Mang Theo Hàng Tỷ Vật Tư Gả Cho Người Lái Máy Kéo Giỏi Nhất Thôn

Chương 18

Cố Tứ Diễn nghe vậy bèn nhìn về phía này, nhìn thấy cô gái đang đứng từ đằng xa vẫy tay với mình, anh thoáng giật mình, đợi đến khi máy kéo ngừng hoạt động, anh kéo cần gạt, nhảy xuống từ trên ghế điều khiển.

“Sao cô lại tới đây?”

Đây là lần đầu tiên Khương Minh Trà trông thấy máy kéo ở thời đại này, cũng tò mò nhìn thêm một lát.

Cô mỉm cười thu tầm mắt về: “Thím Cố bảo tôi tới đưa cơm trưa cho anh, anh vẫn còn chưa ăn đâu nhỉ, đi rửa tay, ăn chút gì trước đã, sau đó nghỉ ngơi một lát.”

“Tìm một chỗ nào ngồi ăn, hay là ngồi ăn trên máy kéo luôn?”

Cô gái nhìn máy kéo thêm mấy cái, bình thường Cố Tứ Diễn ghét nhất là những người tỏ vẻ hứng thú với máy kéo, cứ đòi lên xe, cứ đòi ngồi.

Nhưng hôm nay, anh lại trả lời rằng: “Không có ghế, cứ ngồi ăn trên máy kéo đi.”

Vừa dứt lời, hai mắt Khương Minh Trà đã sáng như sao: “Vậy tôi có thể lên đó ngồi chờ anh được không?”

Đây là loại máy kéo tân tiến nhất ở trong nước, trên đó có chỗ ngồi cho hai người.

“Ừm.”

Cố Tứ Diễn nhận lấy chiếc giỏ tre từ tay Khương Minh Trà.

Nhìn thấy cá được treo đằng sau giỏ, anh sửng sốt, sau đó lập tức thấp giọng chất vấn: “Cá này từ đâu tới vậy?!”

Khương Minh Trà bị thái độ lạnh lùng và hung dữ của anh làm cho ngẩn cả người.

Cô chớp mắt, nói ra câu trả lời đã được mình biên soạn kỹ càng từ trước: “Lúc đi trên đường dẫm phải phân trâu, tôi ra bờ sông rửa chân, khi rửa chân vô tình bắt được.”

Nói xong, cô dọn giơ chân lên, để lộ đôi giày vẫn còn đẫm nước.

Người đàn ông trước mắt cau mày nhìn đi nơi khác: “Những thứ trong sông đều là của nhà nước.”

Khương Minh Trà thoáng rùng mình.

Đúng vậy, sao cô lại quên chuyện lớn này được chứ!

Ngay vào giây tiếp theo, cô lại nghe thấy anh nói: “Đợi lát nữa đặt cá ở trong giỏ tre ấy, cứ tùy tiện treo bên ngoài, bị những người khác thấy được thì làm thế nào đây?”

Khi nói chuyện, Cố Tứ Diễn còn chăm chú nhìn cô gái nhỏ nhắn thấp hơn mình cả một cái đầu.

Vẫn còn là trẻ con.

Tham chút thịt, là chuyện rất bình thường.

“Được!”

Thấy thái độ của anh đột nhiên thay đổi, Khương Minh Trà thiếu chút nữa đã đơ ra tại trận.

Tới khi phản ứng lại, cô lập tức cười cong cả mắt, gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi!”

Cô đã bảo mà, cha Cố mẹ Cố là người tốt như vậy, lớn lên trong một gia đình tốt tính như vậy, Cố Tứ Diễn nhất định cũng sẽ không phải người tệ bạc.

Xu hướng tính dục là duyên trời sinh, cũng không phải lỗi của anh.

Tuy bề ngoài trông anh có vẻ lạnh lùng, cách nói chuyện hơi hung dữ, nhưng lại là người ngoài lạnh trong nóng.

Sau khi nhận ra chuyện này, chính cô cũng không biết từ lúc nào, khi ở cùng Cố Tứ diễn, cô đã thoải mái hơn rất nhiều.

Ngồi bên cạnh Cố Tứ Diễn, cô vừa xoa bóp cẳng chân đang tê rần vì mỏi của mình, vừa tận hưởng làn gió mát lịm của buổi trưa vùng thôn dã.

Thật tình, tuy rằng nơi điều kiện ở nơi đây hơi kém một chút, nhưng hoàn cảnh và bầu không khí đúng là không chê vào đâu được, nếp sống còn chậm rãi, nhịp nhàng nữa.

Hơn nữa mẹ Cố đối xử với cô tốt như vậy, ở nhà họ Cố, cô như được sống trong chính nhà của mình vậy.

Ấm áp, thoải mái đến thế.

Nếu như cô có thể tìm được một công việc ổn định, cô cảm thấy cuộc sống của mình có khi còn tốt hơn kiếp trước nhiều.

Sau khi ăn một chiếc bánh trứng, Cố Tứ Diễn lại cắn một miếng dưa chuột giòn tan, hỏi cô:

“Bữa trưa cũng là cô làm sao?”

Bận việc cả một buổi sáng, thức ăn lót dạ từ sáng đến giờ chắc đã được tiêu hóa gần hết cả rồi.

Khương Minh Trà chớp mắt: “Tôi và thím Cố cùng chuẩn bị đó.”

“Trong nhà còn làm cả món canh nữa, nhưng tôi nghĩ rằng mang canh đi trên đường dễ bị xóc đổ, dưa chuột cũng có thể giải khát, nên mới hái hai quả dưa chuột, anh có thể ăn một quả bây giờ, lát nữa ăn quả còn lại sau.”

“Ừm.”

Lần đầu tiên được một nữ đồng trí trẻ tuổi thay mẹ Cố chăm lo cho mình, cảm giác này vô cùng mới mẻ, nhưng anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Cố Tứ Diễn lại cầm một chiếc bánh cuộn lên, nhìn cô bé xoa bóp chân từ nãy tới giờ, anh lẳng lặng nhìn đi nơi khác: “Đợi lát nữa tôi đưa cô về.”

Mẹ Cố cũng đã nói như vậy với cô.

Khương Minh Trà gật đầu: “Được thôi, anh cứ ăn từ từ, chiều nay tôi không đi làm, đợi bao giờ anh làm xong thì chúng ta về cùng nhau luôn.”

“Ừm.”

Cô còn tưởng rằng mình mang theo nhiều đồ như vậy, có khi anh còn ăn không hết, vậy mà anh lại ăn hết cả bánh trứng lẫn bánh bột ngô trong giỏ trúc.

Ăn xong cái bánh bột ngô cuối cùng, anh còn ăn luôn cả quả dưa chuột còn dư lại.

Cố Tứ Diễn cất giỏ tre đi rồi bảo: “Cô tìm chỗ nào chơi một lúc đi, tôi còn một tiếng đồng hồ nữa mới xong việc.”

Khương Minh Trà đồng ý, sau đó đi nơi khác.

Đồng ý xong mới thấy có gì đó không được đúng cho lắm.

Chơi một lúc?

Sao câu này nghe cứ như dỗ trẻ con thế nhỉ?