Bốn người bọn họ đang bận rộn trong rừng trúc, cách đó không xa, Dương Mễ Tuyết và Từ Hân Hân vừa trồng xong cây bạc hà mèo vào trong chậu, bây giờ hai người đang trò chuyện với người xem trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Chủ phòng, chúng ta bí mật thỏa thuận với nhau nhé?]
[Bà chủ không có ở đây, Mễ Tuyết lén bán chậu cây đi~]
[Chỉ cần bán một chút thôi, bà chủ sẽ không phát hiện ra đâu bảo bối~]
[Một lá! Bảo bối Mễ Tuyết, anh chỉ cần một lá bạc hà mèo! Em định để anh không ăn uống được chỉ vì một lá bạc hà sao?]
Dương Mễ Tuyết không ngốc, làm sao cô ấy có thể trộm bán bạc hà mèo? Đó không phải vấn đề có bị phát hiện không? Đó là vấn đề về phẩm chất con người!
Cô ấy quyết định một chuyện, phải dạy nhóm fans này một bài học khi khuyến khích cô ấy làm chuyện xấu, phải cho bọn họ biết: Con người phải chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình.
“Để cảm ơn các lão thiết đã ủng hộ…” Dương Mễ Tuyết với giọng nói ngọt ngào, kèm theo một nụ cười ngọt ngào giống như muốn nói “Em rất ngoan, Em cực kì nghe lời”.
Người xem: !!!
Đến rồi, dù chơi kiểu bốc thăm hay chia sẻ, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng!
Dương Mễ Tuyết hơi nghiêng đầu, cô ấy nhìn về phía màn hình, rồi sau đó…Cô ấy dứt khoát dùng ngón tay ấn nút tắt chế độ thực tế ảo.
“Lời nhắc nhở đầy yêu thương của Mễ Tuyết: Tuy bạc hà mèo dùng tốt, nhưng các bạn nên chú ý dùng một khoảng thời gian vừa phải nha~”
Người xem: ???
Người xem: !!!
Đây chính là lý do cô cưỡng ép ngăn cản mọi người hút bạc hà mèo?
Còn cảm ơn nhóm lão thiết đã ủng hộ, làm bọn họ tưởng rằng nguyện vọng của mình sắp thành công, Dương Mễ Tuyết – cô là tên lừa đảo!
Mặc kệ fans hâm mộ ầm ĩ ở phòng phát sóng trực tiếp như thế nào, đó chỉ là cơn thịnh nộ không làm gì được của những người thua cuộc, Dương Mễ Tuyết không để ý đến bọn họ nữa, cô ấy và Từ Hân Hân tìm một nơi đặt chậu cây bạc hà mèo lên rồi vội vã chạy về rừng trúc.
Họ cũng là nhân viên do Sở Thu tuyển, không có lý do gì lại để ba đồng nghiệp nam làm hết việc.
Một hoặc hai lần thì được, nhưng nhiều lần thì không có lợi cho việc xây dựng mối quan hệ hòa hợp ở nơi làm việc.
Mọi người thở hổn hển sau một khoảng thời gian làm việc dài, mệt mỏi đến mức thở không ra hơi.
Xây nhà ngôi nhà trúc cần nhiều trúc hơn bọn họ nghĩ, chỉ riêng cái sàn nhà lát trúc đã sử dụng hơn một trăm cây trúc.
Tất nhiên có bảy căn phòng, mỗi căn phòng đều không nhỏ, còn có các khu vực bổ sung như phòng khách, hành lang, mái hiên, điều này đúng là khiến Sở Thu cảm thấy áp lực do dị năng hệ mộc cấp hai mang đến, làm cô cảm thấy phải nhanh chóng tăng cấp dị năng.
Trong khi xây một căn nhà trúc đã làm cô cố dùng hết sạch dị năng, vậy làm sao cô có thể kiếm được 100 tỷ trong vòng một năm?
Mỗi lần dị năng khôi phục được một chút, Sở Thu lập tức thúc giục phát triển cây trúc, cô chỉ giữ lại dị năng ở mức độ đủ bảo vệ bản thân.
Nhưng trong mắt người bên ngoài không biết chuyện, cách làm của cô là khôi phục một chút dị năng lại sử dụng tiếp, liều mạng vắt kiệt hết dị năng có trong cơ thể mình, vừa tàn nhẫn vừa cuốn, nếu ai nhìn thấy cũng phải hét lên “Kẻ tàn nhẫn”, “Cuốn vương”.
Làm hơn nửa ngày, mặt trời dần dần nhô lên, bây giờ là thời điểm nóng nhất trong ngày, mọi người vào trong xe bật máy lạnh lên nghỉ ngơi.
Sở Thu thúc giục một chậu dâu tây, cô hái hai quả ăn, số còn lại đưa cho nhân viên.
Bà chủ chỉ ăn hai quả, làm sao nhân viên bọn họ dám ăn nhiều hơn? Giải Tự Thạch và mọi người cũng hái hai quả to, ngồi trong xe ăn từ từ.
Ban đầu Sở Thu không phát hiện, chờ cô ăn xong dâu tây, mới phát hiện cây dâu tây còn rất nhiều quả, trong khi nhóm Giải Tử Thạch vẫn đang chậm rãi gặm dâu tây, lập tức phản ứng nói.
“Mọi người không phải quan tâm đến tôi, tôi đã nói bao trái cây nên sẽ không đổi ý, mặc dù bây giờ đang ưu tiên trồng cây trúc, không thể cho mọi người ăn được nhiều loại trái cây, nhưng không phải để mọi người ăn ít như vậy?”
Việc này khiến cô giống như một bà chủ nham hiểm dùng việc “Ăn trái cây thỏa thích” làm phúc lợi, tuyển nhân viên đến đây, nhưng lại không thực hiện lời hứa của mình.
Giải Tử Thạch chân thành nói: “Tôi đồng ý với ý kiến của cô, việc quan trọng nhất bây giờ là xây nhà trúc, hơn nữa mỗi bữa được ăn hai quả dâu tây, đây đã là điều tuyệt vời mà ngày trước tôi không dám mơ đến.”
Diệp Chương: “Nửa đêm bà chủ đã thức dậy trồng trúc, cho thấy việc xây nhà trúc rất quan trọng, tôi chỉ ăn hai quả là đủ rồi.”
Sử Trấn: “Cô đã cho tôi cây bạc hà mèo quý giá, làm mèo không thể quá tham lam.”
Từ Hân Hân liên tục gật đầu: “Quá tham lam sẽ bị cáo ăn luôn.”
Dương Mễ Tuyết cảm thấy hai quả dâu tây vẫn chưa đủ, nhưng các đồng nghiệp đều là người chú tâm vào chuyện chính, cô ấy không thể khác mọi người.
“Nếu bà chủ cảm thấy chưa đủ, vậy tôi có thể ra ngoài rút một cây măng lên ăn thử?” Hỏi thì hỏi, chứ mũi chân cô ấy đã hướng ra ngoài, chỉ cần cô đồng ý thì cô ấy lập tức chạy ra ngoài rút nên ăn ngay.
Sở Thu thở dài: “Chưa kiểm tra được chất lượng nước và đất, không biết có đủ tiêu chuẩn không.” Nếu không phải cô lo lắng vấn đề này thì cô đã sớm trồng dâu tây xuống đất rồi, làm sao phải phiền toái như này?
“Cây trúc vẫn sống khỏe.” Dương Mễ Tuyết có bằng chứng.
Sở Thu: “Cây trúc có năng lực mạnh mẽ chống lại kim loại nặng, có thể tu bổ những vùng đất đai bị ô nhiễm kim loại, chúng ta khó có thể đánh giá bằng mắt thường.”
“Nếu việc này, vậy thì không có vấn đề gì.” Dương Mễ Tuyết nhếch mép, cười tự tin nói: “Tôi là là vẹt đuôi dài, chúng tôi nổi tiếng có bộ lông đẹp đẽ, có thể bất khả xâm phạm trước mọi chất độc, kim loại nặng, chất độc không gϊếŧ được tôi.”
Sở Thu: “...”
Nếu cô nhớ không lầm thì một trong những điểm đặc thù của vẹt đuôi dài là tính nhát gan?
Nhưng Dương Mễ Tuyết như thế này, trông có giống nhát gan... Có liên quan đến tiền liên bang?
Từ Hân Hân không nhịn được suy nghĩ trong lòng lên nói ra: “Đây là gan lớn no chết, nhát gan thì chết đói?”
“Phụt –”
“Ha ha ha ha –”