Mặt trời vẫn luôn không muốn xuất hiện, bác Vu – mẹ chồng của người hàng xóm đối diện sang nhà họ Điền chơi. Điền Ninh tập trung tinh thần nhìn quyển sách giáo khoa chằm chằm cũng không phát hiện điều gì bất thường, nhưng buổi chiều, Lý Phượng Anh cố ý vào lúc ăn cơm trưa xong thì đến phòng cô thúc giục.
“Con thay đồ, thu dọn phòng ốc đi.”
Điền Ninh vô thức cảm thấy có vấn đề: “Phải làm gì ạ?”
Lý Phượng Anh nói một cách tất nhiên: “Đợi lát nữa người ta muốn đến xem mắt con, để hai đứa các con gặp mặt nói chuyện lần nữa. Con mau dọn sạch sẽ đi, đừng để nhà chúng ta mất mặt.”
“Mẹ, mẹ muốn con nhanh gả đi như vậy sao?”
Câu nói này của Điền Ninh mang theo chút tình cảm trẻ con và làm nũng, cô hi vọng có thể nhìn thấy một chút yêu thương từ bà ta.
Nhưng Lý Phượng Anh không hề quay đầu lại, nói: “Làm xong sớm một chút, mẹ cũng sớm yên tâm!”
Con gái nhà người ta hứa hôn đều phải ở lại trong nhà một hai năm rồi mới kết hôn, để cho con gái giúp đỡ gia đình làm việc hai năm. Mặc dù cô không phải người có khả năng làm việc, nhưng nếu như Vu Thanh Sơn muốn cưới vợ sớm một chút thì cũng phải thể hiện một chút. Tối qua bà ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy anh ta là người có tương lai xán lạn nhất, không thể nào sai được!
Điền Ninh nhìn chằm chằm bóng dáng bà ta, yên lặng không nói gì.
Sân nhà họ Điền nhanh chóng được quét dọn sạch sẽ. Điền Vệ Tinh bị tống cổ ra ngoài chơi, người lớn ở lại trong nhà. Lưu Kim Ngọc lôi kéo Điền Ái Dân đi sang nhà hàng xóm chơi. Trong sân cực kỳ yên tĩnh, mãi đến khi bác Vu mang theo một người đàn ông thân hình cao lớn đi vào cửa.
Thân hình Vu Thanh Sơn cao lớn, không phải kiểu cao to vạm vỡ khí thế khϊếp người, không mập không ốm, giơ tay nhấc chân rất dứt khoát, khuôn mặt cương nghị hơi đen, một đôi mắt vững vàng bình tĩnh. Sau khi vào cửa cũng không có nhìn lung tung, cầm một bao thuốc lá đưa cho Điền Vượng Phát và Điền Ái Hoa trước.
“Chú, Ái Hoa, không phải thuốc tốt, hai người thử xem hút được không?”
Điền Ninh đứng ở đằng sau mọi người, sau khi không chút dấu vết cẩn thận đánh giá thì cùng với mọi người tùy ý công khai nhìn bọn họ nói chuyện. Nguyên chủ và Vu Thanh Sơn chỉ gặp mặt nhau một lần, ngay cả dáng vẻ cũng không nhớ rõ, chỉ biết là một người đàn ông trông rất dọa người, bây giờ trông rất hiền lành nho nhã.
Vu Thanh Sơn đã từng làm lính trinh sát, anh ta quan sát hết mọi người ở đây, bao gồm cả cô gái từng gặp mặt một lần. Trong lòng anh ta cũng khó chịu, rõ ràng chỉ lớn hơn người ta chín tuổi, lại cứ như không cùng thế hệ. Lần gặp mặt trước, cô gái này cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ngượng ngùng sợ hãi, ngược lại lần này có chút không giống.
Bác Vu là người mai mối, muốn từ đó hòa giải, cuộc xem mắt này chính là muốn để lại cơ hội cho đôi nam nữ trẻ tuổi nói chuyện, nói chuyện hình thức xong thì cười híp mắt đề nghị: “Chúng ta qua một bên nói chuyện đi, để cho bọn trẻ nói chuyện nhiều hơn, làm quen với nhau.”
Trời lạnh không thích hợp để đi ra ngoài, người lớn vẫn ở trong nhà chính. Lương Tiểu Song kéo Điền Ninh đi vào trong phòng, Vu Thanh Sơn đi theo đằng sau.
Cửa phòng chưa đóng, Điền Ninh đứng ở bên đó vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ của người lớn. Vu Thanh Sơn đứng bên cửa, ánh sáng bị chặn hơn phân nửa, trong phòng có một cái ghế dài dự phòng.
Điền Ninh lùi về sau một bước ngồi ở mép giường: “Anh ngồi đi.”
Vu Thanh Sơn khẽ ừ một tiếng, ngồi ngay ngắn cạnh cửa cách đó không xa, giữ khoảng cách thích hợp cho hai người.
Im lặng yên tĩnh.
Hai người không đối mặt với nhau, cô cảm thấy im lặng như vậy cũng không hay, nhưng lúc cô ngẩng đầu lên lại đúng lúc đối diện với đôi mắt trầm tĩnh và ổn trọng của anh ta.
Cô hơi ngẩn người.