Bổn Cung Không Thể

Chương 5

Đó là một võ tướng rất trẻ tuổi, vẫn chưa cập quan, nói là thiếu niên cũng không quá, tướng mạo rất xuất sắc, người cao chân dài. Khi Kỷ Sơ Đào ngẩng đầu nhìn hắn, nàng chỉ cảm thấy như có bóng râm bao phủ trước mắt.

Tầm mắt hai người vừa chạm nhau, con ngươi của Kỷ Sơ Đào chợt co rụt lại, trong đầu chỉ còn lại một câu nói duy nhất: Sao lại là hắn?!

Nam tử đã năm lần bảy lượt xông vào giấc mơ của nàng!

Trước kia mặc dù nàng cũng từng cảm thấy phiền não vì chuyện này nhưng suy cho cùng, trong lòng nàng vẫn không tin vào giấc mơ đó. Bây giờ, bất chợt thấy một khuôn mặt cực kỳ giống với khuôn mặt trong mơ, nàng chỉ cảm thấy như bị đánh một đòn cảnh cáo, cảnh tượng vụn vặt của đêm động phòng hoa chúc ùa vào đầu nàng như thủy triều.

Máu dường như xông lêи đỉиɦ đầu, cổ họng khô khốc không thể phát ra một âm tiết nào vì khϊếp sợ.

Vãn Trúc sốt ruột bảo vệ chủ nhân, thấy Kỷ Sơ Đào ngơ ngác nói không nên lời, nàng ấy còn tưởng nàng bị đυ.ng vào mất hồn, bèn cắn môi rồi tiến về phía trước hai bước hành lễ, nói bằng giọng điệu cứng rắn: “Không được đi nhanh trong cung, mong hai vị đại nhân cẩn thận. Lỡ như điện tiền thất nghi, đυ.ng chạm Trưởng Công chúa điện hạ thì e rằng sẽ làm hỏng bầu không khí của cung yến.”

Trưởng Công chúa của Kỷ gia tổng cộng mới có ba người, Đại Công chúa uy nghiêm đa mưu, Nhị Công chúa phong lưu diễm lệ, đều là cao thủ đùa bỡn lòng người. Mà thiếu nữ trước mắt xinh đẹp hồn nhiên, dáng vẻ đơn thuần như được nuôi nấng bằng cẩm y ngọc thực, suy nghĩ bằng sợi tóc cũng đoán được đây là ai.

“Xin lỗi xin lỗi! Chúng thần bước đi trong quân đội quen rồi, bây giờ nóng lòng dự tiệc, không ngờ lại đυ.ng chạm vào điện hạ, quả thật tội lớn!” Thư sinh mặt trắng bên cạnh thiếu niên hắc bào chắp tay xin lỗi trước, cười xòa nói: “Thần là Tống Nguyên Bạch, phó tướng của Trấn Quốc quân, bái kiến Trưởng Công chúa điện hạ!”

Thư sinh mặt trắng họ Tống nói gì, Kỷ Sơ Đào không nghe lọt được một chữ nào, mãi đến khi cung tỳ bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, nàng mới không yên lòng đáp lại một tiếng.

Nàng lại nhìn thiếu niên hắc bào từ đầu đến cuối không nói một lời kia, ánh mắt không thể che giấu sự kinh hãi và dò xét.

Thiếu niên lạnh lùng khẽ nhíu mày, có lẽ hiểu nhầm nàng đang tức giận, cũng không muốn rước thêm phiền phức, bèn ôm quyền hành lễ: “Thần không có ý mạo phạm, mong điện hạ thứ tội.”

“Từ nay về sau, điện hạ sẽ là người của ta…”

Nghe mà xem nghe mà xem, ngay cả giọng nói cũng giống hệt trong mơ!

Lúc hắn khom lưng ôm quyền, thân thể hơi gần sát khiến Kỷ Sơ Đào không khỏi nhớ lại trong giấc mơ, hắn cũng nhoài người đến gần nàng, lấy mất quạt tròn che mặt của nàng… Thoáng chốc, cảnh tượng trong mơ và hiện thực chồng lên nhau, còn chưa kịp hoàn hồn thì nàng đã kinh hãi lùi về sau một bước theo phản xạ.

Đó là tư thế hoảng loạn đề phòng. Thiếu niên võ tướng ngây người, ngước mắt nhìn nàng.

Thiếu niên có gương mặt trẻ trung sạch sẽ, vừa mang vẻ đẹp kiên cường vừa lạnh lùng sắc bén, đó là vẻ tuấn mỹ có sức công phá cực mạnh chỉ thuộc về những nam nhân đã từng lên chiến trường.

Nhận thấy phản ứng quá mình hơi quá lố, Kỷ Sơ Đào khẽ hắng giọng rồi nói: “Không… Không có gì, xin hỏi các hạ…”

“Bệ hạ giá lâm! Phụ Quốc Trưởng Công chúa giá lâm!!!”

Tiếng kêu the thé của thái giám cắt ngang câu hỏi của Kỷ Sơ Đào.

Bách quan xếp thành hàng dài, Tống Nguyên Bạch và thiếu niên hắc bào lạnh lùng kia đã sải bước vào điện, ngồi vào bàn ghế bên trái gần chỗ Thiên tử, đó là vị trí mà chỉ có công thần của Đại Ân mới có tư cách ngồi.

Kỷ Sơ Đào đã có linh cảm, trái tim hơi siết chặt, kéo tay Vãn Trúc hỏi: “Vãn Trúc, người vừa rồi là ai vậy?”

Bởi vì quá kinh hãi nên giọng nói của nàng hơi run rẩy.

Vãn Trúc nhìn theo tầm mắt của nàng, trả lời: “Tống Nguyên Bạch Tống đại nhân chứ ai, thứ tử của Binh bộ Tống Thị lang…”

“Ôi chao không phải, người mà bổn cung hỏi, là võ tướng đi cùng bên cạnh hắn, người lạnh như băng thoạt nhìn không dễ trêu chọc kia kìa!”

“À, người đó à.”

Vãn Trúc nở nụ cười lòng hiểu rõ không cần nói, nhỏ giọng trả lời: “Đó là Kỳ Tiểu Tướng quân, Kỳ Viêm. Yến hội lần này, chính là để chúc mừng cho ngài ấy đấy nhé!”

Đầu óc của Kỷ Sơ Đào như ù đi, lùi về sau một bước, đặt tay lên trái tim như sắp ngừng đập, khẽ lẩm bẩm: “Kỳ Viêm…”

Không ngờ lại là hắn, người của Kỳ gia hung ác dũng mãnh như loài sói, tổ tiên vốn là hạng thảo mãng được triều đình chiêu an thành Hầu gia!

Yến tiệc linh đình, các vị trọng thần rường cột của triều đình và hoàng thân quốc thích số lượng không nhiều đều đến đông đủ, ngay cả nhị tỷ Kỷ Thù ít khi lộ diện cũng đến đây dự tiệc, lúc này đang cùng đại tỷ Kỷ Nguyên ngồi hai bên cạnh Thiên tử, lười biếng vuốt ve con mèo có bộ lông trắng muốt trong lòng mình.

Mới vào thu, Kỷ Thù đã khoác áo choàng lông cáo trắng muốt thật dày, da trắng như tuyết, môi đỏ như chu sa, dáng vẻ lạnh lùng lười nhác như mỹ nhân ốm yếu bệnh tật, nghe đồn là do mấy năm đến Bắc Yến hòa thân, nàng ấy cứ đổ bệnh mãi không khỏi hẳn nên giờ thân thể trở nên yếu đuối hơn người thường. Kỷ Sơ Đào đưa mắt nhìn cận thị sau lưng nàng ấy, lại đổi một gương mặt mới, chẳng qua vẫn thuộc kiểu tuấn tú ngoan ngoãn, đúng là phong cách mà xưa nay Kỷ Thù vẫn yêu thích. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tại Luvevaland chấm co.

Kỷ Thù uể oải ngoắc ngón tay gọi Kỷ Sơ Đào, nhướng đuôi mắt hẹp dài như vẽ mực, nói: “Lại đây ngồi.”

Kỷ Sơ Đào ngồi vào bàn bên cạnh Kỷ Thù, hỏi với vẻ quan tâm: “Trời vào thu se lạnh, chẳng phải Nhị Hoàng tỷ vẫn ở trong phủ tĩnh dưỡng thân thể à? Sao hôm nay lại vào cung?”

Đôi môi diễm lệ của Kỷ Thù cong lên, nở nụ cười lạnh nhạt: “Ta thích náo nhiệt chứ sao. Nghe đồn sẽ có trò hay nên ta đến xem thử.”

Tiếng đàn sáo êm tai, cung nga bưng sơn hào hải vị lần lượt tiến vào cung điện, bầu không khí của yến hội dàn dần trở nên sôi động.

Kỷ Sơ Đào cầm ly trà nhưng không uống, mà chỉ âm thầm quan sát Kỳ Viêm ngồi đối diện.

Hình như hơi khang khác người trong giấc mơ của mình…

Mặc dù diện mạo gần như giống y hệt nhưng khí chất của người trong mơ càng trầm ổn lạnh lùng hơn, cao lớn cường tráng hơn, ít ra cũng hơn hai mươi tuổi. Còn Kỳ Viêm đối diện vẫn chưa cập quan, vẻ mặt kiệt ngạo ngang tàng, từng động tác cử chỉ đều bộc lộ rõ khí phách thiếu niên… Một khuôn mặt anh tuấn không tì vết như thế, sao lại là hạng mãng phu ở quân doanh quanh năm thổi gió phơi nắng chứ!

Chuyện này không hợp lẽ thường chút nào!

Đại tỷ kiêng kỵ nhất là công cao chấn chủ, sao có thể cho phép người của Kỳ gia nắm giữ quân quyền cưới Công chúa Hoàng gia? Chẳng lẽ không sợ sẽ gây nguy hại cho hoàng quyền của Kỷ gia sao?

Nhưng nếu nói giấc mơ đó là giả thì trước kia nàng chưa bao giờ gặp Kỳ Viêm, vì sao lại tự nhiên mơ thấy hắn? Dung mạo bất phàm nhường này, nàng sẽ tuyệt đối không nhận nhầm người.

Trong lúc Kỷ Sơ Đào đang rối rắm thì Phất Linh đã khom lưng vội vàng chạy vào điện, treo một miếng ngọc bội lưu tô dương chi bên eo Kỷ Sơ Đào, nói: “Ngọc bội được đặt trên bàn trong tẩm điện, cuối cùng cũng đến kịp!”

Phải rồi, ngọc bội!

Một tia sáng lóe lên trong đầu, Kỷ Sơ Đào chợt nhớ, người trong giấc mộng ấy từng tặng cho nàng một viên ngọc bội điêu khắc hoa văn thú vật độc đáo, còn nói rằng “vật tùy thân, ý nghĩa phi phàm”… Nói cách khác, chỉ cần nàng xác nhận trên người Kỳ Viêm có miếng ngọc đó hay không thì có thể khẳng định giấc mộng hoang đường ấy có phải là thật hay không!