Người Điều Khiển Tâm Lý II

Chương 14

Theo kết quả điều tra của Trần Mặc và Đường Dật, Hồng Mi khoanh tay nghĩ: “Nếu khi làm bánh ngọt bỏ vào bàn tay giả và máu giả, vậy thì người làm bánh rất đáng nghi.”

Đường Dật gật đầu, hiển nhiên trước đây anh cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, đã tiến hành điều tra về vấn đề này rồi, “Chiếc bánh này là do hai thờ làm bánh làm, bọn họ đều nói không biết chuyện này, bọn họ nhất định không bỏ bất cứ thứ gì không liên quan đến vào trong bánh.”

Trần Mặc ở bên cạnh cũng nói: “Chúng tôi đã xem camera theo dõi rồi, khi làm bánh họ không hề làm gì cả.”

Nếu không phải được bỏ vào khi làm bánh, hơn nữa, chiếc bánh kia không có dấu hiệu phị hủy phá, Hồng Mi nghi ngờ nói: “Vậy cánh tay đó được bỏ vào bánh thế nào?”

“Nếu chiếc bánh bị đánh tráo rồi thì sao?”

Không biết Triệu Cường bước ra khỏi sảnh tiệc cưới nơi xảy ra án từ khi nào, vừa đi vừa run rẩy, sợ có sâu bò lên người mình, khi nghe Tần Uyên nói vậy thì lập tức nói: “Tráo chiếc bánh? Đội trưởng, ý của anh là có một người đã làm một chiếc bánh giống hệt như vậy, nhưng trước đó đã đặt bàn tay giả và máu giả vào đó, sau đó thay thế bằng chiếc bánh ban đầu gửi đến trung tâm tổ chức đám cưới sao?”

Hồng Mi và Đường Dật cười khúc khích khi nhìn động tác hơi buồn cười của Triệu Cường.

Trần Mặc phân tích: “Nếu đúng như vậy, một là bị đánh tráo trong tiệm bánh, hai là trên đường vận chuyển đến trung tâm tiệc cưới, ba là bị đánh tráo trong trung tâm tiệc cưới.”

Tần Uyên nghiêm túc gật đầu nói: “Trần Mặc và Đường Dật, dựa theo dòng suy nghĩ này, hai người tiếp tục điều tra nguồn gốc của chiếc bánh.”

Đường Dật định gật đầu, thì Mộc Cửu bên cạnh Tần Uyên lên tiếng.

“Một điểm nữa. “

“Cái gì?”

Khuôn mặt Mộc Cửu vô cảm, nói với giọng điệu không cao không thấp: “Không thể loại trừ khả năng chiếc bánh có bàn tay giả là được chuẩn bị cho đám cưới của chị Tiêu Nhã.”

Khóe miệng Triệu Cường giật giật, “Vậy sao, không thể nào, phải có hận thù nhiều lắm mới làm ra trò đùa dai như vậy.”

Sau khi biết hai chiếc bánh giống nhau, bọn họ trực tiếp loại trừ khả năng này, trên thực tế bọn họ không muốn khả năng này tồn tại.

Mộc Cửu liếc mắt nhìn anh ta, bình tĩnh đáp: “Có thể như vậy. “

Đường Dật hiển nhiên cũng hiểu được khả năng mà Mộc Cửu nói, nên anh nói: ” cảm thấy căn bản không có khả năng Mộc Cửu nói, hắn lên tiếng: “Tuy nhiên, trong đám cưới, cô dâu đã bị gϊếŧ ngay tại chỗ, trước đó, phù rể cũng bị gϊếŧ, đặt vào hộp đầy côn trùng rồi để trong đám cưới. Còn có một chiếc bánh bị người ta động tay vào nữa. Rõ ràng hung thủ muốn phá hoại đám cưới này hoàn toàn, có thể hắn muốn tạo ra khung cảnh hoảng sợ và kinh hãi.”

Nghe xong lời này, Mộc Cửu phản bác: “Vấn đề là chiếc bánh không gây ra chút sợ hãi nào, khi cô dâu bị mũi tên bắn xuyên qua cổ họng thì vẫn chưa đến lúc cắt bánh, khi mọi người nhìn thấy chiếc bánh đó thì nó vẫn còn nguyên vẹn đúng không?”

Trần Mặc trầm giọng nói: “Đúng vậy, tôi đã cắt nó ra, để xem bên trong còn có thứ gì khác đặt không.”

Mộc Cửu tiếp tục nói thêm một tình huống giả định khác: “Nếu bọn họ cắt bánh trước, sau khi nhìn thấy bên trong chắc chắn sẽ rất hoang mang, vị trí cô dâu chú rể đang đứng sẽ bị thay đổi, bọn họ nhất định sẽ rời khỏi đó, mũi tên có phương hướng cố định sẽ không thể bắn trúng bất kỳ ai trong số họ, như vậy mục đích gϊếŧ người của hung thủ sẽ không đạt được.”

Nghe xong lời này, Tần Uyên đồng ý: “Đúng vậy, bất kể là tình huống thế nào, sự tồn tại của chiếc bánh này trong vụ án gϊếŧ người này là không hợp lý, theo cách này, không thể loại trừ khả năng chiếc bánh này là chuẩn bị cho đám cưới của Tiêu Nhã.”

Sau khi nghe phân tích như vậy, tất cả mọi người đều do dự, đúng rồi…

“Cho nên, Trần Mặc và Đường Dật, khi điều tra, hai người cũng nên cân nhắc khả năng này.”

Trần Mặc và Đường Dật gật đầu: “Được.”

Tần Uyên lại nhìn Hồng Mi, “Hồng Mi, chị tiếp tục điều tra về các mối liên hệ của hai người chết, còn cả những thông tin khác nữa.”

“Tôi hiểu.”

Tần Uyên nhìn Mộc Cửu, “Chúng ta về cục chờ báo cáo khám nghiệm tử thi của Tiêu Nhã.”

Nói xong, thì quay lại nhìn một người nào đó đang muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, “Triệu Cường…”

“Đội trưởng, tôi biết rồi…”

Triệu Cường vỗ đầu, chậm rãi quay lại tìm Lam Tiêu Nhã.



Trong lúc chờ báo cáo khám nghiệm tử thi của Lam Tiêu Nhã, Tần Uyên đã nhờ Thạch Nguyên Phỉ kiểm tra camera gần đây cửa phòng tiệc của nạn nhân ở trung tâm tổ chức đám cưới, nhưng hôm nay có tổ chức đến hai đám cưới, lượng người ra vào quá đông, trước khi tổ chức đám cưới này, đã có mấy cặp vợ chồng mới cưới đến (họ cũng muốn tổ chức hôn lễ sáng tạo, không mời ba mẹ) và nhân viên của sảnh tiệc, cũng không phát hiện nhân viên nào khả nghi, vấn đề lớn nhất là không biết thiết bị của mũi tên này được đưa vào khi nào.

Rất hiếm khi có việc cô dâu và phù rể bị gϊếŧ trong đám cưới, mối liên hệ duy nhất giữa hai người là chú rể.

Tần Uyên đột nhiên nghĩ đến một số vụ án, “Trước kia có một vụ án, để tra tấn mục tiêu hắn chọn, hung thủ không trực tiếp gϊếŧ hắn, mà trước tiên chọn người thân, bạn bè xung quanh, tra tấn từng người một, sau khi khiến tâm lý mục tiêu sợ hãi, cuối cùng mới gϊếŧ người đó, khiến cho nạn nhân chịu sự tra tấn gấp đôi.”

Anh nghĩ, “Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu điều tra chú rể.”

Mộc Cửu ngồi trên ghế, lắc chân, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Anh ta cho em một cảm giác không tốt.”

Tần Uyên dựa vào bàn, nhìn xuống cô: “Bởi vì anh ta che giấu nhiều chuyện sao?”

“Không chỉ vậy, không thể nói rõ được.”

Mộc Cửu có thể nhìn ra một số thứ trong người hắn, biện hiện bên ngoài không thể hiểu được mới càng làm người khác bất an.

Tần Uyên vươn tay vuốt tóc cô, “Chúng ta có từ từ điều tra, mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.”

Mộc Cửu ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng trắng trước mặt, trên đó dán manh mối anh thu được từ trước đến nay trong vụ án, đôi mắt đen láy không chớp, sau đó nghiêng đầu cọ xát vào cái xoa theo thói quen của Tần Uyên.

Sau một lúc lâu, cửa SCIT được mở ra, Lam Tiêu Nhã vội vàng bước vào, theo sau là Triệu Cường, cả người cảm không ổn lắm.

Lam Tiêu Nhã đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho Tần Uyên, “Báo cáo khám nghiệm tử thi đã được công bố, thời gian tử vong là ba ngày trước, tôi tìm thấy một vết thương do lực cùn trên đầu anh ta, nhưng vết thương này không gây tử vong.”

“Nguyên nhân tử vong là gì?”

Tần Uyên chậm rãi nhìn nó, ánh mắt dừng lại khi nhìn thấy nguyên nhân tử vong được viết.

Lam Tiêu Nhã nhìn Mộc Cửu nói: “Mộc Cửu, lúc trước em đã hỏi anh bị bỏ vào đống côn trùng trước khi chết hay sau khi chết đúng không, theo kết quả khám nghiệm tử thi, anh ta bị bỏ vào trước khi chết. “

Triệu Cường cào tóc mình, “A, thiệt tình, tôi không thể nghe được nữa.”

Sau khi, Mộc Cửu nghe xong lời này vẫn không có biểu cảm gì, giống như đã đoán trước chuyện này từ lâu, cô hỏi Lam Tiêu Nhã: “Chị Tiêu Nhã, anh ta bị cắn chết hay bị trúng độc mà chết?”

Lam Tiêu Nhã giải thích với cô: “Nói chính xác là chết vì nhện độc, chị thấy trong cơ thể anh ta có độc tố, mấy mấy con sâu kia đều không có độc, hoặc có độc nhưng không đủ gây chết người, nhưng trước khi độc của con nhện phát tác, có một khoảng thời gian, anh ta tỉnh lại vì bị sâu cắn, mà vì chất độc của con nhện đã khiến anh ta sắp chết rồi.”

“Biếи ŧɦái, đúng là biếи ŧɦái! Sao lại có người biếи ŧɦái như vậy!”

Triệu Cường không tìm được từ nào khác, chỉ có từ biếи ŧɦái mới có thể diễn tả tốt nhất cảm xúc hiện tại của anh.

Lam Tiêu Nhã liếc nhìn Triệu Cường rồi nói tiếp: “Tôi cũng đã khám nghiệm tử thi cô dâu, mũi tên cũng có độc, cũng là của cùng một con nhện độc, nhưng cho dù không có nọc độc, tính mạng của cô ấy cũng sẽ không được cứu được vì vị trí vết thương.”

Triệu Cường tức giận nhảy dựng lên: “Vậy ở nhà của hung thủ nhất định sẽ có nhện độc, còn có đủ loại côn trùng, biếи ŧɦái, biếи ŧɦái!”

Anh ta lại mắng mấy lần nữa.

Lam Tiêu Nhã không nhìn nổi nữa, “Tôi nói này Triệu Cường, cậu có thể nói gì khác không?”

Triệu Cường: “Biếи ŧɦái chết tiệt…”

“…”

Lam Tiêu Nhã lại xem thường.

Lúc này, điện thoại di động của Tần Uyên vang lên, anh nhấc máy: “Alo, tôi…được rồi, tôi hiểu rồi.”

Tần Uyên đặt điện thoại di động xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói với bọn họ: “Không tìm thấy Tưởng Kim Ký nữa.”

Lam Tiêu Nhã sửng sốt, “Không tìm thấy chú rể nữa sao?”

Tần Uyên cúi đầu nói: “Anh ta không hề đi gặp bố vợ và mẹ vợ, sau khi lên taxi rời đi, anh ấy đã thoát khỏi sự theo dõi của PC.”

Sau khi Triệu Cường nghe vậy thì tặc lưỡi, gật đầu nói: “Chú rể này thật sự có vấn đề!”

Vẻ mặt Tần Uyên rất nghiêm túc, “Bất kể như thế nào, bây giờ chúng ta phải tìm ra hắn càng sớm càng tốt, hắn không phải là đối tượng hiềm nghi mà chính là mục tiêu kế tiếp của hung thủ.”



Trong sảnh cưới, người dẫn chương trình cầm micro mỉm cười, nói: “Được rồi, các bạn thân mến, bây giờ chú rể đẹp trai đang đứng cạnh tôi, trước hết, tôi muốn hỏi chú rể, ai là người bạn muốn gặp nhất vào lúc này?”

Chú rể lên tiếng: “Cô dâu!”

Người dẫn chương trình nói tiếp: “Xin hãy gọi to tên cô ấy!”

Chú rể hét vào micro: “Lộc Văn!”

Giọng nói trầm ấm của chú rể khiến các khách mời vui vẻ vỗ tay.

“Tôi nghĩ rằng cô dâu đã nghe thấy tiếng gọi tình yêu của chú rể, vì vậy các bạn, chúng ta và chú rể hay nhìn đến cổng vòm tình yêu, cùng nhau chào đón cô dâu xinh đẹp của chúng ta!”

Hai ngọn đèn chiếu vào cổng vòm, nhạc nền lãng mạn vang lên đúng lúc, dưới ánh đèn của cô dâu mặc váy cưới màu trằng cùng với ba của cô ấy.

“Mọi người có thể nhìn thấy, lúc này cô dâu đang khoác tay ba mình, tiến đến cung điện hạnh phúc, chú rể, bây giờ anh có thể đón cô dâu của mình.”

Chú rể bước về phía trước với micro, cô dâu không thể che giấu nụ cười hạnh phúc của mình, vừa bước đi vừa nhìn anh ấy.

Hai người càng ngày càng gần, khi chỉ còn cách vài bước, bó hoa mà cô dâu đang cầm trên tay rơi xuống đất, nụ cười ban đầu biến thành vẻ mặt sợ hãi, cô ho khan, sau đó là một chút máu bắn tung tóe, nhỏ giọt trên chiếc váy cưới màu trắng của cô, giống như một bông hoa trang trí.

Người dẫn chương trình không hề phát hiện ra nên vẫn dẫn tiếp, “Cô dâu muốn dùng cả đời này hướng về…”

“Văn Văn! Văn Văn!”

“Văn Văn, em bị làm sao vậy?!”

Cả người cô run rẩy rồi dừng lại, chỉ có thể dùng tay che miệng mình, nhưng không thể ngăn máu phun ra, máu chảy từ giữa các ngón tay và nhỏ giọt lên váy cưới, cô mở to mắt nhìn người đàn ông đang lao về phía mình, miệng thở gấp, nhưng ngày lúc càng có nhiều máu đổ lên cổ họng, khiến cô không thể nói một lời nào nữa, con ngươi của cô bắt đầu giãn ra, cô không còn nghe thấy tiếng gọi và tiếng la hét xung quanh nữa.

Ánh sáng luôn chiếu vào khuôn mặt méo mó của cô, cô là trung tâm của sự chú ý, nhưng cũng làm tâm điểm của cơn ác mộng.

Cô ấy cuối cùng bất lực ngã về phía sau, miệng không che miệng nữa rồi liên tục nôn ra máu., cơ thể cô ấy như công tắc bị mở ra, máu bên trong tìm đường tràn ra, chảy ra từ mắt, mũi, miệng, tai. Dòng máu từ mặt và cổ cô ấy tràn xuống, nhuộm đỏ bộ váy cưới trắng tinh khiết nhất.

Tiếng la hét và tiếng khóc ngay lập tức tràn ngập khán phòng, nhạc nền lãng mạn vẫn đang phát, đan xen với nhau, như thể kể câu chuyện cổ tích đáng sợ.

Các vị khách vội vã chạy ra lối thoát hiểm, trong tình cảnh hỗn loạn, ai đó đã lật đổ chiếc bánh cưới khổng lồ, chiếc bánh rơi thẳng xuống đất vỡ vụn, kem trắng và hồng vương vãi, bánh màu vàng có dính chất lỏng màu đỏ như mứt dâu tây trên đó.

Một vật tròn lăn ra khỏi bánh, sau khi lăn trên mặt đất vài lần thì dừng lại dưới chân một cô gái trẻ, người phụ nữ đang chạy trong hoảng loạn thì vấp ngã vì vật thể đột ngột xuất hiện này, tay cô bị người lao ra giẫm lên, cô rút tay lại với một tiếng kêu đau đớn, chống đỡ cơ thể và cố gắng đứng dậy, nhưng khi cô quay lại thì thấy thứ khiến cô vấp ngã.

Ánh mắt cô bắt gặp một đôi mắt, một đôi mắt chết, chủ nhân của nó cô đơn ngã xuống đất, bị những người xung quanh đá vào, một cái rồi lại một cái…

“A a a a a a a a a a a!”