"Ừm", Tống Thanh Thư theo bản năng gật đầu, dễ dàng bị thuyết phục.
Khi mới bước chân vào làng giải trí, cô rất thận trọng, phân tích đi phân tích hợp đồng nhiều lần, từng điều khoản, thậm chí còn nhờ bạn bè ở bộ phận pháp lý giúp đỡ xem có cạm bẫy, sơ hở nào không.
Bây giờ cô đột nhiên cảm thấy yên tâm rồi, bởi vì có thể dựa vào Chu Kỳ Nham.
Sự tin tưởng đó có lẽ đã có từ khi còn nhỏ, bất cứ việc gì giao cho anh gần như đều có thể được giải quyết hoàn hảo.
Trên đường đi, Chu Kỳ Nham có cuộc gọi công việc nên Tống Thanh Thư cúi đầu xen điện thoại một lúc.
Tối nay thật sự rất náo nhiệt, Lương Trí Niệm mua mấy hotsearch nhưng chưa kịp lên top đã bị tin tức của Thịnh Dương và Từ Băng Băng đè xuống, rất nhanh nhiệt độ cũng biến mất, nhất thời còn bị giễu cợt.
Cô ta đã tốn không ít tiền nhưng lại chẳng nhận được gì.
Nhìn cách Lương Trí Niệm nhìn Tống Thanh Thư hôm nay, có lẽ lại muốn đổ lỗi cho cô rồi.
Nhưng cô thật sự bị oan…
Hôm nay Thịnh Dương cũng đến buổi tiệc, lúc trên thảm đỏ còn khoa trương thể hiện thần thái, đi cùng với nữ chính của bộ phim cổ trang vừa mới phát sóng thậm chí còn tương tác mập mờ, anh ta chắc cũng không ngờ rằng Từ Băng Băng sẽ bất ngờ tiết lộ mình có thai, rõ ràng hai người không hề bàn bạc trước.
Giới truyền thông có mặt tại hiện trường háo hức di chuyển, sau khi đi xong thảm đỏ, anh ta vội vã rời khỏi địa điểm dưới sự hộ tống của các nhân viên, từ chối mọi câu hỏi từ giới truyền thông.
Tiểu Đoạn và chị Sa Sa ngồi phía sau xe, nhắn tin nhắc nhở Tống Thanh Thư sẽ tham gia đoàn phim "Tương lai 2099" vào đầu tháng sau. Nữ chính là bạn thân của Lương Trí Niệm - Hứa Hi Văn, hai người còn thường xuyên đóng vai khách mời trong phim của nhau.
Hứa Hi Văn nổi tiếng là người nóng tính
Nhưng cô ấy cũng nổi tiếng là người chuyên nghiệp nên nhân phẩm vẫn ổn, cho nên khó nói trước liệu cô có gây khó dễ cho Tống Thanh Thư hay không.
Phần lớn khoản đầu tư vào bộ phim tiếp theo Thịnh Ảnh, cũng là công ty của cha Thịnh Dương.
Ngành giải trí này quá nhỏ.
Tống Thanh Thư gửi vào nhóm một icon "thắt cổ", cảm thấy mình thật xui xẻo.
Cô chẳng làm gì những cuối cùng lại đắc tội với vô số người xung quanh.
Chị Sa Sa trong nhóm an ủi cô: "Đừng lo lắng, giới này chỉ biết tiền, không có gì phải lo lắng cả."
Tống Thanh Thư có một ông chủ đáng tin cậy nên cô may mắn hơn hầu hết mọi người.
Tống Thanh Thư quay đầu liếc nhìn Chu Kỳ Nham, may mắn thay cô còn có anh trai.
“Anh đưa em về trước”, Chu Kỳ Nham cúp điện thoại, nghiêng đầu nói.
Tống Thanh Thư định nói nếu anh bận có thể để cô bên đường rồi cô tự bắt xe về, nhưng khí chất trên người anh toát lên mạnh mẽ đến mức cô gần như đã quen nghe sự sắp xếp của anh, do đó cũng cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Căn hộ Tống Thanh Thư ở có tên là Vọng Giang Nguyệt, mỗi tầng chỉ có một hộ, tầng lầu được mở khóa bằng dấu vân tay, được định vị là khu dân cư cao cấp rất riêng tư, ở đây cũng có một số nghệ sĩ khác sinh sống.
Nhưng diện tích không lớn, hơn chín mươi mét vuông.
Chu Kỳ Nham lái chiếc xe Maybach được thiết kế riêng đậu trước cửa chung cư, Tống Thanh Thư trước khi xuống xe lễ phép hỏi: "Anh có muốn đến căn hộ của em xem thử không?"
Cô không có ý gì khác, chỉ là trước đây anh nói muốn tìm nhà cho cô, cô sợ làm phiền anh, sợ nợ anh quá nhiều ân tình nên đã tự mình thuê nhà.
Giá thuê ở đây không hề rẻ nhưng cũng không đắt, cô đủ khả năng chi trả.
Trước đây anh không yên tâm, hơn nữa anh cũng không thích khu vực này vì hơi hẻo lánh, ít xe cộ qua lại, anh lo lắng sẽ không an toàn.
Vì vậy, cô muốn đưa anh đi tham quan để đảm bảo rằng nơi cô sống thoải mái và an toàn.
Chu Kỳ Nham sửng sốt một chút, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Muộn lắm rồi, có lẽ để lần sau! Tối nay ngủ ngon nhé, có gì cần thì gọi cho anh".
“Ồ, vâng ạ”, Tống Thanh Thư ngượng ngùng nói: “Tạm biệt anh trai.”
"Tạm biệt", Chu Kỳ Nham nghe ra được sự ngượng ngùng của cô, khóe môi nhếch lên, đưa ra thời gian chính xác, "Sáng mai nếu em rảnh, anh sẽ đến tham quan một chút".
Tống Thanh Thư ngơ ngác nói: "Em rảnh."
Chỉ là nói xong càng ngượng hơn.
Lẽ nào anh nghĩ cô sẽ không vui nếu anh không đến nhà cô?
Cô mở miệng muốn giải thích nhưng lại sợ càng nói càng sai nên cuối cùng chỉ gật đầu.
“Sao lại xấu hổ thế này!” Tống Thanh Thư trở về nhà, lắc cổ Tiêu Đoạn, “Tớ đang nghĩ cái quái gì vậy, tại sao nửa đêm lại mời anh ấy đến nhà cớ chứ?”
Tiêu Đoạn sống cùng Tống Thanh Thư, bây giờ đang khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, ngáp dài sau ngày dài mệt mỏi, cảm thấy bạn mình thật kỳ lạ: "Có gì đâu mà ngại, anh ấy cũng biết cậu sống cùng tớ mà, cậu mời anh ấy đến chơi anh ấy cũng chẳng nghĩ nhiều đâu, cùng lắm cũng chỉ nghĩ cậu là đứa trẻ hấp ta hấp tấp thôi".
Hai người bên nhau lâu rồi, Tiểu Đoạn cũng đã biết rất rõ về cô: “Sao cậu lại thích anh ấy nhiều vậy?”
Tống Thanh Thư chính là như vậy, đối với thứ bản thân thích luôn muốn giữ bên mình
Mời người ta đến nhà, có lẽ là vì trong tiềm thức không muốn người đi.
Với nhất người cô thích thì cô cực kỳ bám lấy.
"Tớ nuôi anh ấy năm năm, trong lòng có một loại cảm giác thành tựu." Tống Thanh Thư vỗ ngực, "Tớ dùng tiền tiêu vặt nuôi anh ấy. Lúc nhỏ tớ còn nghĩ anh ấy chính là của tớ".
Lúc đó làm gì có khái niệm nuôi trẻ con, cô từ bỏ tiền tiêu vặt, tiền lì xì, nhịn ăn nhịn uống cũng phải bắt ba mẹ nuôi thêm Chu Kỳ Nham trong nhà, thật sự có cảm giác như đem tất cả những gì mình có chia nửa cho anh, thậm chí có thể ăn ít mặc ít hơn cũng mong anh có được hạnh phúc.
Để báo đáp nhà họ Tống, Chu Kỳ Nham cũng chăm sóc Tống Thanh Thư gần như hết mức có thể.
Khi đó, hai người chẳng khác gì cặp song sinh dính liền.