Sống Lại Lần Nữa Ở Mạt Thế, Sủng Vợ Là Con Đường Chính Đạo

Chương 21: Tiếp tục thu thập

Lăng Tử Thác vốn là có năm mươi phần trăm cổ phần công ty, cộng thêm ba mươi phần trăm tổng tài quá cố để lại cho Lăng Tử Đồng, nói cách khác, cho dù đem hai mươi phần trăm của những cổ đông kia chia ra, Lăng thị của anh vẫn như cũ đúng đầu ở thành phố H, không ai có thể cạnh tranh cùng.

Sau khi để Lăng Tử Đồng ký tên phần văn kiện kia, những cổ đông chưa quyết định kia cũng rối rít mở ra tâm tư, nếu Lăng Tử Đồng kiên trì giữ cổ phần của chính mình, cộng thêm tất cả cổ đông bọn họ, họ có thể cùng Lăng Tử Thác cũng có thể cân sức ngang tài, đến lúc đó Lăng Tử Thác muốn rút tiền của công ty cũng hết sức khó khăn. Tất cả đã không thể quay lại, còn dự lại không ít cổ đông cũng tiếp nhận văn kiện trong tay của luật sư Địch, lựa chọn bộ phận mình muốn, đôi bên hết sức vui sướиɠ mà ký hiệp nghị, mấy người cổ đông cũng chọn công ty giải trí dưới trướng Lăng thị, có chọn bất động sản, cũng có chọn internet, đương nhiên cũng có trực tiếp hơn là đem cổ phần đổi thành tiền bạc, một nhóm người này dự định triệt để thoát khỏi Lăng thị, một lần nữa xây dựng sự nghiệp của chính mình.

Cứ như vậy, sau khi hoàn thành tất cả trình tự, trong phòng làm việc ngoại trừ anh em Lăng thị, Lăng Văn cùng luật sư Địch ra ngoài, còn dư lại ba người, ba người này chính là một tay Lăng Tử Thác dạy bảo, cổ phần trong tay bọn họ vốn là Lăng Tử Thác cho, từ khi bọn họ vào công ty liền quyết định cùng Lăng thị sống chết, nói cách khác là cùng Lăng Tử Thác cùng sống cùng chết.

“Các người xác định không thay đổi chủ ý?” Lăng Tử Thác hỏi lần nữa.

"Tổng tài, chúng tôi thề đi theo anh." Ba người rối rít gật đầu.

Đã nói đến nước này, Lăng Tử Thác không cự tuyệt nữa, anh ôm lấy người bên cạnh, nhìn ba người nói: "Đến đây chào hỏi một chút, đây là Đồng Đồng."

Ba người đều là người tinh tường, Lăng Tử Thác vừa giới thiệu như vậy, bọn họ sao lại không rõ ràng?

Một người ngồi bên tay trái, tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, mang mắt kính gọng vàng, đứng dậy, khom nửa lưng, cười ôn hòa nói: "Tiểu thư, tôi là Tô Cảnh Nhiên."

Người ở giữa nhìn có vẻ lớn hơn một chút, tuổi đoán chừng hơn bốn mươi, vóc người hơi mập, đôi mắt nhỏ nhưng ánh sáng bên trong làm cho không ai có thể khinh thường, anh cười nói: "Thật hân hạnh gặp tiểu thư, Tôi tên Lữ Trình."

Một người ngồi bên phải, từ đầu đến cuối đều lạnh mặt, tuổi cùng Lăng Tử Thác không xê xích lắm, âm thanh hắn cũng lãnh khốc băng hàn: “Lãnh Diệp.”

Nếu anh trai đã giới thiệu cô cho bọn họ, đã nói lên mấy người này là tâm phúc của anh trai, đáng giá để tin tưởng, nếu là người của anh trai, tất nhiên cô sẽ nể tình, Lăng Tử Đồng nâng lên một nụ cười sáng lạn, gương mặt tinh xảo như em bé càng làm cho người ta yêu thích không buông tay: “Lần đầu gặp mặt, mọi người khỏe, tôi tên Lăng Tử Đồng.”

Lăng Tử Đồng không biết là, ấn tượng của ba người đối với cô đã từ đại tiểu thư ngang ngược trở thành một người vợ hiền gương mẫn một lòng tin tưởng Lăng Tử Thác.

Mới vừa chào hỏi xong, Lăng Tử Thác đã đem người kéo trở về, sải bước đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Lăng Văn, để lại câu nói: “Đem chuyện còn lại xử lý cho tốt.”

Mặc dù những cổ đông kia đã ký hợp đồng, nhưng sau khi bàn giao lại sẽ có nhiều việc vặt, Lăng Tử Thác ngược lại nguyện ý làm một cái địa chủ bỏ mặc mọi thứ.

Không trở lại phòng làm việc của mình, Lăng Tử Thác trực tiếp dẫn người xuống lầu.

Trong thang máy, Lăng Tử Đồng lặng lẽ nhìn người bên cạnh, muốn nói lại thôi.

Trong kính chiếu hậu, Lăng Tử Thác phát hiện Đồng Đồng khác thường, anh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lăng Tử Đồng, cười hỏi: "Nói đi, chuyện gì?”

Lăng Tử Đồng ôm cánh tay Lăng Tử Thác, thử thăm dò hỏi: “Anh trai, nếu như chuyện trong mơ trước đây của em căn bản không có xảy ra thì làm sao bây giờ?”

Dù sao một đời này cùng kiếp trước có đôi chút khác nhau, nếu như cô xài hết tất cả tiền, mạt thế lại không đến thì biết làm sao bây giờ?

Thì ra vật nhỏ đang nghĩ lung tung đây mà, Lăng Tử Thác nâng mặt của cô, cắn một cái, nhìn thấy Lăng Tử Đồng xấu hổ đỏ mặt trốn vào trong ngực chính mình, lúc này mới thở dài, nói: “Đồng Đồng, vốn là anh đem Lăng thị phát triển như vậy là cũng bởi vì em, cho dù em đem toàn bộ Lăng thị ném đi thì đã sao? Anh sẽ vì em mà tạo ra một Lăng thị khác.

Lời nói của Lăng Tử Thác không có mạnh mẽ quả cảm, nhưng mà tràn đầy tự tin.

Lăng Tử Đồng không hoài nghi chút nào lời nói của anh.

Hai người vừa mới đi xuống lầu, điện thoại của Lăng Tử Thác vang lên, anh bắt máy, nói hai câu mới cúp điện thoại.

“Đi thôi, chúng ta lại bận rộn rồi.”

“Chuyện gì vậy? Anh trai.”

“Không phải em muốn mở công ty bách hóa sao? Nhóm đầu tiên tới rồi, ở kho hàng bên kia, chúng ta đi xem một chút.” Lăng Tử Thác nắm tay Lăng Tử Đồng vẫn còn đang ngu ngơ, bước nhanh ra ngoài.

“Nhanh vậy sao?” Sau khi lên xe, lúc này Lăng Tử Đồng mới giật mình, cô vội vàng hỏi.

“Chuyện Đồng Đồng muốn làm, anh đương nhiên phải chuẩn bị nhanh một chút, Lăng Nhất tự mình nhập hàng, không cần phải lo.” Lăng Tử Thác khởi động xe, một bên giải thích.

Mấy năm qua đây là lần đầu tiên Đồng Đồng đưa ra đề nghị với anh, đương nhiên Lăng Tử Thác để trong lòng, mặc dù anh không biết mạt thế lúc đó thế nào, nhưng cũng cố ý giao cho Lăng Nhất, làm tốt hơn.

Đi qua phố xá sầm uất, càng đi ra vùng ngoại ô, xe càng ít, đại khái xe chạy tầm hai mươi phút, cuối cùng dừng lại bên ngoài tường rào đang xây.

Yên lặng chờ mở cửa, nhìn thấy Lăng Tử Thác cùng Lăng Tử Đồng, trong mắt Lăng Nhất hiện lên kinh ngạc, bất quá từ trước đến nay hắn rất chững chạc, rất nhanh khôi phục vẻ mặt, bước lên, cung kính nói: “Thiếu gia, đồ điện tiên tiến cũng quần áo, những vật này đã được lưu trữ tốt.

Sau đó, Lăng Nhất mới hướng Lăng Tử Đồng gật đầu: “Tiểu thư.”

“Lăng Nhất, đã lâu không gặp.”

“Đi thôi.” Lăng Tử Thác dẫn người đi vào bên trong.

Nhóm đầu tiên nhập vào chất đầy hai kho hàng, Lăng Tử Thác nhéo nhéo tay Lăng Tử Đồng, bên tay cô thấp giọng nói: “Đi đem đồ đều thu vào đi.”

“Được.”

Một mình Lăng Tử Đồng vào kho hàng.

Lăng Tử Thác ở bên ngoài giao việc cho Lăng Nhất. Kho hàng đầu tiên chính là các loại đồ điện gia dụng.

Nhìn kho hàng chất đầy, mắt Lăng Tử Đồng choáng váng, nghĩ đến lúc trước cô đi thương trường mua mấy thứ đó, quả thật nhìn không nổi, ở đây ngoại trừ đồ điện gia dụng, vẫn còn máy phát điện năng lượng mặt trời.

Cái này đúng là đồ tốt, thời điểm mạt thế đến, lưới điện sớm đã bị phá hư, mọi người chỉ có thể sờ soạng, chỉ có những người ở khu an toàn mới có thể mỗi ngày dùng không quá hai tiếng.

Đem vật tư đều đưa vào, đến lúc đó đồ không dùng được lại đổi.

Dù sao không gian của cô cũng rất lớn.

Dọn xong kho hàng nhất nhất, Lăng Tử Đồng nhanh chóng chạy đến kho hàng thứ hai.

Ở đây tràn đầy quần áo, bây giờ đang giao mùa giữa xuân và hè, vừa vào kho hàng đại đa số đều là đồ mỏng mặc cho mùa hè, những vật này không có tác dụng, cô chỉ lấy đồ thể thao, còn có giày vận động dành cho nam nữ khác nhau.

Dọn xong nhiều đồ như vậy, Lăng Tử Đồng cũng chỉ có đôi chút mệt mỏi, xem ra không gian của cô cũng có thể tiến hóa.

Trở ra, Lăng Tử Đồng đem hai cái nhà kho khóa lại toàn bộ, chìa khóa chính mình giữ.

Nhà kho trống trơ không thể để cho người khác trông thấy nha.

Hướng Lăng Tử Thác đi tới.

“Tốt rồi?” Lăng Tử Thác nhìn kỹ sắc mặt Lăng Tử Đồng, không có nhìn ra mệt mỏi, lúc này mới yên lòng.

“Ân.” Lăng Tử Đồng gật đầu, lúc này mới nhìn Lăng Nhất nói: “Lăng nhất, tôi cần thêm áo lông, ủng da, trang phục rằn ri, muốn số lượng lớn.”

Lăng Nhất nhìn Lăng Tử Thác, mới phát hiện sự chú ý của đối phương toàn bộ đều đặt lên người Lăng Tử Đồng, lúc này mới gật đầu: “Được.”

Lăng Nhất lại gấp rút đi tiếp.

"Có mệt hay không? Chúng ta về nhà đi." Hôm nay xem như chạy một ngày, Lăng Tử Đồng với thời gian qua không vận động mà nói thì cái này xem như là vận động rất lớn.

“Không cần, anh trai, nếu chúng ta đã đi đến vùng ngoại thành, không bằng chúng ta tiếp tục đi lên phía trước, đi tìm gần đây có nông gia hay không?” Thời gian không đợi người, cô không thể lãng phí.

“Đồng Đồng muốn thu lương thực?”