Thái Hương đã nói như vậy, ta nghĩ mình cũng có thể yên tâm rồi.
Ta mỉm cười, gật đầu với Thái Hương:
"Bản cung hiểu rồi. Đa tạ cô nương. À, không phải vẫn còn một vị Thái tần hay sao? Sao không nghe cô nương nhắc tới?"
Ta chỉ thuận miệng hỏi tiếp, không ngờ Thái Hương lại lộ vẻ bối rối. Nàng gượng gạo đáp:
"Hạ Thái tần... Sức khỏe của người không tốt... bình thường không rời phòng nửa bước, gia yến ngày mai chắc cũng không tham gia được. Nương nương không cần bận tâm..."
Thái Hương nói nửa chừng, ta còn chưa kịp đáp lại thì bỗng nhiên từ đằng xa vọng lại tiếng người la hét ồn ào cùng với tiếng bước chân thùm thụp.
"Thái tần nương nương... Thái tần nương nương... đừng có chạy nữa..."
Tâm điểm của trận náo loạn này chẳng ai khác ngoài vị Hạ Thái tần vừa được nhắc đến.
Hạ Thái tần có lẽ đã gần bốn mươi. Bà mặc một bộ váy dài lem luốc bùn đất, tóc tai rũ rượi, một tay túm gấu váy, một tay xách giày, vừa chạy vừa la:
"Ta phải đi gặp Hoàng Thượng! Các ngươi đừng hòng chia cắt ta và Hoàng Thượng!"
Mấy cung nữ đuổi theo ở phía sau dường như đã quen với cảnh đuổi bắt này. Bọn họ nhanh chóng chạy tỏa ra các hướng, vây lấy Hạ Thái tần từ xa rồi dần dần áp sát lại. Hạ Thái tần bị vây kín, càng kích động hơn. Bà vung tay đấm đá tán loạn, trong nháy mắt đã có mấy cung nữ bị bà đấm chảy cả máu mũi. Cung nữ lớn tuổi nhất thuận thế tung ra một tấm lưới lớn, những người còn lại liền túm góc lưới giơ cao lên chụp lấy Hạ Thái tần. Bọn họ hành động nhanh như cắt, chỉ trong nháy mắt, Hạ Thái tần đã bị gói lại như bao tải gạo. Bấy giờ, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm. Người cung nữ lớn tuổi kia lúc này mới nhận ra sự hiện diện của mấy người chúng ta ngay cạnh đó, bèn vội vã chắp tay thưa:
"Bẩm nương nương, chúng nô tỳ sơ xuất để Hạ Thái tần chạy ra ngoài... Xin nương nương thứ tội..."
Cảnh tượng vừa diễn ra quá mức ngoạn mục. Ta nhất thời cứng họng, chẳng nói được gì, chỉ có thể quay sang nhìn Thái Hương. Đáng tiếc, Thái Hương cũng xám mặt, miệng mấp máy mãi mà chẳng thốt lên được một lời giải thích nào. Đương lúc ta và Thái Hương trân trối nhìn nhau, chợt bên phía Hạ Thái tần vang lên một tiếng thét chói tai. Chúng ta hoảng hồn nhìn lại, thì ra là Hạ Thái tần không biết bằng cách nào đã chui được đầu ra khỏi lưới, đang cắn chặt bắp tay của một tiểu cung nữ xui xẻo đứng gần nhất. Cung nữ kia đau quá, dùng hết sức lực hất mạnh, những người còn lại không kịp phản ứng, thế là Hạ Thái tần bị hất văng như một bao gạo, lao như bay về phía ta.
Một tiếng ùm thật lớn vang lên, cả ta lẫn Hạ Thái tần đã hạ cánh thẳng xuống hồ.
"Hòa phi nương nương... Thái tần nương nương..."
"Chết rồi! Người đâu? Các ngươi mau đến giúp một tay..."
"Chủ nhân, chủ nhân không sao chứ? Chủ nhân..."
Tịnh hồ cảnh sắc hữu tình ban nãy trong nháy mắt đã hóa thành cảnh tượng gà bay chó sủa.
Hồ này bản chất không sâu, đứng thẳng người thì nước chỉ tới thắt lưng. May mà trong hồ không có hòn non bộ hay đá ngầm, ta bị xô xuống bất thình lình cũng chỉ sặc nước một chút. Hạ Thái tần vì bị gói kín trong lưới nên không đứng lên được, cứ thế chìm nghỉm. Ta cố kéo bà lên nhưng Hạ Thái tần vùng vẫy quá dữ dội, làm cho ta tuột tay ngã ngửa ra, còn bà thì lại chìm xuống đáy. Ở trên bờ, Ngọc Nga sốt ruột chịu không nổi cũng nhảy xuống đỡ lấy ta:
"Chủ nhân, có sao không? Mau lên bờ kẻo nhiễm lạnh..."
Ta bám vào vai nàng, cố đứng vững:
"Ta không sao. Mau giúp ta cứu Thái tần nương nương trước..."
Đám cung nữ kia bị dọa sợ đến ngây người, giờ mới sực tỉnh, vội vàng nhảy cả xuống cùng nhau vớt Hạ Thái tần.
Hạ Thái tần tuy đã sặc nước mấy lần nhưng vẫn còn chống cự rất dữ dội. Đáy hồ có một lớp bùn dày trơn trợt, cộng thêm lực cản của nước khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn. Đám cung nữ phải cố gắng lắm mới khiêng được bà lên bờ.
Nhìn thấy Hạ Thái tần lên bờ an toàn rồi, ta mới yên tâm cùng Ngọc Nga dìu nhau leo lên.
Miệng ta không ngờ còn xui xẻo hơn miệng của Bạch Diệu Hoa. Vừa nhắc tới Hạ Thái tần thì liền có Hạ Thái tần từ xa bay đến. Thường ngày nhắc ngân lượng mà cũng được như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Hạ Thái tần làm loạn một hồi xem chừng đã mệt, lên bờ chửi mắng thêm vài câu rồi lả đi, khiến cho không gian lập tức yên tĩnh trở lại. Cũng bởi vì yên tĩnh quá mà hóa thành căng thẳng.
Đám cung nữ của Hạ Thái tần chẳng ai bảo ai, đồng loại quỳ rạp xuống dập đầu lia lịa:
"Nương nương tha mạng!"
Cả mặt Thái Hương cũng xám ngoét không còn hạt máu. Nàng sợ hãi chẳng dám nhìn thẳng vào ta, giọng run run:
"Nương nương... Chuyện này... ý của nương nương..."
Ta cắn chặt răng, chỉ hận không thể hét ầm lên: Cái gì mà Thái tần sức khỏe không tốt? Rõ ràng là sức khỏe quá tốt! Nếu biết sức khỏe bà ấy tốt như vậy, ta đã ôm chặt lấy cây dương liễu đằng kia, chí ít thì cũng không bị nhấn nước oan uổng thế này.
Hít sâu một hơi, ta đưa tay lau nước hồ nhiễu đầy trên mặt, cố kềm giọng nói:
"Gần đây có chỗ nào nghỉ ngơi, thay y phục được không?"
Thái Hương chưa hiểu được ý ta, dè dặt đáp:
"Bẩm, có Thiên Hành các..."
Ta phẩy phẩy tay áo đẫm nước:
"Mau đưa Thái tần nương nương tới đó thay y phục, đừng kinh động đến Hoàng Thượng."
Thái Hương nghe xong gật đầu lia lịa. Nàng chẳng ngần ngại cởϊ áσ ngoài dâng lên cho ta khoác tạm tránh gió, rồi vội vàng đi trước dẫn đường.
Thiên Hành các nằm ngay cạnh Khai Dương điện. Cung nhân trông coi nơi này đột nhiên thấy một đoàn người ướt như chuột lột lũ lượt kéo đến, trong đám lại còn có một Thái tần "sức khỏe không tốt" bị quấn trong lưới khiêng đi và một "sủng phi" mới tới chưa biết tính khí ra sao, thành thử người nào cũng lộ vẻ lo sợ.
Trưởng cung nữ canh giữ Thiên Hành các đang ở phía trong lật đật chạy ra:
"Nô tỳ Thái Tuyết bái kiến Hòa phi nương nương, nương nương cát..."
Nói đoạn, có lẽ nhìn lại thấy bộ dạng mình mẩy ướt nhẹp, trên đầu còn dính cả rong rêu của ta thực sự không cát tường chút nào nên đành phải nuốt vào nửa câu sau.
Ngọc Nga thấy ta đã chịu lạnh hồi lâu, không muốn dông dài thêm bèn nói ngay:
"Thái tần nương nương và chủ nhân của ta không may ngã xuống nước, phiền Thái Tuyết cô nương chuẩn bị gấp nước nóng cùng y phục..."
Thái Tuyết vâng dạ, kéo thêm mấy người cùng nhau xắn tay áo đi làm ngay. Ta và Hạ Thái tần, mỗi người được đưa vào một gian phòng kín. Chẳng mấy chốc đã có người bưng vào bồn tắm, nước nóng cùng y phục sạch sẽ. Ngọc Nga muốn tự mình hầu ta tắm, nhưng ta biết nàng cũng bị ngấm lạnh rồi nên viện cớ có Thái Hương với mấy người ở Thiên Hành các giúp đỡ, kiên quyết đuổi nàng đi tắm rửa trước.
Độ nửa canh giờ sau, tắm gội thay y phục chỉnh tề rồi, ta mới cùng Thái Hương đi thăm Hạ Thái tần. Người này dù thế nào cũng là bậc tiền bối, tốt nhất là bà ấy đừng xảy ra chuyện gì, nếu không ta lại khó tránh phiền phức.
Hạ Thái tần tắm rửa xong đã tỉnh, đang ngồi trên giường càu nhàu gì đó. Nhìn kĩ mới thấy, dung mạo bà trông thực thảm thương. Tuy tuổi tác chưa gọi là quá cao nhưng hai mắt bà đã chằng chịt vết nhăn, quầng mắt thâm đen, hai gò má ngang dọc không biết bao nhiêu vết trầy xước, mái tóc gội sạch sẽ rồi mới thấy lộ rõ từng mảng da đầu trụi tóc trắng hếu. Nhìn bà như vậy, nỗi bực dọc vì bỗng nhiên bị xô xuống hồ trong lòng ta tự nhiên tiêu tan hết.
Thái Hương đứng cạnh ta, dè dặt nói:
"Ngày Tiên đế băng hà, Thái tần nương nương vì quá đau lòng mà phát bệnh điên dại, thần trí lúc nào cũng mơ hồ. Bà luôn cho rằng Tiên đế vẫn còn tại thế, luôn đòi gặp mặt ngài. Thỉnh thoảng, có lúc tỉnh ra thì lại gào khóc rất thương tâm, còn tự mình cào mặt, bứt tóc, muốn đi theo Tiên đế... Hôm nay, chắc Thái tần nương nương nghe nói có đoàn Ngự giá đến hành cung, tưởng rằng Tiên đế đến đón bà nên mới..."
Thái Hương thở dài, lòng ta cũng nặng nề theo. Không ngờ trong Hậu cung lại có nữ tử thâm tình như vậy.
"Để Thái tần nương nương nghỉ ngơi một chút cho ấm người rồi đưa bà về. Lát nữa bản cung sẽ về thỉnh cầu Hoàng Thượng cho Ngự y đến xem mạch giúp bà. Ngâm nước lâu, e là nhiễm lạnh rồi."
Hạ Thái tần đương lẩm bẩm một mình, đột nhiên quay ngoắt đầu nhìn về phía ta và Thái Hương đứng ngoài ngưỡng cửa, hét lớn:
"A! Ra là ngươi! Con hồ ly tinh họ Trang này! Ngươi vẫn chưa chết sao? Rõ ràng là Hoàng Thượng muốn đến đón ta... Nhất định do ngươi ghen ghét nên mới đến ngăn cản, có phải không? Đám người này cũng do ngươi phái đến để chia rẽ ta và Hoàng Thượng..."
Đoạn, chực lao ra chỗ chúng ta, may mà có một cung nữ nhanh nhẹn ôm ngang người bà giữ lại. Những người khác cũng đồng loạt giữ chặt lấy bà, van xin:
"Thái Tần nương nương, xin đừng làm loạn nữa... Chúng nô tỳ cầu xin người..."
"Mau buông ta ra... Ả dám mê hoặc Hoàng Thượng của ta, ta phải dạy cho ả một bài học..."
Hạ Thái tần uống no một bụng nước hồ rồi mà giọng vẫn sang sảng điếc tai. Sức khỏe của bà đúng là tốt quá mức. Đã như thế, ta không còn gì phải lo lắng nữa.
Ta khẽ thở dài một tiếng, cúi người hướng về phía Hạ Thái tần:
"Thần thϊếp Hòa phi Chu thị bái kiến Thái tần nương nương, nương nương vạn phúc."
Nói xong liền quay người rời đi.
Đời này Hạ Thái tần đã đủ vất vả rồi, ta còn ở lại chọc giận bà làm chi?