Không ngoài dự đoán, kẻ có đủ bản lĩnh qua mặt Hoàng Hậu thao túng Ti Chế phòng còn có thể là ai khác ngoài Triệu Lam Kiều?
Đương lúc ta và Triệu Lam Kiều đang giằng co thì Liễu Yến Yến đã mất kiên nhẫn, nhăn mặt gắt lên:
"Đã không sao thì thôi. Đức phi, ngươi còn ở đó lôi kéo cái gì?"
Liễu Yến Yến không thích ta nhưng càng không thích Triệu Lam Kiều hơn. Trước tình thế này, trong lời nói vô thức có ý hơi nghiêng về phía ta.
Triệu Lam Kiều đương nhiên hiểu Liễu Yến Yến muốn kiếm chuyện với mình, nhưng con mồi đã dâng tới miệng muốn nàng ta nhả ra còn khó hơn lên trời. Bởi vậy, Triệu Lam Kiều coi như không thấy ánh mắt rực lửa của Liễu Yến Yến, chỉ nhìn chằm chằm vào tay ta:
"Thực sự không sao chứ? Thật khiến muội muội đây lo lắng... A, ban nãy vẫn luôn cảm thấy tay áo tỷ tỷ hình như hơi ngắn. Muội còn cứ nghĩ Thượng cung cục sao có thể làm ăn tắc trách như vậy. Thì ra là bị vướng lên sao..."
Sự kinh ngạc trên gương mặt tú lệ của Triệu Lam Kiều nhìn qua rất chân thật. Bất giác ta tự hỏi vị Đức phi trẻ tuổi này đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, thời thơ ấu đã trải qua những việc gì mà khả năng diễn kịch lại cao siêu như thế?
Nghĩ rồi ta lại tự nhủ quý nữ dòng chính thất của Triệu Tướng gia, cành vàng lá ngọc như thế thì có thể trải qua chuyện gì được? Có lẽ trên đời này thực có một loại người gọi là thiên tài.
Triệu Lam Kiều đã muốn đóng kịch, ta sẽ cùng nàng đóng cho trọn vẹn. Mắt thấy Triệu Lam Kiều định giật tay áo của mình xuống, ta liền lộ vẻ sợ hãi, muốn tránh né. Hành động ấy càng củng cố niềm tin trong lòng Triệu Lam Kiều, nàng ta càng giữ chặt lấy cánh tay ta, nhanh nhẹn giật phắt nếp gấp trên tay áo xuống.
Cây kim nhỏ bị giật mạnh rơi ra, tay áo mềm mại buông xuống để lộ một dải họa tiết phượng hoàng tám đuôi giương cánh sống động giữa những dải mây bạc.
Sự sợ hãi trên mặt ta dần dần chuyển thành một nụ cười nhã nhặn còn vẻ đắc ý của Triệu Lam Kiều lại hóa thành kinh hoảng. Triệu Lam Kiều như thể không tin vào mắt mình, đôi mày đẹp còn hơi nheo lại, có lẽ muốn đếm cho thật kĩ số đuôi của mấy con phượng hoàng trên tay áo ta.
Tiếc cho nỗ lực của Triệu Lam Kiều, cho dù đếm đi đếm lại bao nhiêu lần thì mấy con phượng hoàng kia vẫn chỉ có tám cái đuôi.
Bàn tay Triệu Lam Kiều bỗng phát run rồi chậm chạp tuột khỏi cánh tay ta. Lúc này ta mới lễ phép đáp:
"Thực ra là thần thϊếp chưa quen mặt loại lễ phục long trọng như vậy cho nên cảm thấy hơi vướng víu, đành mạo muội gấp tay áo lên một nếp để tiện cử động hơn, không phải là Thượng Cung cục tắc trách đâu."
Triệu Lam Kiều vốn thông minh, rất nhanh liền hiểu ra kế hoạch không thành lại còn bị ta trêu chọc, ánh mắt trở nên sắc lạnh, giọng nói cũng thay đổi:
"Dù cảm thấy khó chịu thì cũng không thể làm vậy. Đây là lễ phục, chẳng phải thứ có thể tùy tiện muốn mặc thế nào thì mặc."
Liễu Yến Yến bị phớt lờ từ ban nãy, lúc này đã giận đến nỗi hai tai muốn bốc khói, liền đập bàn, quát lên:
"Hai người các ngươi không coi bản cung ra gì sao? Lôi lôi kéo kéo mãi chẳng ra thể thống gì cả! Ở đây còn có bản cung, bản cung chưa lên tiếng đã tới lượt Đức phi dạy dỗ kẻ khác nên mặc y phục thế nào à?"
Lần này Triệu Lam Kiều giở trò lên lễ phục của ta, xem như đã đặt cược rất lớn. Sau việc này dù số phận ta ra sao thì Hoàng Hậu cũng sẽ phát hiện ra việc Ti Chế phòng bị thao túng, tất sẽ dọn dẹp gọn gàng. Về sau Triệu Lam Kiều muốn mua chuộc lại càng khó khăn hơn. Nắm được Ti Chế phòng trong tay có rất nhiều lợi ích. Triệu Lam Kiều vì ta mà hi sinh lợi ích lớn lao như vậy, đúng là đã quá coi trọng ta rồi.
Cũng vì đã hi sinh quá lớn mà chẳng đạt được mục đích lại còn bị ta đem ra làm trò cười, Triệu Lam Kiều khó nén nổi lửa giận trong lòng. Thêm vào một Liễu Yến Yến ngông cuồng đứng một bên quát nạt, lửa giận của Triệu Lam Kiều thế là bén ra ngoài:
"Thần thϊếp chỉ nói thế thôi. Thục phi nương nương muốn dạy dỗ ai thì cứ dạy dỗ kẻ đó, thần thϊếp sao dám chen vào chứ!"
"Ngươi dám nói vậy với bản cung?"
"Nương nương dạy bảo, thần thϊếp tất nhiên phải đáp lời rồi. Nếu không chẳng phải vô lễ lắm sao?"
"Ngươi!"
Triệu Lam Kiều và Liễu Yến Yến đều còn trẻ, xưa nay lại được nuông chiều, chuyện gì cũng theo ý các nàng. Bây giờ tự nhiên có việc trái ý xảy ra nên nhất thời tức giận không kiềm chế được cũng là phải lẽ. Cục diện giằng co giữa ta và Triệu Lam Kiều chuyển thành trận chiến của Triệu Lam Kiều và Liễu Yến Yến.
Triệu Lam Kiều dù có tức giận nhưng vẫn cố giữ cho giọng nói vừa đủ nghe, lời lẽ cũng không tính là bất kính, chỉ là bên trong có ý tứ mỉa mai mà thôi. Ngược lại Liễu Yến Yến càng nói càng tức tối, cuối cùng đã hóa thành quát tháo om sòm. Người ở chung quanh không biết từ lúc nào đều đã yên lặng hướng về phía này xem chuyện náo nhiệt. Ngay cả Hoàng Đế ngồi trên cao cũng phải lên tiếng:
"Thục phi và Đức phi đang nói chuyện gì ấy nhỉ?"
Liễu Yến Yến nghe Hoàng Đế nhắc đến mình vội giật bắn người, ấp úng đáp:
"Thần thϊếp... Là Đức phi, nàng ta..."
Trước mặt Đế Hậu và quần thần, Triệu Lam Kiều không dám cướp lời, Liễu Yến Yến vì vậy được lợi thế, vốn đang định kể tội thì thấy Minh phi nhìn nàng khẽ lắc đầu. Liễu Yến Yến liền trợn mắt nhìn lại, Minh phi không hề sợ hãi, vẫn kiên nhẫn lắc đầu. Liễu Yến Yến rất càn quấy nhưng cũng biết tâm kế của mình không bằng kẻ khác cho nên rất nghe lời khuyên giải của Minh phi. Minh phi đã ra hiệu nhắc nhở, nàng ta dù còn ấm ức nhưng cũng thôi không làm ầm lên nữa.
Liễu Yến Yến đang như hòn than nóng tự nhiên chỉ trong khoảnh khắc lại xìu xuống như bánh bao nhúng nước khiến cho người khác đều không hiểu nổi nguyên do.
Hoàng Đế nhíu mày, lại hỏi:
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Liễu Yến Yến mím môi, tự biết mình ăn nói lỗ mãng, bèn đưa mắt cầu cứu Minh phi.
Minh phi hiểu ý, lặng lẽ bước lên một bước, cúi người chắp tay thưa:
"Bẩm Hoàng Thượng, do có một cung nữ châm trà bị vấp ngã, suýt chút làm đổ trà nóng lên người Hòa phi nương nương cho nên mới khiến Thục phi nương nương và Đức phi nương nương nhất thời lo lắng. Cũng may Hòa phi nương nương không bị thương, cho nên cũng không phải chuyện gì đâu ạ."
Lông mày Hoàng Đế càng nhíu chặt, liếc nhìn sơ đúng là có một cung nữ châm trà đang quỳ ở chỗ ta, bèn gọi ta:
"Hòa phi, có đúng vậy không?"
Sau câu nói của Hoàng Đế, mọi ánh mắt liền hướng về phía ta. Ngay cả Minh phi cũng quay lại nhìn ta. Ta hiểu ý nàng muốn khuyên ta đừng làm lớn chuyện bèn khẽ gật đầu đáp lại nàng rồi nâng váy tiến lên, bắt chước làm bộ dạng cúi người kính cẩn đáp:
"Bẩm, đúng là như thế ạ."
Ta bày ra việc gấp tay áo lên cũng chỉ để thử xem kẻ nào giở trò với mình, không hề có ý định gây phiền phức cho ai. Hơn nữa hôm nay là đại yến, nếu bây giờ nhiều lời gây chuyện, một bên là Thục phi có họ Liễu chống lưng, một bên là Đức phi có Triệu Tướng gia che chở, chống đối bọn họ, người gặp phiền phức nhất sẽ là ta thôi.
Bản thân người trong cuộc là ta đã nói vậy, Hoàng Đế cũng chẳng vặn hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng phán một câu:
"Cung nữ kia tay chân vụng về, không xứng được hầu hạ trong cung, lôi ra ngoài trượng tễ đi."
Trong ngày đại thọ của mình mà Hoàng Đế vẫn không ngại sát sinh. Ai nấy nghe xong đều xanh mặt nhưng không người nào dám lên tiếng can giải. Dù sao cũng chỉ là một cung nữ thôi, những người có mặt ở đây có ai chẳng phải quý nhân đâu, làm sao có thể liều mình vì một cung nữ vô danh?
Ta cúi đầu, khép chặt mi mắt. Thực lòng không muốn nhìn thấy cảnh cung nữ kia bị người ta lôi đi, mãi đến lúc tiếng kêu khóc của nàng ta chỉ còn văng vẳng ngoài xa, ta mới dám mở mắt ra đã thấy Minh phi ngồi bên cạnh đang tự tay châm thêm trà vào chén của ta. Nàng nhìn ta, mỉm cười đằm thắm:
"Đa tạ nương nương tương trợ."
Ta không muốn phật ý nàng nên cũng mỉm cười tươi tắn, nâng chén trà lên uống một ngụm cho phải phép.
Cũng là một loại trà, nhưng không hiểu sao bây giờ chẳng nghe thấy hương thơm ấm áp như ban nãy nữa.
Khi ta đặt chén trà xuống nhìn lại, Minh phi đã nhìn ra phía khác.
Minh phi trong ấn tượng của ta từ trước đến nay luôn là một nữ tử dịu dàng, hành xử chừng mực, suy nghĩ chu toàn. Đến hôm nay mới biết, khi cần thiết thì nàng cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy. Chỉ bằng đôi câu nói ôn hòa, đem tất cả rắc rối đổ hết lên đầu một cung nữ, thế là bảo vệ được Thục phi của nàng. Đúng là không thể nghĩ ra biện pháp nào đơn giản mà ổn thỏa hơn. Trong tình thế đó, đây đã là giải pháp tốt nhất rồi.
Ta biết Minh phi không làm sai. Đổi lại là ta, nếu phải lựa chọn, ta cũng sẽ làm như nàng. Nhưng mặc dù thấu hiểu đến mức nào, trong lòng vẫn cứ dâng lên một nỗi xót xa.
Nơi Hậu cung mạng người rẻ mạt.
Bất giác, ta cảm thấy tay mình bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, ngoảnh nhìn lại đã thấy hiện ra trước mắt gương mặt thuần khiết cùng với nụ cười ngây thơ vô tư lự của Trịnh Vân Anh. Ta không biết những chuyện đã qua muội ấy hiểu được bao nhiêu, cũng nhận thức được rằng theo thời gian, muội ấy nhất định sẽ dần dần hiểu ra tất cả. Ta vừa muốn muội ấy nhanh chóng hiểu được những gian trá, độc địa ở đây mà biết tự bảo vệ mình lại vừa hi vọng muội ấy đừng bao giờ hiểu một điều gì cả, để cho nụ cười trong trẻo, thiện lương này mãi mãi đừng tan biến.