Chương 29
Họ làʍ t̠ìиɦ cả đêm và gần như suốt cả ngày. Jason không thể ngừng mỉm cười. Anh không thể đừng được. Không ngay cả khi Chase đang quan sát mình.Jason và Chase ngồi trong chiếc Isuzu Rodeo bên ngoài ngôi nhà di động của Kathy trong khi Sue, Kathy và Lacy tận hưởng tối thứ sáu thường niên của các cô gái. Những người đàn ông bị cấm cửa bên ngoài, nhưng các cô gái đồng ý để họ quan sát từ trong xe. Đó là thỏa thuận tốt nhất mà họ đạt được.
Trong khi Chase nghe nhạc trong chiếc iPod của mình, Jason kiểm tra lại các báo cáo từ vụ việc của Sue. Anh nghiên cứu ghi chú về chiếc Saturn bị đánh cắp. Chiếc xe khong được tìm thấy, vậy thì nó vẫn là một mối nghi vấn. Jason gõ gõ bút vào tập báo cáo, cảm thấy nó lần nữa – cảm giác anh đang bỏ lỡ điều gì đó đúng đắn ở ngay trước mắt mình.
Mắt anh lướt đến tên của Quý bà dưa chuột, còn được biết đến là người đã lái chiếc Cadillac mà anh đã không phạt. Trong khi bà chẳng có liên quan gì đến vụ án của Sue, anh cảm thấy bắt buộc phải làm gì đó với bà ấy trước khi bà làm bản thân mình hay ai đó bị thương. Để mai. Anh định sẽ dừng lại và nói chuyện với bà ấy ngày mai về việc tốt hơn nên sử dụng taxi hoặc dịch vụ cho thuê xe limo. Phải, anh sẽ đi ngay sau khi anh và Sue dành buổi sáng làm những gì họ đã làm trong suốt hai mươi bốn giờ vừa qua.
Một nụ cười ranh mãnh nở trên môi anh khi anh nhìn về phía căn nhà. Anh rời xa cô chưa tới một giờ, và anh vẫn còn đang nhức nhối vì cô.
Anh liếc nhìn Chase. “Họ đang làm gì trong đó vậy?”
Chase nhìn chăm chú chiếc iPod. “Thường làm gì à? Uống Jack Daniel và nói chuyện.”
Jason cau mày. “Nói chuyện gì?”
Chase vẫn không nhìn anh. “Rất có thể là về chuyện thiến người đàn ông cuối cùng mà Kathy đã hẹn hò. Lacy thì có lẽ nói về cô cháu gái dễ thương mới sinh của tớ, và tớ cược cả hai viên bi của mình rằng Sue sẽ kể cho hai cô kia về việc hai người đã làʍ t̠ìиɦ tuyệt vời đến thế nào.”
Khi Jason không nói gì, Chase tặng anh nụ cười toe toét kiểu-biết-tỏng-rồi. “Này, cả hai nhấp nháy sáng như đèn dành cho người đi bộ vậy. Đèn đó lấp lánh trong mắt cậu cứ vài phút một lần đấy. Thừa nhận đi!”
Jason cười và nhét một viên kẹo quế vào miệng để không bị cám dỗ trong việc khoe khoan mọi sự. Hôn và nói là chuyện sẽ khiến anh gặp rắc rối với Sue lần nữa.
Chase lắc đầu. “Cậu đã bị cô ấy cuốn hút trong suốt hơn một năm rồi. Thành thật mà nói, tó không hiểu tại sao cậu lại chờ lâu đến thế.”
Jason lên tiếng quanh chiếc kẹo. “Chắc là vì vợ cậu nói cô ấy muốn thiến tớ và xay những phần còn thừa lại thành nhân xúc xích nếu tớ làm tổn thương bạn cô ấy.”
Mày phải của Chase cong lên. “Và cậu biết cô ấy có ý gì sao?”
“Ừ.” Jason lật lật viên kẹo quế bằng đầu lưỡi.
Chase quan sát anh. “Vậy thì, chuyện này là nghiêm túc hử?”
Viên kẹo rơi vào má Jason. Những lời nói nghiêm túc rung lên trong ngực anh. “Ý cậu là sao?”
“Ý tớ là một người đàn ông không mạo hiểm cậu nhỏ của mình bị nghiền thành... à, vì bất kỳ người phụ nữ nào.”
Jason liếc nhìn chỗ khác, cựa quậy trong ghế ngồi. Không phải anh lo lắng về cậu nhỏ của mình. Cố suy nghĩ thấu đáo, anh nhìn Chase. “Sue nói họ đã có buổi gặp mặt trong nhiều năm rồi.”
“Tớ đã nói với cậu về nó rồi còn gì. Nó là câu lạc bộ Ly dị, Tuyệt vọng và Dễ thương đấy.”
“Ừ, nhưng họ làm gì mới được chứ?”
“Sue không nói cho cậu sao?” Chase bật cười. “Họ nói chuyện – chủ yếu là về sεメ. Cực khoái liên hoàn, điểm nhạy cảm. Đêm nay tới cá là họ sẽ thảo luận về sεメ và đồ ăn. Tớ quên rẽ vào cửa hàng tạp hóa trên đường về nhà. Tớ cho là cậu cũng thế.”
“Chuẩn rồi.” Jason cười khucsh khích, không thể tin nổi.
Chase nhìn anh chằm chằm. “Không, tớ nói thật đấy. Cậu biết đấy họ luôn tuân theo vài quy luật ‘đàn ông là những chú chó’ độc thân. Họ không quan hệ kiểu một tuần một lần và nói về nó. Dĩ nhiên, tớ-quyến rũ- người phụ nữ đã giải cứu-tớ- Lacy, nhưng dù sao thì họ vẫn cứ có buổi gặp gỡ kia.”
Jason cảm thấy tốt đến chết tiệt khi Chase không chỉ là vị cứu tinh của nhóm, nhưng anh vẫn sẽ ngậm chặt miệng. Không đời nào anh nói toàn bộ sự thật với bạn mình, để khẳng định lại giải thuyết rằng anh và Sue đã ngủ với nhau. Vẫn chưa.
Chase bật cười. “Họ thậm chí còn trao giải thưởng ‘Hứng Tình’ nhất tuần. Với mỗi người cần nó nhất.” Khi Jason nhếch mép cười, anh thêm vào. “Thề có chúa, tớ không đùa đâu.”
“Tốt thôi, Sue loại khỏi danh sách.” Jason không thể giữ được sự tự mãn khỏi giọng mình. Và rồi, anh nhận ra anh vừa dốc hết ruột gan mình. Chết tiệt.
Chase đập bàn tay vào vô lăng. “Tớ yêu việc mình luôn đúng! Thôi nào, kể chi tiết cho tớ đi.”
Jason cau mày. “Tớ không nghĩ thế.”
Chase gãi cằm và quan sát anh. “Được rồi.” Im lặng, sau đó. “Tớ cầu cho Lacy thắng giải Hứng tình. Giường của em gái tớ là thứ phát ra nhiều tiếng ồn nhất mà tớ từng biết, và sau khi cháu gái tớ bước vào ngay khi chúng tớ đang tắm, Lacy đã thẳng tay cắt luôn việc đó. Và cô ấy đòi đến đây ngay mà không cho tớ lấy nổi mười lăm phút giải tỏa, nếu cậu hiểu ý tớ là gì. Một người đàn ông chỉ có thể chịu được đến thế.”
“Câu có sự đồng cảm của tớ,” Jason nhìn xuống đống giấy tờ.
“Aah, thôi nào, chỉ vài chi tiết thôi,” Chase xin xỏ.
Jason thậm chí còn không buồn nhìn lên.
“Chỉ nói xem làm cách nào cậu khiến Sue phá vỡ được lời thề độc thân của cô ấy vậy? Mánh khóe đặc biệt của “Dodd” nào cậu đã dùng thế?”
“Tớ xem phim.” Nhận ra anh lại đang tiết lộ laanfn ữa, và rằng chiếc kẹo của mình đã tan hết, anh thả thêm chiếc nữa vào miệng.
Thêm nhiều sự im lặng hơn nữa.
“Khỉ thật,” Chase lên tiếng. “Nghiêm túc đấy.” Anh thúc nhẹ khuỷu tay vào Jason. “Cậu luôn cho tớ biết chi tiết cơ mà. Bạn tốt.”
Jason nhún vai.
“Thế chuyện nghiêm túc đến đâu vậy?”
Jason cau mày. “Tớ đã nói là tớ thích cô ấy.”
“Thích á?” Chase nhắc lại. “Một người đàn ông thích bánh mì nướng kiểu Pháp, thích tương cà chua với khoai tây. Cậu không chỉ ‘thích’ cô gái này được. Không chỉ là chuyện cậu không muốn nói nhiều về cô ấy. Khi một người đàn ông không muốn nhắc đến những chia tiết, nó thường có nghĩa là nghiêm túc đến chết tiệt luôn đấy. Vậy thì dốc hết ruột gan xem nào. Nó đặc biệt ra sao?”
“Thôi đi, được chứ?” Jason ngắt ngang.
“Thế nghĩa là sao?”
“Thế nghĩa là thôi đi!” Jason đập đống tài liệu lên bảng điều khiển. “Có chuyện quái gì với cậu vậy hả anh chàng đã kết hôn? Cậu đang tuyệt vọng quá à, không được đáp ứng mong muốn của bản thân à, cậu muốn tớ nói cho cậu về đời sống tình dịch của tớ để cậu có thể có được sự vui vẻ cho riêng mình à?”
Chase nhìn Jason như thể anh vừa mọc thêm một cái đầu. “Whoa! Trước hết, tớ không hề tuyệt vọng, và trừ tuần vừa rồi ra thì tớ có đời sống tìиɧ ɖu͙© trong suốt một năm qua hơn hẳn cậu có trong vòng bảy năm liền đấy.”
Jason ngả đầu lại vào ghế cố hiểu được sự giận dữ đột ngột của mình. Chẳng có lời giải thích hợp lý nào cả, nhưng có một câu hỏi. “Vậy thì, nếu cuộc sống hôn nhân thật sự là thiên đượng, tại sao hầu hết mọi người lại kết thúc nó bằng việc ly hôn? Tại sao họ lại chạy quanh nɠɵạı ŧìиɧ trong khi họ đã có hẳn ‘một người’ cho riêng mình ở nhà? Cậu có biết có bao nhiêu phụ nữ đã kết hôn tớ đã quen biết trong suốt những năm qua không?”
Chase nao núng. “Một cuộc hôn nhân tốt đẹp là thiên đường, và tớ sẽ không bao giờ lừa dối Lacy.”
“Nhưng cậu muốn thế, phải không?” Jason biết anh nên bỏ qua chủ đề này, nhưng anh không thể. “Cậu sẽ nói cho tớ là cậu không nhìn vào những phụ nữ khác và nghĩ rằng cậu muốn họ chứ?”
“Quỷ thật, ừ, tớ nhìn, và nếu cô ấy thật sự nóng bỏng tớ thậm chí có thể muốn! Ý tớ là, một miếng bánh ngon lành thì thật tuyệt. Nhưng điều tớ có với Lacy là... một miếng bánh ngon với cả một địa ngục những thứ tuyệt vời hơn nữa.” Từ cái nhìn trên mặt Chase, Jason biết bạn anh sắp có một trong những bài phát biểu dài nhất của mình. Chase luôn giỏi trong những bài phát biểu dài dòng. “Còn về lý do có nhiều cuộc ly dị đến thế... Có hai lý do. Cặp đôi đó đã sai ngay từ khi mới bắt đầu, hoặc họ đã quên. Và ‘quên’ luôn rằng việc ly dị vốn là điều rất đáng buồn.”
Chase xoa xoa tay trên vô lăng. “Nhớ Thám tử Watson khi anh ta ly hôn không? Anh đã ngủ với cả hàng xóm của mình. Anh ta quên đấy.”
Jason đặt đống tài liệu xuống. “Được rồi. Hiểu rồi. Nhưng chính xác thì Watson quên gì?”
Chase giơ tay phải lên. “Thấy không? Nó chỉ là một cánh tay gắn liền với cơ thể tớ. Bao nhiêu lần cậu thường nhìn xuống cánh tay mình và nghĩ. ‘Mình là tên khốn may mắn vì có cánh tay phải’? Cậu chẳng bao giờ làm vậy phải không? Cậu coi nó là hiển nhiên. Nó ở đó. Thế thôi.”
Jason nhìn chằm chằm bạn mình. “Và cậu đang muốn đề cập đến chuyện gì nào?”
Chase bật cười. “Đó chính là một người vợ đấy. Cô ấy là cánh tay phải của cậu. Chỉ là vài người đã lập gia đình quên mất những gì cánh tay phải của họ đã làm. Nó là một phần của cậu, nó khiến cậu hạnh phúc. Mọi người thường giống như Watson, họ làm những điều ngu ngốc và họ đánh mất cánh tay phải của mình. Và rồi họ dành phần còn lại của cuộc đời trong cảnh tàn tật.” Anh đưa tay trái vuôt ve tay phải như người tình. “Tớ sẽ không bao giờ quên tầm quan trọng của cánh tay này.”
Và có vẻ điên rồ, nhưng Jason hiểu. Hoặc ít nhất anh nghĩ là mình hiểu. “Vậy, bởi vì cậu đã mất người vợ đầu tiên nên cậu đánh giá cao Lacy, đó là điều cậu đang nói sao?”
“Không. Tớ mất cha mẹ mình. Đó là lý do tại sao tớ đánh giá cao Sarah. Nhưng tớ cũng đã mất cô ấy, và tớ muốn chết. Nhưng bằng phép màu nào đó, tớ tìm thấy cánh tay phải khác, và giờ tớ biết sẽ thế nào nếu mất nó. Tớ yêu Lacy. Tớ yêu mọi thứ điên rồ của cô ấy. Tớ sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến tớ có nguy cơ mất cô ấy.”
Jason quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài qua cửa sổ xe. Anh chưa bao giờ có vợ. Quỷ thật, anh cũng chưa bao giờ có bất cứ ai để gọi là cha mẹ thật sự. Ngoại trừ Maggie, và bà không đến trong cuộc đời anh mãi cho đến... sau này. Và với thảm họa hôn nhân của chính bà, bà không chính xác là ví dụ điển hình cho những mối quan hệ bền vững. Có lẽ đó là lý do tại sao viễn cảnh hôn nhân không mấy hấp dẫn. Thành thật mà nói, anh thậm chí còn không biết tại sao anh lại để Chase nói về vấn đề này. Jason Dodd là kiểu người một-ngày-một-lần-trong-đời. Anh không lo lắng về tương lai. Chỉ là anh không làm vậy.
Anh mở lại tập tài liệu của mình lần nữa. Đó là mới là thứ anh nên nghĩ tới, không phải –
“Thế cậu thật sự có được gì rồi?” Chase hỏi.
“Tớ đã nói tớ thích cô ấy! Khốn kiếp! Cậu không thôi đi được à?”
“Sợ rồi.” Ban anh giơ tay lên. “Tớ chỉ nói về các khả năng thôi. Cậu bị cái quái gì thế?”
Jason hít sâu vài hơi trước khi trả lời. “Là cái này.” Anh lắc lắc tập tài liệu. “Câu trả lời ở đâu đó trong đây. Tớ chỉ không thể đặt được tay lên nó.”
Đẩy mọi thứ khác ra khỏi tâm trí mình, Jason thuật sơ qua lại toàn bộ tình hình với Chase, tập trung vào sự thất vọng của bản thân trước những câu hỏi hóc búa.
“Thế cậu nghĩ chính là Benny Fritz,”
“Ừ, tớ đang đi theo hướng đó. Tớ đã tới gặp anh ta hai lần hôm qua để hỏi về nơi anh ta đã ở khi Sue nhận được lời nhắn ở công viên nhưng không lần nào gặp được anh ta ở nhà. Khi tớ cuối cùng cũng tóm được anh ta trong cái xó của mình, anh ta đưa tớ tên của ai đó sẽ xác minh được là anh ta ở quán cà phê nào đó, nhưng giờ thì tớ dường như lại không thể tìm được họ.” Jason đưa tay lên vuốt mặt. “Tớ đã mang tờ giấy nhắn cùng tấm thiệp trong bó hoa đến phòng thí nghiệm để phân tích dấu vân tay, nhưng họ còn đang có cả đống việc tồn đọng, họ nói sẽ đưa tớ kết quả sớm nhất có thể.”
Chase gật đầu. “Có tin gì từ viên đạn họ lấy được từ trong tường nhà Sue không?
“Chưa. Sở cảnh sát Hoke Bluff vẫn đang kiểm tra. Tớ đang phải đối phó với một lũ bàn giấy quan liêu.”
“Cậu đã nói chuyện với Sarge chưa? Có lẽ ông ấy có thể khiến Hoke Bluff bỏ vụ này và –”
Tớ thử rồi. Và được bảo là phải cận thận không được nhúng tay vào quá nhiều. Ông ấy bảo sẽ gọi vài cuộc nhưng bảo tớ phải để mọi thứ theo đúng quy định đã đề ra.”
“Khốn kiếp mấy cái quy định đó,” Chase nói.
“Tớ cũng nghĩ y như thế đấy.” Jason thở dà. “Tớ biết được Fritz không được cấp phép sử dụng súng. Thế không có nghĩa là hắn ta không có được một khẩu từ chỗ mấy tay đường phố.”
Chase lại đập tay vào vô lăng lần nữa. “Cậu không nghĩ vợ gã bác sĩ chuyên khoa chân kia đang chơi cậu sao? Có thể cô ta thuê ai đó. Hoặc cô y tá thứ hai –”
“Tớ không nghĩ thế, nhưng cũng có thể. Nhưng khốn kiếp, tớ mệt với mấy thứ có thể lắm rồi.”
Chase dựa lưng vào ghế. “Thế còn cô quản lý thì sao? Cậu cũng loại luôn cô ta rồi à?”
Jason thở dài thêm một tiếng thất vọng nữa. “Cô ta không thể tự mình làm chuyện đó được. Cô ta đang ở New Jersey khi phần lớn mọi chuyện diễn ra. Và giờ nó còn vượt quá cả mánh khóe PR thông thường. Không có bất kỳ thông tin hữu ích nào từ sự cố đầu tiên cả.” Anh cúi xuống tập tài liệu sau đó lật giở nó. “Còn cả gã thiết kế bìa nữa, nhưng vì chúng ta đã biết có kẻ đột nhập vào máy tính của cô ấy vậy nên nó không chỉ còn là những người đã đọc bản thảo của cô ấy nữa. Thành thật mà nói tớ nghĩ mình đang lãng phí thời gian theo đuổi những giả định sai lầm.”
“Chồng cũ của Sue thì sao?” Chase hỏi. “Cậu đã kiểm tra hắn ta chưa?”
Tâm trí Jason nhớ lại nụ hôn kia. Ồ phải, anh đã kiểm tra gã đó rồi. Dù không chủ định. “Sue khá kiên quyết rằng hắn ta không dính dáng gì tới vụ này.”
“Cậu biết đấy phụ nữ chẳng bao giờ nghi ngờ chồng cũ của họ. Nếu tớ nhớ đúng, Sue đã nói hắn ta là chuyên gia máy tính đấy. Hắn sẽ biết cách nào để đột-nhập vào máy tính của cô ấy.”
“Tớ biết,” Jason đồng ý. “Tớ không hẳn là đã loại hắn ra khỏi diện tình nghi.”
“Họ đã tìm thấy chiếc Saturn bị đánh cắp đã bám đuôi hai người chưa?”
Jason lắc đầu. “Tớ đã gọi lúc chiều nay, và chẳng có tin gì mới hết. Tớ thậm chí còn nói chuyện với anh chàng phụ trách báo cáo vụ chiếc Saturn để xem có tin gì nữa không. Cũng chẳng có cái quái gì. Anh ta không thể xem được các tài liệu nữa. Cậu có tin nổi không?”
Một chiếc xe đi ngang qua, cả Chase và Jason cùng im lặng.
“Dù sao thì,” Jason nói tiếp sau một lúc. “Đã nhắn anh ta gọi lại cho tớ nhưng anh ta không gọi. Tớ ghét cứ bị gạt sang bên trong vụ này quá.”
“Tớ biết,” Chase nói.
Jason chăm chú trở lại tập tài liệu. “Câu trả lời ở đây. Chỉ là tớ không thể thấy nó. Tớ cảm thấy như mình đã tớ gần lắm rồi.”
Chase cười khúc khích. “À, ngủ với nạn nhân thì gần đến chết tiệt rồi còn gì nữa.”
“À phải. Còn cậu thì ngủ với Lacy trong khi đang chạy trốn khỏi toàn sở cảnh sát. Cậu không phải trường hợp ngoại lệ đâu,” Jason nói toẹt.
“Đùa thôi mà,” Chase nói. “Chết tiệt, nhưng cậu khó tính quá đấy.”
Jason nhắm mắt. “Xin lỗi, tớ muốn bắt gã này quá.”
“Ừ.”
Sự im lặng lấp đầy trong” xe.
“Cậu biết đấy,” Chase mở lời. “Tớ nhớ một thám tử trong một vụ án gϊếŧ người đã nói khi anh ta cảm thấy bế tắc, anh ta đọc ngược lại tập tin.” Anh giơ tay lên. “Tớ biết điều đó nghe có vẻ điên rồ nhưng anh ta nói anh ta đã xem kỹ từng từ một. Lặp đi lặp lại những từ ngữ có ý nghĩa. Đôi khi điều đó lại khiến sự thật sáng tỏ.”
Jason quét mắt qua tập tài liệu lần nữa, lần này cẩn thận hơn. Anh đọc lại danh sách nghi phạm: người đại diện, họa sĩ vẽ bìa, chồng cũ... Anh chuyển đến tên Fritz, và rồi,cau mày, anh nhìn vào thông tin về chiếc Saturn và những ghi chú anh đã viết vội đêm đó. Chiếc xe được mang cho một người bạn mượn, một tay họa sĩ đang gặp-vận-rủi. Jason lật trở lại danh sách nghi phạm lúc đầu của mình.
“Khốn kiếp,” Jason nói. “Cậu nói đúng. Có lẽ tớ đã tìm ra điều gì đó rồi.”