Mộng Có Đành Buông

Chương 51

Toàn thân tôi chấn động trước câu xin lỗi từ Phúc, cảm tưởng như lục phủ ngũ tạng đều đông cứng lại. Ngây người nhìn anh, tôi lập tức cúi xuống, cảm giác tủi thân ở đâu tràn ngập, nước mắt như vỡ đập tuôn trào.

– Bọn thằng Mạnh đã khai hết rồi… Kể cho tôi nghe chi tiết mọi chuyện được chứ?

Tôi vừa gật đầu vừa đưa tay gạt nước mắt. Từng gặp thương tích đến mất hai phần ba mạng sống, từng nghĩ bản thân phải vĩnh viễn rời xa thế giới này, suốt 24 năm sống trên đời tôi chưa bao giờ khóc nhiều như giây phút này. Khóc vì tủi thân, khóc vì ấm ức và cả vì được Phúc tin, dù có thể chẳng giải quyết được bao nhiêu những ân oán chất chồng dâng cao như núi giữa tôi và anh.

Một hồi trấn tĩnh lại, tôi mới kể cho Phúc nghe mọi chuyện, không quên ngước đôi mắt đỏ hoe khϊếp sợ nói với anh:

– Dũng là kẻ phản bội và có dã tâm lớn. Em nghe trong câu chuyện gã nói với gã Khang, mục tiêu của gã không phải mãi mãi là thổ phỉ ăn gió nằm sương ở rừng Lác mà muốn chiếm lĩnh mỏ đồng còn nhiều tiềm năng chưa khai thác của cha con anh. Chính tư tưởng này của Dũng mà gã đã thu phục được đám tay chân của lão Lưu. Khang cũng là thủ lĩnh của một nhóm cướp ở biên giới tỉnh T. Hai kẻ đó liên kết với nhau… chỉ sợ mỏ đồng sẽ gặp nguy hiểm.

Khẽ rùng mình tôi nhớ đến nỗi căm thù muốn bóp chết tôi của Dũng. Gã đã cho rằng tôi chấp nhận theo gã, vừa là con đàn bà của gã, vừa là một trợ lý đắc lực giúp gã thêm vây cánh trong chiến dịch tiếp theo. Nào ngờ mọi chuyện đổ bể, gã hận tôi đến muốn lóc da xẻo thịt không chừng.

Nuốt nghẹn một ngụm, tôi khó khăn nói tiếp:

– Chuyện cảnh sát tịch thu súng… thực tình cực chẳng đã… em chỉ muốn có khẩu súng ngắn phòng thân, cuối cùng thành vô ý hại anh. Anh thử nghĩ xem, em liều mạng cứu anh, chẳng lẽ lại muốn cảnh sát bắt anh sao?

Phúc cau mày nhìn tôi:

– Cô thực sự muốn tôi bình an dù phải nhảy vào chảo lửa?

Phúc vẫn còn chưa tin vào điều này. Thực ra… nhiều lúc tôi cũng không sao tin nổi, từ căm ghét anh cho đến lúc sẵn sàng vì anh mà liều mạng, tôi đã vượt qua khoảng cách là bao xa?

Tôi nong nóng mặt mũi gật đầu.

– Vì sao? Không phải cô hận tôi sao?

Đôi mắt Phúc dò xét từng chút biểu hiện trên khuôn mặt tôi như muốn chắc chắn tôi không lừa anh thêm một lần nào nữa. Một lời “yêu” của tôi… liệu có bao nhiêu phần trăm anh tin đây? Tôi… có thực sự yêu anh hay không, chính bản thân tôi còn chưa thể trả lời.

Nhìn thẳng vào mắt anh tôi nhẹ giọng, cảm giác hai gò má vẫn nóng ran:

– Em nghĩ em đã trách lầm anh… Kẻ hại Quân là lão Tiến, không phải anh, đúng không anh?

Tôi mong ở Phúc một lời xác nhận mọi chuyện đúng như tôi nghĩ biết bao nhiêu, vậy mà… anh im lặng, một sự im lặng hoàn toàn đáng sợ trước đôi mắt ngỡ ngàng của tôi.

Đôi môi tím tái mấp máy những lời đau đớn:

– Chẳng lẽ anh… chính anh… đã gϊếŧ Quân?

– Hắn xứng đáng phải chết.

Thế giới quanh tôi bỗng chốc tối sầm, đôi mắt đanh lại đầy tức giận của Phúc như thêm một lần khẳng định: Quân chết là do anh!

Tại sao?

TẠI SAO?

Tôi không biết cảm xúc nào ngự trị rõ ràng nhất trong tâm trí lúc này, là hận thù, hay là ghê tởm? Kẻ tôi hận thù ghê tởm là anh… hay chính bản thân tôi? Mặt mũi tối đen rồi lại trắng bệch, tôi cứ ngây ra nhìn anh, đôi môi khô khốc không nói nổi lời nào, hai mắt mở to vô hồn, từng giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi không sao kiểm soát. Tôi đã làm cái gì thế này? Đã tin tưởng kẻ thù, đã liều mạng để cứu kẻ thù, đã ngu si nhung nhớ kẻ thù, đã khao khát gần gũi kẻ thù, để rồi biết sự thật, kẻ thù vĩnh viễn chính là kẻ thù!

Cảm xúc bùng nổ trong một thân thể yếu ớt, tôi lao mình về anh như muốn đánh đập cho hả những đau đớn đến vỡ vụn từng tế bào trong cơ thể nhưng chỉ kịp chạm đến anh đã ngã vật ra sàn nhà. Phúc lặng lẽ bế thốc cơ thể mềm oặt đặt lên giường, trong cơn mơ màng tôi nghe anh gọi điện cho ai đó:

– Bác sĩ Dung, chị lên đây giúp tôi!

Hai mắt tôi lơ mơ mở ra, đập vào mắt tôi là trần nhà treo đèn pha lê tinh xảo trong phòng Phúc. Đầu óc, thân thể tôi lại gợi lên cơn đau không cách nào xoa dịu. Phúc chính xác là kẻ thù của tôi, sau bao ngày tôi ngu si tin anh vô can trong cái chết của Quân. Tôi khóc rồi cười, đầu óc tê liệt chẳng còn nghĩ được gì, một hồi lại lịm đi.

– Cô ấy phải trải qua cú sốc quá lớn, sau sảy thai cơ thể yếu ớt càng khiến tâm trí rối loạn. Cậu cũng thật là… sao lại khiến cô ấy ra nông nỗi này?

Âm giọng nữ bác sĩ trẻ vang lên bên tai tôi nửa trách móc nửa quan tâm làm lòng tôi có chút dịu lại. Tôi không muốn đối diện với sự thật, không muốn thừa nhận bản thân đáng ghê tởm đến mức nào, không muốn tin mình đã sai, sai đến ngu xuẩn, thế nên tâm trí cứ mơ mơ hồ hồ không muốn hồi tỉnh. Tôi và Phúc… số phận đã định sẵn không thể ở bên nhau, đã là hận thù khi đến với nhau… thì có thể nào là một kết thúc tốt đẹp? Chỉ có thể trách mình là kẻ ngu si, là kẻ hồ đồ, là kẻ dại dột say mê bất chấp người đàn ông đẹp đẽ đầy nguy hiểm kia mà thôi.