Khắp Giới Tu Chân Đều Là Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 2: Hậu sơn

Lúc Thẩm Trạch về lại tĩnh thất thì vẫn luôn suy nghĩ về mỹ nhân hắn gặp được lúc chiều.

Thật ra nếu xét kỹ thì dung mạo của y cũng không được tính là tuyệt sắc giai nhân chấn động nhân tâm gì, nhưng từ lúc Thẩm Trạch liếc thấy y từ nơi khóe mắt thì đã cảm thấy một xúc cảm muốn thân cận, muốn tiếp xúc với y, muốn mang y vào trong lòng mà che chở, không muốn y phải chịu bất kỳ đau đớn tủi thân nào nữa.

Thẩm Trạch là một người đủ lý trí để biết điều này là bất thường, nhưng hắn lại không thể kìm được mà suy nghĩ về y, như là nhiệm vụ, cũng như là bản năng, thế là hắn quyết định bỏ qua mọi sự bất bình thường mà hành sự theo bản năng mách bảo. Chỉ có một điều, y phục y mang là áo đen thêu chỉ vàng, ngọc quan đội trên đầu cũng là loại đính hồng ngọc xa xỉ, chức vị trong tông hẳn không thể nào thấp được. Hắn cười cười tưởng tượng về y thêm một lúc nữa rồi vùi đầu vào chăn ngủ một giấc đến sang hôm sau.

Đến sáng khi Thẩm Trạch thức dậy thì đã có thị hầu đứng sẵn trước cửa hầu hạ nước rửa mặt rồi. Thêm một lần nữa Thẩm Trạch lại càng yêu thích ngôi vị đệ tử tam tịch này, không những có linh thạch dồi dào mà còn có năm thị hầu để tùy ý sai bảo, quả thật là sướиɠ như tiên luôn.

Đợi đến khi vệ sinh hoàn tất, Thẩm Trạch thấy mặt trời đã treo cao nên tính ra ngoài luyện kiếm tiếp thì nghe thị hầu quỳ xuống thông báo đệ tử tứ tịch Tử Trúc Phong đã trở về, hiện đang bị trọng thương, sư tôn gọi tất cả đệ tử mang tịch của phong phải đến Thanh Ẩm Điện ngay lập tức.

"Hắn bị thương thì kệ hắn, liên quan gì mà gọi ta tới, ta có phải là y sư đâu." Thẩm Trạch khó chịu trong lòng, cặp vai chính này thật biết làm phiền người khác.

"Dẫn đường cho ta đến Thanh Ẩm Điện." Cuối cùng vẫn không nhịn được tính nhiều chuyện hóng hớt.

Đợi hắn chậm chạp đến nơi thì đã thấy mọi người tập hợp đủ rồi, mắt thấy mỹ nhân mới gặp hôm qua cũng ở chỗ này, Thẩm Trạch liền nở nụ cười xán lạn mà nháy mắt với y.

Ra mỹ nhân là đệ tử cùng một phong, quả nhiên trời không phụ lòng người mà, hắn có thể tiếp cận y rồi.

Cổ Nhật Trường Minh thấy vẻ mặt cười ngu của Thẩm Trạch, lại thấy thêm quả nháy mắt chói như mặt trời kia thì nhíu nhíu mày, song cũng nhanh chóng thả lỏng tựa như không thấy mà quay đầu lại báo cáo với người mặc áo trắng đang đứng ở trên bậc cao chính giữa đại điện.

"Sư tôn, tất cả đệ tử của Tử Trúc Phong đã tập hợp đủ rồi."

Nam tử mặc đạo bào thuần trắng nghe y thông báo xong cũng không trả lời mà vẫn tiếp tục nhắm mắt niệm pháp quyết. Đến lúc này Thẩm Trạch mới chú ý trước mặt Ôn Lãng là một thanh niên đang nằm bất tỉnh, xung quanh là độc khí nồng đậm quấn chặt lấy cơ thể rắn rỏi cương nghị.

Ra là đã đến giai đoạn này rồi à. Nếu Thẩm Trạch đoán không sai thì thanh niên kia hẳn là Tịch Tước, ma thần tương lai có thể một tay bóp nát cả tam giới. Nhưng thấy tình cảnh hiện giờ của gã, Thẩm Trạch biết là đã sắp đến một tình tiết quan trọng không kém sự kiện Tịch Tước phát hiện ra thân phận của bản thân rồi.

Nhiệm vụ của đệ tử thuộc Bắc Huyền Tông được chia ra làm năm cấp là: thạch, châu, ngân, kim, ngọc, sắp xếp tăng dần theo độ khó. Lần này Tịch Tước nhận nhiệm vụ cấp ngân đến rừng Chí Tây gần biên giới giữa Nhân giới và Yêu giới để lấy Hồng Ngọc Thảo trăm năm khó tìm, thế nhưng giữa đường lại gặp cửu vĩ hồ ly cản đường, Tịch Tước không thể đấu lại nhưng vốn dĩ có thể chạy thoát, thế nhưng đang cố gắng rời đi thì ma tính trong người lại bị bộc phát khiến gã chững lại để cơ hội cho hồ ly có thể phóng tình độc về phía gã. Ôn Lãng yêu thương vị tứ tịch sư đệ này hết mực, trước khi Tịch Tước lên đường đi làm nhiệm vụ đã trao cho gã một viên Triệu Hồn Đan, chỉ cần bóp vỡ liền có thể triệu được năm phần hồn phách của Ôn Lãng đến bảo hộ. Tiếp theo đó là một màn mỹ nhân cứu anh hùng kinh điển để dẫn đến kết cục hiện giờ Thẩm Trạch đang thấy.

Tịch Tước là nhân vật chính, đương nhiên không chết được. Thế nhưng chất độc của hồ ly chín đuôi cũng không phải dạng vừa, chất độc này bắt buộc người trúng độc phải trải qua một đêm xuân tiêu mới có thể giải, ngoài ra không còn cách nào khác.

Thẩm Trạch nhìn về phía cặp sư đồ kia, đêm xuân tiêu này là bước đệm quan trọng làm thay đổi toàn bộ cách hai người nhìn nhận về nhau, vốn dĩ chỉ là tình cảm sư đồ thuần khiết, thế nhưng sẽ dần dần biến tấu trở thành tình yêu thiên địa bất dung. Tịch Tước sinh tâm ma, Ôn Lãng lạc đạo tâm, từng bước từng bước sa đọa vào con đường không lối thoát.

Ôn Lãng dừng niệm pháp quyết, từ từ quay người lại nhìn về phía chúng đệ tử đang đứng phía dưới, y mặc một thân trắng thuần tựa như trích tiên chốn nhân gian, phong thái hơn người lại tao nhã dịu dàng. Thẩm Trạch nhìn thấy y cũng phải cảm thán một câu tuyệt sắc. Trong bộ truyện hắn đọc miêu tả Ôn Lãng là đệ nhất mỹ nhân tu chân giới, nếu xét kỹ, e rằng có lẽ chỉ thua mỗi Thánh Tâm Công Tử - Hạ Tử Kỳ năm xưa, nhưng dẫu sao Hạ Tử Kỳ kia đã hồn vẫn tại vực Hỗn Độn. Giờ đây trên thế gian chỉ có Ôn Lãng là xếp nhất, không ai sánh bằng.

"Tịch Tước bị thương nặng, ta phải đóng cửa bế quan vài ngày để chữa trị cho hắn. Trong khoảng thời gian này, sự vụ ở trong phong giao hết cho Trường Minh xử lý, nếu không phải chuyện lớn thì đừng tìm đến ta."

Thẩm Trạch lia đôi mắt về phía Cổ Nhật Trường Minh đang cúi đầu nhận mệnh với Ôn Lãng.

Ra là y.

Hắn có ấn tượng với cái tên này, mặc dù y chỉ xuất hiện nhiều hơn hắn vài câu mà thôi. Cổ Nhật Trường Minh là nhị tịch đệ tử của Tử Trúc Phong, dù là nhân vật chính thì Tịch Tước cũng phải cung kính gọi y một tiếng Nhị tịch sư huynh. Lúc đầu khi hắn đọc bộ truyện này bắt gặp bốn chữ Cổ Nhật Trường Minh thì đã nhận định đây hẳn phải là một nhân vật quan trọng, thế nhưng xuyên suốt từ đầu đến lúc Tịch Tước nhuộm máu tam giới cũng chỉ lên sàn được vài lần, sau đó lặn mất tăm luôn. Thẩm Trạch cũng không biết y đi đâu, chỉ suy đoán hẳn là chết mất xác ở một chỗ nào đó rồi. Mờ nhạt đến nỗi không có một cái chết tử tế, còn thảm hơn cả hắn. Coi có phí cái tên hoành tráng như thế không?

Nhưng nay khi được đích thân diện kiến nhân vật hắn từng kỳ vọng kia lại khiến Thẩm Trạch phải xoa cằm suy tư, đây có thật là nhân vật quần chúng không? Mình hạc xương mai, thân như tùng bách, dù là hành lễ nhưng lưng vẫn thẳng, cử chỉ nho nhã, có thể xưng là cốt cách tiên nhân. Không hề giống nhân vật quần chúng chút nào!

Đợi Ôn Lãng mang Tịch Tước đi thì Cổ Nhật Trường Minh mới chú ý đến ánh mắt chằm chằm không kiêng nể ai của Thẩm Trạch. Y nhíu nhíu mày, hướng về hắn mở miệng.

"Không biết tam tịch sư đệ có điều bất mãn gì muốn nói?"

Thẩm Trạch bị giọng nói của y đánh thức từ trong suy nghĩ miên man, cười xởi lởi.

"Sư huynh hiểu nhầm rồi, đệ chỉ cảm thấy ngày thường sư huynh vốn đã đẹp rồi, hôm nay lại càng trở nên đẹp xuất thần hơn nữa, làm cho sư đệ đây kinh tâm động phách thần hồn điên đảo không thể kiềm chế được mà mải miết ngắm nhìn dung mạo tuyệt sắc của sư huynh"

Đôi mắt phượng của Cổ Nhật Trường Minh hơi nheo lại, đương lúc Thẩm Trạch đang luyên thuyên không ngừng mà từng bước từng bước đi về phía hắn. Đợi đến lúc đến gần rồi mới mở miệng cắt lời hắn.

"Trận đánh cuối cùng của Huyền Chiến ba năm trước, phía ứng đấu đã sử dụng tuyệt chiêu gì để kết thúc trận chiến?"

"Càng ngắm sư huynh đệ càng cảm thấy... Hả! Gì?"

Cổ Nhật Trường Minh không lặp lại câu hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn hắn mà chờ đợi câu trả lời, bàn tay bắt đầu vô thức vân vê sợi dây ngọc bích trang trí túi trữ vật.

Tiêu rồi, tiêu rồi. Không lẽ y nghi ngờ mình bị đoạt xá? Thẩm Trạch biết bản thân vì chút ham vui mà hành sự không khôn ngoan rồi, không thể để y nghi ngờ được, bởi hắn thật sự là đã đoạt xá thân thể này đó, y mà nghi ngờ là chết đó.

"Làm sao đệ có thể quên được, người ứng đấu trận ngày hôm đó là đệ mà. Đệ đã sử dụng chiêu Cửu Lôi Phạt để kết thúc trận chiến, dùng xong đệ còn ngất xỉu bảy ngày bảy đêm không tỉnh mà. Sư huynh hỏi đệ điều này là có ý gì?"

Nhìn Thẩm Trạch cười ngu ngơ mà trả lời, câu trả lời rất tự nhiên cũng rất chính xác, Cổ Nhật Trường Minh không có lý gì để dây dưa thêm, chỉ quay đầu về phía các đệ tử còn lại.

"Lời sư tôn căn dặn hẳn các ngươi đã nghe rõ, nếu có chuyện thì đến tĩnh thất của ta trình báo, không được bước vào Hậu Sơn dù chỉ là một bước."

Các đệ tử khác hành lễ tỏ vẻ đã hiểu, Cổ Nhật Trường Minh nói xong thì lập tức rời đi, mắt cũng không thèm lướt qua Thẩm Trạch dù chỉ một chút.

Sau khi Thẩm Trạch biết bản thân đã nói hớ thì không dám hó hé thêm một câu nào, đợi y đi ra khỏi Thanh Ẩm Điện mới từ từ thở ra. May mà khi hắn nhập vào thể xác này thì đã có hết ký ức của nguyên chủ, chứ nếu không thì có lẽ hắn đã bị y làm thịt ngay tại đây rồi. Thẩm Trạch vẫn luôn nghĩ tình nghĩa sư huynh đệ tại Bắc Huyền Tông luôn mờ nhạt, ai sống ai chết không quan tâm về nhau, thế nhưng hắn lại không hề nghĩ đến nhị tịch sư huynh của hắn lại chú ý đến như vậy.

Nhưng điều đó cũng khiến Thẩm Trạch để tâm vào vị sư huynh này hơn.

Hắn quyết định về lại tĩnh thất để sàng lọc lại cốt truyện chính mà hắn đã đọc. Sau khi viết lại mọi sự kiện xảy ra theo dòng thời gian thì Thẩm Trạch mới phát hiện cốt truyện này hoàn toàn dựa trên góc nhìn của nhân vật chính Tịch Tước, tức là những chuyện mà nhân vật chính không thấy không biết, trong truyện cũng sẽ không đề cập đến. Sau khi hắn xuyên đến đây thì cũng hiểu thế giới này đã hoàn thiện, mà một thế giới đã hoàn thiện thì sẽ không bao giờ chỉ xoay quanh một nhân vật, có những thứ Tịch Tước không biết, nhưng nó vẫn xảy ra, cuối cùng mới dẫn đến một hệ quả chung là Ma Thần tái sinh hủy diệt tam giới.

Như vậy cũng có thể giải thích tại sao Cổ Nhật Trường Minh trong bộ truyện kia lại mờ nhạt đến vậy, vì căn bản Tịch Tước không đặt y vào mắt, thế nên miêu tả về y cũng rất sơ sài.

Thẩm Trạch cho thị hầu gọi một đệ tử thường đến để hỏi về thông tin của Nhị Tịch Tử Trúc Phong. Hắn ngồi trên tĩnh tọa nhìn về phía đệ tử đang đứng ở ngoài cửa, thong dong hỏi:

"Ngươi tu luyện ở đây cũng phải mấy mươi năm rồi nhỉ? Thế ngươi biết bao nhiêu về Nhị Tịch Cổ Nhật Trường Minh?"

"Thưa, Nhị Tịch đại nhân có danh tiếng rất cao, thế nhưng chuyện về ngài ấy ta cũng chỉ có thể nghe người khác kể lại, nên có thể không đúng lắm. Nhị Tịch đại nhân gia nhập Bắc Huyền Tông tầm khoảng 100 năm trước, linh căn là tạp linh căn, mất 28 năm để tu thành Luyện Khí, mất thêm 65 năm để lên được Trúc Cơ, thế nhưng chỉ mất tám năm để từ đệ tử thường thăng thành Nhị Tịch đệ tử của Tử Trúc Phong."

"Tám năm, tức là hai lần Huyền Chiến liền có thể leo lên được sao?"

"Đúng vậy, đây là một truyền kỳ của tông môn thế nên không thể sai được. Nhị Tịch đại nhân lần đầu thách đấu Huyền Chiến chỉ mới là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng có thể một đường đánh bại Trúc Cơ hậu kỳ, ta nghe các sư huynh kể lại trận Huyền Chiến hôm ấy Nhị Tịch đại nhân đã sử dụng tổng cộng 18 món phàm khí và 26 pháp khí khác nhau, khiến cho đối thủ bị thương nặng đến mức không thể cứu chữa."

Thẩm Trạch cười cười tỏ ý đã hài lòng với câu trả lời, hắn phất tay bảo thị hầu thưởng chút linh thạch cho đệ tử kia.

"Hôm nay ta gọi ngươi đến là để hỏi thứ gì, ngươi còn nhớ không?"

Tên đệ tử kia đã ở Bắc Huyền Tông được nhiều năm, cũng đã hiểu một số quy tắc ở đây, bèn khôn ngoan đáp lời:

"Tam Tịch đại nhân chỉ là hỏi về công dụng của một vài loại dược liệu bình thường thôi ạ."

Đệ tử này hẳn là y tu nên trả lời như vậy rất bình thường, Thẩm Trạch khen một câu thông minh rồi cho phép tên đệ tử đó lui xuống. Trong Bắc Huyền Tông nếu đệ tử dưới cấp dám điều tra người trên cấp là đại tội, tuy hắn là tam tịch, sẽ không bị phạt nặng, nhưng bản thân hắn vẫn nên phòng hờ vẫn hơn, không thể để bản thân bị đặt vào tầm ngắm quá sớm, ít nhất là đến khi hắn hiểu đủ rõ về thế giới này.

Thẩm Trạch liếc mắt về phía thị hầu đang đứng bên cạnh tĩnh tọa, thị hầu có chút yếu bóng vía liền quỳ xuống thề tuyệt đối trung thành với hắn, hắn thoải mái phẩy tay cho lui rồi lại nghiêng người suy tư.

Cổ Nhật Trường Minh này tuy nghe rất bất thường nhưng lại rất bình thường, nhưng khi nói y bình thường lại cực kỳ bất thường. Hắn cảm thấy có chút đau đầu nhẹ, có lẽ sau này phải tự thân tìm hiểu về y nhiều hơn mới được. Đối với tam giới nói chung hay Bắc Huyền Tông nói riêng cũng đều như vậy, miêu tả từ miệng người ngoài không đáng tin, phải để bản thân tự mình trải nghiệm mới có thể tin tưởng.

Thẩm Trạch cầm tờ giấy ghi sự kiện trong đời Tịch Tước lên, chống cằm suy nghĩ. Tối nay tên nhân vật chính đó sẽ phát độc tình mà cùng Ôn Lãng trải qua một đêm xuân tiêu, khối tâm ma mạnh mẽ nhất trong lòng Tịch Tước cũng sẽ hình thành từ sự kiện này. Thẩm Trạch thi pháp cắt đứt tờ giấy thành vô số mảnh vụn nhỏ không thể ghép lại được, trong đầu dần hiện lên một ý nghĩ ham vui, hay là tối nay hắn rình xem thử xem sao, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ.

*

Màn đêm tại Tử Trúc Phong rất nhanh được rũ xuống, ánh trăng nền nã soi sáng vạn vật, Thẩm Trạch tính toán thời gian kỹ càng liền ngự kiếm phi thẳng đến Hậu Sơn.

Nơi này tuy gọi là Hậu Sơn nhưng lại là ngọn núi cao nhất Tử Trúc Phong, là nơi ở của sư tôn Ôn Lãng của hắn, bình thường có rất ít người có thể bước vào. Thế nhưng bây giờ linh lực của Ôn Lãng vì cứu Tịch Tước mà đang bị hỗn loạn, kết giới bao quanh Hậu Sơn hẳn cũng phải yếu đi rất nhiều, hắn có thể thừa cơ thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào.

Đợi Thẩm Trạch bay đến Hậu Sơn thì trăng đã treo cao trên đỉnh núi, hắn thi pháp đánh vỡ một phần kết giới, đang chuẩn bị thong dong bước vào thì bị một luồng linh lực bỗng nhiên xuất hiện đánh cho phải lùi vài bước. Dưới ánh trăng sáng dịu dàng, một nam nhân từng bước hiện ra từ trong bóng tối tiến về phía hắn.

Dù tính luôn lần này là lần thứ ba, thế nhưng Thẩm Trạch vẫn phải cảm thán khi thưởng thức dáng vẻ của y. Cổ Nhật Trường Minh vẫn mặc y phục màu đen thêu chỉ vàng, tóc y nửa thì được vấn cao bằng phát quan bạc, nửa lại được để xõa phủ dài trên lưng. Bước chân của y vững vàng đặt xuống, lưng thẳng như trúc, người tựa như ngọc.

Tả người hai tiếng phong tư,

Tả người bốn tiếng trầm ngư khuynh thành.

Cổ Nhật Trường Minh nhìn thấy Thẩm Trạch thì tựa như đã quen mà không có thêm bất cứ biểu cảm dư thừa nào trên mặt, y chỉ đứng yên đấy nhìn thẳng vào hắn như đang chờ lời giải thích.

Thẩm Trạch tự biết bản thân làm chuyện xấu bị bắt quả tang ngay tại chỗ thế nên đành đánh trống lảng lái sang chuyện khác.

"Trùng hợp thật, nhị tịch sư huynh cũng đến chỗ này đi dạo sao, đệ thấy trăng đêm nay rất đẹp, liền ngự kiếm đi đến đây để ngắm trăng. Nếu sư huynh có nhã hứng thì cùng đi ngắm trăng với đệ chứ?"

"Nếu là đi dạo, tại sao lại lén lút phá kết giới?"

Lúc nãy tưởng không có ai nên ta phá công khai mà. Nhưng câu này Thẩm Trạch không dám nói ra, hắn biết cái lý do kia do hắn bịa ra đảm bảo là Cổ Nhật Trường Minh không tin rồi, chính hắn còn không tin nữa là.

"Thật ra lúc nãy đệ cảm nhận linh lực của sư tôn có điểm bất thường, còn có thêm linh lực tán loạn của tứ tịch sư đệ nữa. Đệ vì lo lắng nên mới đến đây kiểm tra xem như thế nào. Còn lúc nãy đệ nói dối sư huynh, là vì đệ sợ bị sư huynh trách phạt, dẫu sao sư tôn cũng đã dặn là không được làm phiền sư tôn rồi mà."

Cổ Nhật Trường Minh chẳng biểu hiện rõ là tin hay không tin, quay lưng đi thẳng vào Hậu Sơn, y phất tay củng cố lại kết giới sẵn tiện ném lại cho Thẩm Trạch một câu.

"Sư tôn và tứ tịch sư đệ vẫn ổn thỏa, không cần ngươi quan tâm."

Thẩm Trạch bĩu môi, đừng tưởng ta không biết hôm nay hai người đó làm ra cái chuyện gì, huynh xem thì được, ta xem thì không được hay sao. Hắn phì phì vài tiếng rồi cũng phải quay mông ngự kiếm trở về tĩnh thất của bản thân.

***

Tác giả mỏ nghiệp: Gọi là giấu nghề vậy thôi, chứ cái làm màu phông bạt nó ngấm vào máu rồi, sửa không có được. Phải là một mét vuông có năm đứa giấu nghề nhưng thích làm màu.