Thâm Cung

Chương 45 (2)

Quách Ngữ được an táng ngay sau đó, truy phong làm Uyển dung, chôn trong lăng phi tần. Du thị chưa từng được sủng hạnh, không thể truy phong nhưng Hoàng Hậu vẫn rộng lượng an táng nàng ta theo lễ chế Quý nhân. Ở trên triều, Hoàng Đế cũng thăng chức cho huynh trưởng hai người bọn họ. Mọi chuyện tạm xem là ổn thỏa. Chuyện náo nhiệt ở Hậu cung luôn không ít, cái chết của một Uyển nghi mới đắc sủng và một Thường tại vô danh cũng chẳng làm chỗ này chấn động được bao lâu. Những việc náo nhiệt khác lại bắt đầu chiếm chỗ.

Tháng tám năm Quang Nhật thứ sáu, Hoàng cung tất bật chuẩn bị yến tiệc trung thu.

Trung thu vốn dĩ là dịp gia đình đoàn viên, thế nhưng Hoàng Đế lại sinh ra đúng vào đêm trung thu. Thế nên gia yến trung thu hóa thành quốc yến mừng thọ Hoàng Đế. Bởi vì là quốc yến cho nên không chỉ Hậu cung mà triều thần cũng sẽ vào cung tham dự. Ngày hôm ấy, tất cả các vị đại thần trong triều và cả sứ thần các nước lân cận đều có mặt nên đương nhiên không thể có sai sót gì. Hoàng Hậu vì việc này mà bận đến tối mặt, cả ngày lo đôn đốc Ti Lễ phòng. May mà ta không rành lễ nghĩa nên mấy việc này Hoàng Hậu muốn nhờ cậy ta cũng chẳng được. Hoàng Hậu bận rộn không có thời gian tán gẫu, lễ thỉnh an mỗi ngày cũng chỉ đến chào cho có mà thôi. Ta tuy chẳng phải làm gì nhưng cũng không được rảnh rỗi. Mỗi ngày ta đều phải chăm chỉ thêu túi thơm cho Hoàng Đế, chẳng biết đã làm hỏng bao nhiêu cái, đến tận hôm nay đã là mười bốn ta mới thêu xong một cái hoàn chỉnh. Theo ý Hoàng Đế, trên mặt túi ta thêu hình một đôi phiến vĩ tước chao lượn trên cành cây. Đôi chim này Ngọc Thủy vẽ mẫu cho ta vốn rất đẹp, nhưng vì mũi thêu của ta quá thô kệch nên khi thêu xong liền có cảm tưởng hai con phiến vỹ tước này như bị béo phì, thân mình tròn vo, chẳng còn thấy sự thanh nhã của nét vẽ đâu nữa. Chẳng qua là thời gian gấp gáp, cứ mấy ngày Hoàng Đế lại cho Lý Thọ đến đưa bánh này nước nọ, thực chất là để đốc thúc không cho ta lười biếng, thế nên ta đành tạm hài lòng với đôi phiến vĩ tước béo ú này mà thôi.

Mãi đến buổi chiều ngày mười bốn, lễ phục của ta mới được đưa đến. Ta nghĩ Ti Chế phòng mấy ngày này cũng bận rộn nên không nói gì. Trước nay ta đều không thích khó dễ kẻ khác, những việc nhỏ có thể bỏ qua ta đều bỏ qua. Chỉ đáng tiếc sự khoan dung đó lại bị người ta lợi dụng để giở trò.

Lễ phục phi tần nhất phẩm của ta là hai lớp váy dài bằng gấm màu xanh ngọc, bên ngoài có áo khoác đuôi khổng tước bằng sa mỏng. Trên thân váy thêu họa tiết hoa và mây cách điệu, uốn lượn tinh tế, vừa nhìn vào đã thấy hài lòng. Chính vì quá yêu thích những hình thêu tỉ mỉ trên áo, ta mới ngồi xem cẩn thận từng chi tiết, mà cũng nhờ xem xét cẩn thận, ta mới phát hiện ra hình thêu viền trên tay áo của ta thực ra là phượng hoàng chín đuôi.

Phát hiện này làm lòng ta lạnh đi, thậm chí không dám tin vào mắt mình, ta phải gọi Ngọc Thủy:

"Ngọc Thủy, ngươi lại đây xem. Cái này rốt cuộc là hình gì?"

Khi ấy, Ngọc Thủy đang sắp xếp trang sức và đồ dùng sẵn sàng cho triêu hội sáng ngày mai, nghe ta gọi bèn tiến đến cúi đầu nhìn vào phần tay áo ta đang cầm. Quả nhiên, Ngọc Thủy ở trong cung đã lâu, chỉ vừa nhìn qua đã tái mặt:

"Chủ nhân, đây là phượng hoàng chín đuôi! Thứ này người tuyệt đối không thể mặc!"

Phượng hoàng chín đuôi là loại họa tiết chỉ có chính cung Hoàng Hậu mới được sử dụng.

Ta cắn chặt răng, cố kiềm chế mong muốn xé nát chiếc váy trong tay, gằn giọng:

"Xem ra Ti Chế phòng không thích ta rồi."

Ngọc Thủy thấy sắc mặt ta không tốt, liền giành lấy bộ lễ phục, hẳn là sợ ta trong lúc nóng giận không nhịn được mà xé đi. Nàng dè dặt nhìn ta:

"Lễ phục của phi tần nhất phẩm đều do nữ quan Chưởng sự tự tay làm, sau đó trình lên Ti trưởng xem lại. Thật không ngờ bọn họ dám làm ra chuyện này... Nhưng lúc tiếp nhận lễ phục, Ngọc Nga chẳng phải đã kiểm tra rồi sao? Lẽ nào..."

Ta mím môi, lặng lẽ lắc đầu:

"Không phải Ngọc Nga cố ý đâu."

Nói rồi chỉ vào hoa văn phượng hoàng chín đuôi trên tay áo mà nói tiếp:

"Ngươi nhìn đi, dải hoa văn cách điệu này thêu bằng chỉ sẫm màu, mới nhìn vào rất giống khổng tước. Nếu không xem kĩ phần mào và phần đuôi thì không thể nhận ra sự khác biệt. Ngọc Nga vào cung chưa lâu, lại chưa từng tiếp xúc với lễ phục nên khó mà phân biệt được. Đừng nghĩ oan cho nàng."

Khổng tước và phượng hoàng vốn rất giống nhau nhưng về ý nghĩa lại khác một trời một vực. Cũng nhờ ta lớn lên trong Hậu cung, từ nhỏ đã nhìn quen mắt mới có thể nhận ra.

Ngọc Thủy còn chưa kịp đáp lại, đã nghe ngoài cửa có tiếng rơi vỡ loảng xoảng. Ngọc Nga sắc mặt tái nhợt, đang đứng ngây người nơi ngưỡng cửa, kỷ trà lăn lóc dưới chân nàng, có lẽ đã nghe thấy mọi chuyện.

"Vào đây, bản cung không trách ngươi đâu." Ta thở dài, vẫy gọi Ngọc Nga.

Ngọc Nga nghe ta nói vậy liền òa khóc, chạy đến quỳ sụp dưới chân ta, dập đầu lia lịa:

"Nô tỳ đáng chết! Đều tại nô tỳ ngu dốt! Nô tỳ hại chủ nhân rồi!"

Ta tặc lưỡi một tiếng, cúi người đưa tay chặn ngang trán Ngọc Nga, không cho nàng lạy nữa:

"Bản cung biết ngươi không cố ý. Đừng như thế nữa, giờ chúng ta hãy nghĩ cách giải quyết việc này đã."

Ngọc Thủy e dè nói khẽ:

"Hay chúng ta trả lại Ti Lễ phòng, bắt bọn họ chịu trách nhiệm?"

Ta lắc đầu, gạt đi:

"Không được. Lúc chiều nhận đồ đã không có ý kiến gì, bây giờ sao nói được nữa? Cho dù ép bọn họ nhận về, họ đã có ý hại ta, lẽ nào lại tình nguyện sửa giúp ta? Bất luận là lỗi của ai, chỉ cần đến sáng ngày mai mà ta không có lễ phục mặc dự triêu hội thì đều trở thành lỗi của ta cả."

Ngọc Nga lau nước mắt, sụt sịt hỏi:

"Chủ nhân, hay chúng ta... đến báo cho Hoàng Hậu nương nương, nhờ Hoàng Hậu nương nương trợ giúp?"

Ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu:

"Hoàng Hậu nương nương bận như thế, không có thời gian giải quyết chuyện này cho ta đâu."

Ngọc Thủy lại nói:

"Hay chủ nhân giả ốm, tránh qua lúc này là được?"

"Sáng nay vẫn mạnh khỏe, sao qua một đêm mà ốm đến mức đó được? Vả lại đây còn là thọ yến của Hoàng Thượng, không thể không đi."

Bấy giờ, trên mặt Ngọc Nga và Ngọc Thủy đều ngập tràn lo âu. Lòng ta cũng rối như tơ vò. Kẻ lần này ra tay với ta thực quá cao minh. Cứ nghĩ Hoàng Hậu đã nắm Thượng Cung cục trong lòng bàn tay, thật không ngờ Ti Chế phòng đã bị kẻ khác khống chế từ trước. Hậu cung này đúng là biến hóa phi thường.

Bất chợt trong đầu lóe lên một ý nghĩ, ta ngẩng đầu nhìn Ngọc Thủy mỉm cười:

"Theo quy chế thì phi tần nhất phẩm đã có thể dùng hoa văn phượng hoàng rồi, đúng không?"

Ngọc Thủy lập tức hiểu ý ta, reo lên:

"Đúng rồi! Chỉ cần không phải chín đuôi là được!"

Ngọc Nga cũng vui mừng nói:

"Phải đấy, chúng ta tháo bớt đuôi của mấy con phượng hoàng này đi, sau đó thêu chồng thứ khác lên..."

Nói đến đây, sự hào hứng của Ngọc Nga đột nhiên chuyển thành lo lắng:

"Nhưng... Tay của nô tỳ đã không còn như xưa... Tháo chỉ thì không thành vấn đề, nhưng thêu... e là không được... Một mình Ngọc Thủy sợ không thể sửa kịp trong đêm nay..."

Lời Ngọc Nga cũng có phần đúng. Tay áo này rộng đến nửa thước, mỗi bên cũng viền đến cả trăm con phượng hoàng nhỏ xíu. Việc này không những đòi hỏi kĩ thuật thêu phải tinh xảo tương ứng với người đã thêu bộ lễ phục này mà còn phải thật cẩn thận không được sai sót. Một mình Ngọc Thủy không có cách nào làm kịp.

Ta nhắm mắt, cân nhắc một hồi rồi nói:

"Đi mời Tạ tiểu thư đến cho ta."

Ngày Tạ Thu Dung tiến thân Thượng Cung cục, ta đã dặn dò nàng nếu gặp rắc rối gì nhất định phải báo cho ta biết. Không ngờ người gặp rắc rối trước lại là ta.

Ngọc Thủy rành rẽ đường đi trong cung, ta để nàng đi đường tắt mời Tạ Thu Dung đến để không bị chú ý. Sự việc gấp rút, Tạ Thu Dung vừa nghe Ngọc Thủy nói ta gặp chuyện liền thay y phục cung nữ, khoác áo choàng cắm đầu đi một mạch đến Cẩm Tước cung.

Hai người bọn ta lâu ngày mới gặp mặt, nhưng thời gian hàn huyên cũng chẳng có. Tạ Thu Dung nghe ta nói xong, chỉ ngồi nghỉ một chút cho đỡ mệt, nói một câu: "Nguyệt nhi yên tâm" rồi liền bắt tay vào sửa áo cho ta.

Đêm hôm ấy, phòng nghỉ của ta thắp đèn sáng rực, bốn người cùng ngồi dưới đèn. Ta và Ngọc Nga cầm kéo nhỏ tháo của mỗi con phượng hoàng một cái đuôi. Ngọc Thủy và Tạ Thu Dung thêu vào chỗ cái đuôi vừa bị tháo một cụm mây cong cong che đi phần vải bị tháo chỉ nham nhở. Nói thì dễ nhưng làm thì vô cùng gian khổ. Hình thêu rất nhỏ, khi dùng kéo cắt chỉ phải cực kì tập trung, chỉ sơ sẩy một chút sẽ cắt phạm vào vải làm hỏng cả bộ lễ phục. Việc cắt chỉ đã khó như vậy, công đoạn thêu chèn lên trên dĩ nhiên là khó khăn gấp bội. Ngọc Thủy và Tạ Thu Dung đều là những tú nương tay nghề cực cao nhưng chỉ mới thêu được nửa tay áo, lưng đều đã mướt mồ hôi. Chúng ta vốn thân thiết nhau, bình thường mỗi lúc ở cạnh nhau đều sẽ nói chuyện luôn miệng. Thế nhưng lúc này, ai nấy đều căng thẳng tột bậc, chẳng người nào nói nổi một lời. Từng canh giờ trôi qua như những tảng đá đè nặng lên trái tim ta.

Thoáng chốc, bầu trời phía đông ngoài cửa sổ đã hửng sáng.