miệng thở gấp, cúi đầu nhìn chiếc chăn bị mình làm phồng lên.
Hơi thở ngày càng nặng nề, trên trán nổi lên những đường gân xanh, làm như thế nào cũng không thể khôi phục bình tĩnh lại được.
Giấc mộng này thực sự quá chân thật.
Sáng sớm hôm sau.
Khương Mễ từ trong cơn hỗn loạn tỉnh dậy, sự việc đêm qua vẫn còn sống động trong đầu cậu.
Đó có phải chỉ là một giấc mộng?
Bắt đầu từ lúc nào? Cậu vẫn còn sống sao?
Cậu ngồi dậy, đai nịt bụng vẫn treo trên người, bắp đùi trắng nõn khẽ cử động, một cơn đau nhói bất ngờ khiến cậu vô thức cắn chặt môi.
Khi cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt chính là vết bầm lớn dữ tợn nổi bậc trên bắp đùi mềm mại trắng nõn, mép vết bầm thậm chí còn có vết máu ứ động.
Vậy mà không phải là mơ..