Chuyện nghĩ không thông giờ đã nghĩ thông rồi, nhưng dường như hơi rượu làm cho đầu óc ta mê muội đi, ngay cả một lời dễ nghe để an ủi hắn cũng không thể nghĩ ra nổi. Ta chỉ biết lặng lẽ nắm lấy bàn tay hắn, hi vọng có thể truyền cho hắn một chút mê muội của ta, để hắn quên bớt đi những ưu thương trong tâm trí.
Hoàng Đế siết lấy tay ta, mắt vẫn nhìn thẳng lên trần nhà, nói thầm qua hơi thở:
"Tâm trạng trẫm không tốt. Nàng hãy kể cho trẫm nghe một chuyện vui đi."
Ta ngượng ngùng đáp:
"Thϊếp không đọc sách, không biết kể chuyện đâu."
"Chuyện gì cũng được, không cần phải ở trong sách. Chuyện của nàng cũng được."
Ta cắn cắn môi, người như ta thì làm sao có chuyện gì vui? Bình thường lúc không say ta còn chưa chắc nghĩ ra được.
Thời gian chậm chạp trôi qua, ta mò mẫm trong kí ức nặng nề của mình, cố gắng tìm một chuyện có thể coi là vui vẻ để nói. Hoàng Đế không hối thúc thêm. Ta cứ nằm nghĩ mãi, chợt kí ức mịt mờ đau thương như có tia sáng ấm áp hiện lên. Ta thế mà cũng nhớ ra được một chuyện vui vẻ.
"Lúc còn nhỏ thϊếp rất béo... cho nên mẫu thân mới đặt nhũ danh cho thϊếp là Bánh Bao. Phụ hoàng cũng thích tên này, cứ gặp thϊếp là lại gọi: Bánh Bao nhỏ, mau lại đây với phụ hoàng... Khi đó, phụ hoàng hay đưa thϊếp và mẫu thân đi thả diều. Hai người bọn họ cùng nhau vẽ một con diều lớn hình bánh bao... Mẫu thân thích thả diều lắm... Cho nên phụ hoàng luôn nhường mẫu thân chơi, còn mình thì cõng thϊếp chạy theo..."
Chuyện cũ cứ thế vô thức trôi ra từ miệng ta, đáng lẽ là một câu chuyện vui vẻ, nhưng không hiểu sao kể đến đây, tim ta lại như bị ai đó bóp chặt, chặt đến mức ta không thở nổi, phải ngồi bật dậy. Những cơn nức nở cũng theo đà tuôn trào ồ ạt, khiến ta không sao kiềm được nghẹn ngào.
"Nguyệt nhi sao thế?"
Hoàng Đế lo lắng ngồi dậy, vỗ vỗ lên lưng ta. Nhờ có mấy cái vỗ lưng của hắn, ta ho khan được mấy tiếng, thở cũng dễ hơn.
"Thϊếp... thϊếp luôn thấy rất khó hiểu. Người đó... là phụ hoàng của thϊếp... Người đó cũng từng yêu thương thϊếp... từng cõng thϊếp đi thả diều cơ mà... Vì sao đột nhiên lại có thể trở nên nhẫn tâm với thϊếp như vậy... Là vì thϊếp không tốt sao? Hay vì thϊếp là nữ nhân? Nếu như thϊếp là nam nhân, có phải phụ hoàng sẽ không..."
Lời còn chưa nói xong, mắt đã muốn ướt nhòe. Nghe nói không thể tùy tiện khóc trước long nhan, nhưng ta càng lau thì nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, không còn cách nào khác, ta đành dùng hai bàn tay che kín mặt lại. Ta che mặt lại rồi thì không tính là rơi lệ trước long nhan nữa, phải không?
"Đúng là đồ ngốc..."
Hoàng Đế thở dài, khẽ khàng gỡ hai bàn tay ta xuống. Hắn kéo ta lại gần, lẳng lặng lau khô từng giọt nước mắt trên mặt ta, bao nhiêu giọt rơi ra, hắn đều kiên nhẫn dùng ngón tay gạt đi bấy nhiêu.
"Bánh Bao ngoan, đừng khóc... Sao có thể là lỗi của nàng? Nữ nhân thì có gì không tốt? Nữ nhân mới có thể gả cho ta..."
Không biết đã bao nhiêu năm rồi, ta mới được nghe lại ba chữ "Bánh Bao ngoan" này. Trái tim không khỏi run rẩy. Ta hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
"Phải rồi, nếu là nam nhân thì không gả đi được rồi..."
Hoàng Đế phì cười, xoa đầu ta:
"Này Bánh Bao, nàng biết không, thực ra ta cùng có nhũ danh đấy."
Ta dụi mắt nhìn hắn:
"Thật sao?"
Nụ cười trên môi Hoàng Đế chợt nhuốm nét buồn:
"Ừ. Ban đầu ta cũng không biết đâu, vì ai cũng gọi ta là Thái tử gia. Cả mẫu hậu cũng gọi như thế. Mãi đến một ngày nọ, phụ hoàng bỗng nhiên gọi ta đến dặn dò rất nhiều chuyện... Có lẽ người thuận miệng nên kể cho ta nghe cả chuyện lúc ta mới chào đời. Nghe nói vị đó muốn cho ta lúc nào cũng tươi cười, cả đời vui vẻ bèn đặt nhũ danh cho ta là A Tiếu. Nhưng mà vị đó qua đời rồi, phụ hoàng không nhắc đến, cũng không có ai biết đến cái tên đó. Phụ hoàng nói chuyện này với ta xong, ít lâu sau thì băng hà... Cho nên cái tên A Tiếu này ta chưa được nghe ai gọi bao giờ..."
Ta thoáng kinh ngạc, nãy giờ Hoàng Đế xưng "ta".
Nói về thân mẫu của mình mà hắn chỉ có thể dùng hai tiếng "vị đó"... Nỗi đau này ai có thể tỏ tường?
Đôi mắt trong trẻo của hắn chẳng biết tự bao giờ như bị phủ một màn sương mờ tăm tối. Ta bất giác vươn tay chạm vào gương mặt hắn, ngón tay run run lướt theo gò má xương xương, ngập ngừng dừng lại nơi khóe mắt:
"A Tiếu, đừng khóc..."
Hai tiếng A Tiếu thốt ra, ta mới giật mình hoảng hốt rụt tay lại. Cái tên này ta đâu được phép gọi. Ta say rồi, say đến mất trí rồi.
Ánh mắt Hoàng Đế khẽ lay động, hắn không trách ta vô lễ, chỉ dịu dàng mỉm cười, cầm lấy bàn tay ta vừa rút lại:
"Ta đâu có khóc."
Như để chứng minh điều đó, hắn cầm tay ta, áp trở lại lên mặt mình, nói tiếp:
"Nàng thấy không, đâu có nước mắt."
Hành động ấy của hắn càng khiến ta xót xa hơn. Ta lần nữa rút tay khỏi bàn tay lạnh lẽo của hắn, nhưng lần này, ta dùng cả hai bàn tay của mình áp lên đôi mắt hắn, khẽ đáp:
"Ai nói với người nước mắt nhất định sẽ chảy ra ngoài?"
Rất chậm, rất chậm, lòng bàn tay ta nóng lên rồi lại trở nên ẩm ướt, từng giọt nước nóng hổi long lanh chảy tràn xuống cổ tay ta, làm ta khẽ rùng mình.
Ta và Hoàng Đế ngồi yên trong tư thế kì lạ đó không biết bao lâu, đến tận khi không còn nhìn thấy giọt nước nào lăn xuống nữa, ta mới buông tay.
Không dám đối diện với đôi mắt đỏ hoe, bi thương và hoảng hốt đó, ta vội cúi đầu, nhìn hai bàn tay ướt đẫm của mình, cười gượng:
"Tay của thϊếp ướt, làm ướt cả mắt của Hoàng Thượng rồi..."
Hoàng Đế bật cười, nhưng lại không nói gì, khiến cho ta càng thêm khó xử. Rượu uống vào ban nãy bây giờ đã bắt đầu hoành hành, đầu ta đau nhức, quả thực không nghĩ nổi biện pháp giải vây nữa.
Đương lúc ta đang bối rối vò tay áo, chịu đựng sự yên lặng đáng sợ này thì Hoàng Đế hỏi:
"Lần trước bảo nàng làm túi thơm cho ta, đã làm xong chưa?"
Ta như vớ được vàng, sực nhớ ra chiếc túi thơm ở trong tay áo, vội nói ngay:
"Có ạ..."
Hoàng Đế nhận túi thơm từ tay ta, hai hàng lông mày lặp tức nhăn nhúm lại:
"Ta nhớ rõ là bảo nàng thêu hình phiến vỹ tước cơ mà, sao lại thành hai cục mỡ biết bay thế này?"
Nếu đầu người có thể bốc khói thật thì có lẽ trên đầu ta đã đầy khói đen rồi.
Hoàng Đế lại quay về bộ dạng đáng ghét ngày thường rồi. Ta bực mình, vểnh mặt đáp:
"Rõ ràng là một đôi phiến vỹ tước xinh xắn."
Hoàng Đế hừ một tiếng:
"Trên đời có loại phiến vỹ tước nào béo tròn như cục mỡ vậy sao?"
Ta chẳng chịu thua:
"Phiến vỹ tước ở chỗ thϊếp ăn no ngủ đủ nên đều như thế. Hoàng Thượng không thích thì trả lại cho thϊếp..."
Nói đoạn giơ tay toan giật lại. Hoàng Đế tránh kịp, nhét vội chiếc túi thơm vào tay áo, đổi giọng cười hì hì:
"Sinh thần của ta nàng còn chưa tặng lễ vật gì đâu đấy. Ta tạm lấy cái này đền vào."
Ta bĩu môi, bày ra vẻ mặt không thèm chấp nhất trẻ con. Hoàng Đế thấy ta không cãi nữa liền tỏ ra đắc ý. Hắn mệt mỏi ngáp dài một tiếng, ngả người nằm kềnh ra đất, lại còn vẫy tay gọi ta:
"Này Bánh Bao, lại đây."
Dáng vẻ phởn phơ ấy trông thực đáng ghét, nhưng ta ngồi lâu cũng mỏi lưng, lại thêm đầu đang nhức cho nên không buồn tranh cãi, ngoan ngoãn nằm xuống, gối đầu lên vai hắn.
Hoàng Đế mắc hàn chứng, thường hay sợ lạnh, vậy nên chỗ ở của hắn được trải thảm dày, có cả lò sưởi ấm áp, nằm dưới đất cũng khá thoải mái.
Chỗ bọn ta nằm nhìn thẳng ra cửa sổ, thấy rất rõ một vầng trăng tròn vành vạnh. Mặt trăng đêm nay dường như còn tròn hơn hôm trước rất nhiều.
Hoàng Đế vòng tay ôm lấy ta, nhẹ giọng hỏi:
"Sinh thần của nàng cũng là đêm rằm phải không?"
Ta đã hơi buồn ngủ, khẽ gật đầu:
"Là đêm rằm tháng giêng... Tết Nguyên Tiêu..."
Hoàng Đế ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
"Được, vậy đến lúc đó ta đưa nàng đi xem hoa đăng bên ngoài."
Muốn dỗ ngọt người khác cũng phải nói cho thực tế một chút chứ?! Ta tuy say nhưng vẫn chưa bị điên, đương nhiên không tin lời này của hắn, không khỏi cười thành tiếng:
"Hoàng Thượng đừng gạt thϊếp..."
Hoàng Đế nghiêm mặt:
"Nàng ăn nói càng lúc càng to gan. Quân vô hí ngôn, ta mà lại đi gạt nàng sao?
Ta bĩu môi, nói thẳng:
"Hoàng Thượng là Hoàng Thượng kia mà, có thể vì thϊếp mà xuất cung sao?"
Hoàng Đế cười gian xảo:
"Thật ra thì cũng không phải vì nàng... Lúc đó ta có việc phải ra ngoài, dắt nàng theo cũng không có gì khó khăn."
Ta thiếu chút nữa là tự cắn trúng lưỡi mình:
"Hoàng Thượng, cho dù không phải vì thϊếp thì người cũng không cần nói thẳng như thế chứ?"
Hoàng Đế ôm ta chặt thêm một chút. Giọng nói của hắn nhẹ như gió thoảng bên tai ta:
"Ta không muốn nói dối nàng. Bánh Bao này, gọi A Tiếu một lần nữa đi."
Mắt ta đã díp cả lại, ta dụi đầu vào ngực hắn, lơ mơ đáp:
"A Tiếu..."
"Đúng là dễ nghe. Gọi thêm một lần nữa xem nào."
"A Tiếu..."
"Một lần nữa."
"Thϊếp buồn ngủ lắm..."
"Không được lười biếng. Mau gọi đi."
"A Tiếu... A Tiếu... A Tiếu..."
Ta lải nhải gọi một hồi, chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Trong cơn mơ màng, ta cảm thấy dường như Hoàng Đế vuốt ve tóc ta rất lâu. Hắn vén gọn tóc mái của ta vào hai bên mang tai, rồi chầm chậm đặt lên trán ta một nụ hôn phớt nhẹ. Nụ hôn mang theo hơi thở lành lạnh quen thuộc của Hoàng Đế rơi trên mi mắt còn hơi ướt của ta, trượt qua sống mũi, sau đó dừng lại bên khóe môi ta.
Ta thϊếp đi với một nụ hôn vụng về như thế.