Máy Tính Sát Thủ

Chương 1

Chương 1
Máy tính có thể gϊếŧ người không?

Logicielle đọc đi đọc lại ba lần câu hỏi kỳ lạ trên màn hình mà Germain vừa gửi. Cô gõ những dòng chữ hiển thị ngay dưới câu hỏi của người đối thoại.

Ý bác là gì?

GERMAIN: Tuần trước, bác đi khám bác sĩ ở Bergerac. Khám định kỳ. Mấy ngày trước đấy, anh ta nhận thấy có hai cái chết bất thường: chết vì tim ngừng đập ngay trước máy vi tính.

Logicielle cố nén nụ cười mà Germain không thể nhận ra: họ nói chuyện cách nhau đến 600 ki lô mét nhờ Internet. Tuy nhiên, đây là cuộc nói chuyện câm trước màn hình. Phải mất hàng tuần liền mới thuyết phục được Germain mua máy vi tính! Logicielle thậm chí đã thuyết phục thành công người bạn già của mình rằng Internet là một công cụ rất hữu dụng mà lại tiết kiệm hơn điện thoại. Và hai người có thể thường xuyên trao đổi thông qua hệ thống công nghệ thông tin này.

LOGICIELLE: Hai đứa choai choai nghịch dại à?

GERMAIN: Không hề. Hai người đó đều có tuổi rồi: tầm tuổi như bác! Có nghĩa là gấp đôi tuổi cháu!

Logicielle cười lớn: Germain đã ngoài năm mươi. Năm ngoái, cô còn là thực tập sinh của thanh tra Germain trước khi trở thành trung úy cảnh sát và nhận nhiệm vụ ở ngoại ô Paris. Sợ cảnh mọc rễ mấy năm trước khi nghỉ hưu, Germain dễ dàng xin thuyên chuyển đến Bergerac, vùng Dordogne.

LOGICIELLE: Ngẫu nhiên thôi Germain! Giờ đầy người chết trước màn hình ti vi! Cách đây năm mươi năm thì không bao giờ xảy ra loại chuyện này... Dĩ nhiên rồi!

GERMAIN: Cháu có lý. Bác cũng không hiểu tại sao những cái chết đó lại khiến bác nghi ngờ. Chắc chắn bác sẽ tìm được cớ để điều chuyển cháu đến Bergerac. Dù sao thì cháu cũng thuộc bộ phận cảnh sát khoa học, như giờ mọi người thường nói, phải không Logicielle?

Logicielle tên thật là Laure-Gisèle. Nhưng hồi ở trường cảnh sát, bạn bè cùng lớp nhanh chóng xuyên tạc tên cô thành Logicielle[1] vì cô quá đam mê công nghệ thông tin. Khả năng này đã giúp cô phá thành công một hai vụ phức tạp.

[1] Trong tiếng Pháp Lause-Gisèle phát âm giống Logicielle có nghĩa là nữ lập trình viên. (Mọi chú thích không có lưu ý gì thêm đều là của người dịch).

Cô không trả lời câu hỏi của Germain. Người đối thoại bên kia gõ thêm ba dòng mới thế chỗ mấy dòng trước:

GERMAIN: Thôi kệ! Cháu không cằn nhận nhiệm vụ ở Périgord. Bác thì rất muốn gặp cháu. Cháu biết đấy, mùa xuân ở Dordogne tuyệt lắm!

LOGICIELLE: Đây cũng thế, trời tuyệt đẹp! Thế nhé, bb, bác Germain!

GERMAIN: Hẹn gặp lại sau, Logicielle!

Cô tắt máy rồi ngồi suy nghĩ một lúc lâu trước màn hình đen ngòm. Tiếng ồn của chiếc xe tải chạy qua đại lộ kéo cô quay về với thực tại. Cô đứng dậy định khép cửa sổ nhưng rồi lại từ bỏ ý định đó: ở đây cũng vậy, ở Épinay-sur-Seine, trời nóng. Cái nóng vẫn ngột ngạt mặc dù đã khuya và mới chỉ đang là tháng Năm. Chuông điện thoại reo. Bực mình, cô bật máy trả lời tự động. Cô chỉ biết duy nhất một người dám cả gan gọi điện sau mười một giờ đêm. Và cô không muốn nói chuyện với anh ta.

- Logicielle phải không? Max đây, đồng nghiệp yêu quý hơn tất thảy của em đây! Ồ, anh biết là anh không làm em thức giấc, cách đây ba phút đường dây của em vẫn bận mà_[2]! Em không muốn nghe máy à?... Tốt thôi, thực ra anh thích nghĩ em ra ngoài hơn... Anh đoán là em vừa buôn chuyện với ông bạn già Germain?

[2] Ý nói hệ thống Internet dùng qua đường điện thoại (dial-up) thường được sử dụng mấy năm về trước.

Logicielle nghiến răng. Cô hoàn toàn không thích kiểu im lặng giả tạo mà Maxime dùng để ngắt câu. Và còn kiểu mỉa mai lộ liễu ở những từ cuối nữa chứ.

- Vậy, anh đoán là em đang đi dạo... Một mình. Trong đêm. Ở ngoại ô. Hừm, có thể đúng! Nhưng, em vừa trẻ vừa đẹp thì như thế là hơi bất cẩn đẩy nhé Logicielle!

Cô nhún vai. Nửa đêm, trên những con phố ngoại ô, cô còn cảm thấy thoải mái hơn là ở quán rượu buổi trưa cùng gã đồng nghiệp. Hắn đã quấy rối cô ba tháng nay.

- Anh ước ao được hộ tống em lúc này, Logicielle ạ. Nhưng anh cũng cảm thấy được an ủi khi nghĩ ngày mai là được nhìn thấy em rồi. Thôi, anh hôn em nhé!

- Tôi thì không, cô trả lời, vẫn không nhấc máy.

Maxime chỉ dám mạo hiểm hôn cô qua vật trung gian là cái điện thoại. Cô với tay tắt đèn; và chỉ cần một bước là có thể nằm duỗi dài trên giường. Đó là một trong những ưu điểm khi sống trong căn hộ một phòng: nó đơn giản hóa việc dọn dẹp và tiết kiệm cả vận động nữa.

Đột nhiên, cô giật mình, cảm giác đã thiu thiu ngủ được một lúc; cô bật dậy và cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ.

Trong bóng tối, một con mắt nhìn cô trừng trừng. Cô bật đèn ngủ: con mắt mà cô nhìn thấy là phản chiếu của ngọn đèn đường vào màn hình dạng lồi của máy tính.

Cô đứng dậy, khép tấm rèm hai lớp lại, tắt đèn rồi đi nằm. Nhưng cô khó ngủ lại được. Cô cảm thấy có một con mắt đang rình rập mình trong bóng tối. Biết đâu thứ bùa ám gì đó sẽ lộ ra để khủng bố, tẩn công, ám sát cô trong giấc ngủ.