Chương 26
Jason hạ cánh phía trên cô, kéo Sue ra phía sau chiếc giường. “Em có bị bắn không? Sue? Em có đau ở đâu không?”“Không.” Lời cô nói quá bé nên anh gần như không nghe thấy gì.
Nút thắt đau đớn trong ngực anh bắt đầu lỏng ra, nhưng khớp ngón tay anh đang đau đớn. Bằng cách nào đó, trong khi họ ngã, anh đã đặt tay anh phía sau gáy cô để làm đệm. “Em chắc là mình ổn cả chứ?” Anh quay mặt cô đối diện anh.
Cô gật đầu, nhưng ngay cả trong bóng tối nhập nhoạng anh cũng có thể trông thấy sự hoảng sợ trong đôi mắt cô và nhớ cô vừa mới đồng ý làʍ t̠ìиɦ với mình. Chết tiệt. “Em chọn thời điểm tồi thật đấy, em yêu.”
“Có phải... ai đó vừa bắn chúng ta không?” Giọng cô choáng váng.
“Ừ.” Anh tựa trán mình lên trán cô. “Đừng di chuyển, được chứ?” Anh bắt đầu lùi lại.
“Anh cũng đừng di chuyển.” Cô siết chặt tay quanh anh.
“Anh ổn cả.” Anh lùi lại, ngẩng đầu lên và chĩa súng ra. Khi anh chỉ trông thấy cửa sổ phòng ngủ vỡ tan, anh chạy tới vừa kịp lúc trông thấy kẻ nào đó nhảy qua hàng rào của Sue. Anh nhảy theo, cảm thấy một mảnh kính cứa vào gót chân mình. Anh chạy tới chỗ hàng rào, nhảy bật lên và thấy một chiếc xe rít lên lăn bánh. Anh không dám chắc, nhưng nó trông như một chiếc Saturn.
Nguyền rủa, anh vội vã trở lại với Sue và thấy cô đang cuộn mình bên cạnh giường cùng chiếc điện thoại đang áp chặt vào tai. Cô nhảy dựng lên khi trông thấy anh. “Em vừa gọi 911 rồi.” Cô đặt điện thoại xuống và ném mình vào anh.
“Có kính vỡ đấy.” Anh bế cô lên và rời khỏi phòng ngủ.
“Họ bảo không được rời điện thoại.” Cô vừa nói vừa nấc.
“Đừng lo.” Anh đặt cô xuống sofa. Nhớ lại tiếng viên đạn, nỗi sợ lần nữa lại thít lấy ruột gan anh. Tên con hoang đó suýt nữa đã gϊếŧ cô. Sự căng thẳng ép không khí rời khỏi ngực anh. “Em chắc là mình không sao chứ?” Một tay cầm súng, tay kia anh di chuyển khắp người cô.
“Em ổn mà.”
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy vệt nước mắt của cô. Mũi cô đỏ lên, đôi môi run rẩy. Cô là điều đẹp đẽ nhất anh từng thấy. Anh ôm lấy má cô trong tay mình. “Anh sẽ gϊếŧ tên khốn đó.”
***
Sĩ quan Tomas và đồng nghiệp trong bộ đồng phục sở cảnh sát Hoke Bluff đến sau khi Jason vào Sue quay lại phòng khách được năm phút. Họ điền vào các giấy tờ thủ tục, lấy dấu vân tay và lấy viên đạn của khẩu .38 gắn chặt trên tường phòng ngủ của Sue. Sue không nói lời nào. Cô ngồi trên sofa, cắn chặt môi.
Jason vội vã lùa Tomas và đồng nghiệp của anh ta ra khỏi nhà, hứa với họ anh sẽ đưa Sue tới vào sáng mai để lấy thêm lời khai. Sau đó, anh tìm thấy một miếng gỗ dán trong nhà xe và đặt nó vào khung cửa sổ phòng ngủ của cô. Toàn bộ căn nhà sắp sửa trông sẽ thế này đây. Và rồi anh dọn dẹp đống kính vỡ và thay ga trải giường mới.
Dọn dẹp xong các công việc cặt, sự chú ý của Jason hướng tới Sue, cô vẫn đang ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, con mèo nằm bên cạnh. Cô trông kiệp sức, nhưng anh có thể nói theo ánh nhìn của cô hướng về phía phòng ngủ thì cô sẽ không thể ngủ ở đó đêm nay nữa. Vì thế, Jason dẫn cô tới chỗ ô tô của anh mười lăm phút sau. Thực tế việc cô không hề phàn nàn gì, không đòi thay đồ ngủ hay lấy thêm quần áo –việc anh đã làm giúp cô – đã nói cho anh biết rất nhiều về trạng thái tinh thần của cô lúc này.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” cuối cùng cô cũng hỏi, đứng như người mộng du bên cạnh xe anh.
Anh giúp cô vào xe, sau đó ngồi vào phía sau vô lăng. Liếc nhìn cô, anh nghĩ đến chuyện đưa cô tới chỗ Chase. Nhưng nếu tên khốn đó theo dõi Sue thì sao? Chỗ ở của anh thì cách đây những một giờ lái xe, nhưng...
Anh với qua và thắt dây an toàn cho cô. “Chúng ta tới nhà Maggie.”
Cô do dự. “Nhà mẹ anh sao? Vào giờ này?”
“Bà điều hành nhà nghỉ B&B và sống ở đó luôn. Chúng ta sẽ chỉ lấy một phòng thôi.”
“Thế còn Hitchcock thì sao? Cả Mama và đám mèo con của nó nữa?”
“Chúng sẽ ổn cả thôi. Anh sẽ để sẵn nước và đồ ăn. Anh không nghĩ tên quấy rối để ý đến chúng đâu.”
Lái xe ra khỏi bãi đậu, anh để ý tất cả những chiếc ô tô. Một phần trong anh đang ước tên quấy rối sẽ đủ điên rồ mà quay lại để bắn trước và hỏi sau.
***
Sue ra khỏi xe, bước theo Jason tới cánh cửa nơi anh tra chìa vào ổ khóa. Chỉ khi đó cô mới nhận ra mình vẫn đang mặc bộ đồ ngủ. “Trời đất ơi!”
“Gì vậy?”
“Em quên chưa thay quần áo.”
“Giờ đang là nửa đêm rồi. Không sao đâu.”
“Ôi Chúa ơi!” cô thở hổn hển.
Anh nao núng. “Gì vậy?”
“Nhỡ... nhỡ tên quái đản đó quay lại thì sao? Đám mèo bị bỏ lại một mình và –”
“Một chiếc xe tuần tra được cử đi để tuần tra vài phút một lần rồi. Thêm vào đó, hắn ta sẽ không quay lại đêm nay đâu. Hắn biết cảnh sát đang ở quanh đó.”
Cô thư giãn đôi chút. Jason nói đúng. Cô tin anh bằng cả mạng sống của mình. Những lời ủy mị đó lướt qua tâm trí Sue nhắc cô nhớ: Jason chỉ đang cứu mạng cô thôi. Cô vòng tay ôm lấy mình, cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Ánh mắt cô di chuyển. Giờ họ đang đứng trước một ngôi nhà cũ theo kiến trúc thời Victoria với một mái hiên bao quanh. Biển hiệu phía trước đề: Victorian Inn. Đó là ngôi nhà trọ đầu tiên trong dãy nhà trọ B&B.
Sue đã từng đọc về nó, và giờ thì cô nhớ ra cái tên đầu tiên trong danh sách các trang web yêu thích của Jason.
Anh mở cửa. Di chuyển đến quầy lễ tân trước, anh lấy một chiếc chìa khóa, viết vài dòng ghi chú, và để nó lại lên chiếc bàn kiểu Victoria cổ.
“Đi thôi,” anh nắn lấy tay Sue.
Cô bước theo anh lên cầu thang và chờ trong khi anh mở một cánh cửa khác. Anh bật đèn khi đã vào trong.
“Thật đáng yêu.” Bất chấp sự hoảng loạn của bản thân, cô thực sự đánh giá cao quanh cảnh quanh mình. Căn phòng có bốn chiếc cổ cổ. Giường cỡ lớn đặt trong góc tường, bên trên là một bộ ga gối mềm mại và đẹp đẽ. Đồ trang trí trong căn phòng phù hợp với phong cách thời Vitoria nhưng không quá lố.
“Dọn giường và làm bữa sáng là đam mê của Maggie đấy.” Jason đóng cửa lại. “Phòng tắm ở đây nhé.” Sue thò đầu vào thấy một bồn tắm lớn, thiết kế phù hợp với chủ đề Victoria, nhưng ngoài ra còn có một chiếc bồn Jacuzzi khác dành cho hai người nằm ở phía đối diện.
Một lúc sau, cô ngừng nghĩ về việc trang trí và vòng tay ôm người. Ai đó đang cố gϊếŧ cô. Thực sự đã cố gắng gϊếŧ cô. Không chỉ là mấy viên đá và mấy con chuột nữa.
“Em có muốn anh lấy nước tắm cho em không? Nó sẽ giúp em thư giãn,” Jason đề nghị.
“Không.” Sue quay lại giường, đột nhiên không chắc mình có thể ngủ được không nữa. Được rồi, cô đã đồng ý làʍ t̠ìиɦ với anh trong một phút yếu đuối, nhưng –
“Tất cả những gì anh muốn đêm nay là ôm em thôi,” anh nói, như thể anh đọc được suy nghĩ của cô. Anh kéo cô vào vòng tay mình. “Em tin anh, phải không em?”
Cô gật đầu, và anh đưa cô đến giường sau đó đắp chăn cho cô. Vẫn mặc bộ đồ ngủ, cô đá đôi sandal đi và nằm xuống tấm ga giường thơm mùi hoa oải hương.
Cô nhìn theo Jason tháo giày và cởϊ áσ cùng bao súng ra. Anh đặt khẩu súng lên bàn cạnh giường sau đó cởϊ qυầи jean của mình. Sue nghĩ đến chuyện quay đi, nhưng cách anh cởi đồ một cách quá đỗi thoải mái thật đáng để chiêm ngưỡng. Khi anh chỉ còn mặc mỗi chiếc quần đùi, anh ngồi xuống mép giường và vắt chân.
Sue chợt nhìn thấy vết cắt trên chân anh. “Nó có chảy máu không?”
“Không, ổn cả mà. Chỉ là một vết xước thôi.” Anh nằm xuống và kéo cô lại gần. “Em ổn chứ?” anh ấn môi lên má cô.
“Vâng.” Cô ngả đầu vào ngực anh.
“Sẵn sàng tắt đèn chưa.”
“Rồi ạ.”
Bóng tối bao phủ mang đến một cảm giác thật quen thuộc, và sự căng thẳng từ từ nhạt đi khi cô tan chảy trong sự ấm áp của anh, sức mạnh của anh. Cô tin anh.
“Cảm giác này... thật tuyệt,” anh lên tiếng. Những lời anh nói trôi qua tâm trí cô.
Cô lắng nghe tiếng tim anh đập trong một lúc. “Cảm ơn anh.”
“Em không cần cảm ơn đâu. Ngủ đi.” Anh hôn lêи đỉиɦ đầu cô. Nụ hôn ngọt ngào đó ám chỉ rất nhiều điều nhưng không liên quan gì tới tìиɧ ɖu͙©. Trái tim cô đau nhói khi nghĩ rằng Jason Dodd có lẽ thực sự quan tâm đến cô.
Nhưng điều đó có khiến anh trở nên an toàn không?
***
Bình minh buổi sáng thứ năm len lỏi qua mi mắt cô, hương thơm của cà phê trêu chọc trước mũi cô. Sue trượt tay trên nệm và nhận ra... cô không chạm vào nệm.
Tỉnh táo ngay lập tức, cô nhớ ra mình đang ở đâu và cô đang ngủ cùng ai. Đầu cô đang đặt trên ngực anh, tay anh vẫn đang đặt trên hông cô. Nó vẫn ở y nguyên vị trí đó từ đêm qua. Ngoại trừ, giờ thì chân cô đang gách lên anh.
Cô mới là người đã di chuyển. Được rồi, cô không chỉ đặt chân lên mỗi đùi anh. Mà trên cả chiếc... bút chì của anh.
Cô bắt đầu di chuyển chân và dừng lại. Ôi chúa ơi, nhưng anh có một chiếc bút chì thật đáng kinh ngạc. Nhích chân mình lên, cô cảm nhận được kích cỡ bên dưới đầu gối mình, cô lần nữa nhận ra chiếc bút đẹp đến nhường nào, lớn đến chừng nào. Hoàn hảo để...
Cô cắn môi và gạt suy nghĩ về anh đi bằng cách nhớ lại nỗi sợ hãi đã ngăn cản cô có được trải nghiệm tuyệt vời. Cô phải thừa nhận, chuyện này mang lại cảm giác khá tuyệt vời.
Cuộc sống này chẳng có gì đảm bảo cả. Chúng ta phải biết chấp nhận rủi ro. Lời anh nói trôi nổi trong đầu cô. Và cô muốn sự đảm bảo, nhưng liệu nó có thực tế không? Chuyện gì đến cũng đến. Mọi người chết vì cảm lạnh, những người đàn ông chợt nhận ra có một người phụ nữ đồng tính mắc kẹt trong cơ thể họ... Có lẽ điều cô cần là một bước đột phá của lòng tinh. Nhưng liệu cô có thể làm được không?
Cô di chuyển chân mình trên đùi anh lần nữa.
“Làm vậy nữa và chúng ta sẽ bắt đầu một mớ hỗn độn ngay bây giờ đấy nhé.”
Tiếng cười khúc khích bất chợt trượt khỏi môi cô.
“Em nghĩ thế là buồn cười à?” Jason lăn cô lại, đặt cô nằm ngửa bên dưới anh. Bút chì của anh, đang lớn dần, tìm thấy vị trí một cách bản năng ngay giữa hai chân cô. Cả hai đều đóng băng, ánh mắt họ nhìn nhau chăm chú. Chỉ có hai lớp vải ngăn cách họ với nhau.
Khi anh hạ môi xuống, cô lấy tay bị miệng. “Hơi thở buổi sáng.” Cô lầm bầm bên dưới bàn tay.
Anh rúc vào cổ cô và lăn ra ngoài. “Em đang gϊếŧ anh đấy.”
Đứng dậy, cô bước vào phòng tắm. Cô trông thấy anh mặc vào quần jean và nghe tiếng anh hỏi. “Em muốn uống chút cà phê không?”
“Có ạ.” Cô ngừng lời. “Em có thể tắm được không?”
Anh gật đầu. “Tắm đi. Anh sẽ lấy cà phê cho em và đảm bảo Maggie trông thấy lời nhắn.”
Không lâu sau khi anh rời đi, Sue chìm trong bồn tắm nhỏ với rất nhiều bong bóng xà phòng chờn vờn quanh mình. Cô dựa đầu ra sau khi cánh cửa cọt kẹt mở ra và Jason quay lại – tiến thẳng vào phòng tắm.
“Cà phê đây,” anh tuyên bố.
Sue chìm xuống sâu hơn bên dưới đám xà phòng. “Jason!”
“Gì?” anh ngồi xuống thành bồn.
“Em đang khỏa thân đấy. Anh không thấy sao?” cô vụng về bên dưới đám xà phòng.
“Anh chẳng thấy gì cả,” anh trả lời, tặng cô nụ cười như sói đói. “Cần kỳ lưng không?”
“Không.”
“Thế còn phía trước?”
Cô kéo đầu gối vào gần ngực hơn.
Anh cười toe toét. “Nó là một cái bồn tắm lớn đấy. Muốn vài sự bầu bạn không?” Khi anh hỏi, giọng nam trung của anh đang cao lên một quãng tám.
Cô ngập ngừng, cái đó nghe thật cám dỗ, nhưng.... “không phải mẹ anh đang ở dưới nhà sao?”
“Em có ghét anh không nếu anh nói dối và bảo bà không có dưới đó?”
“Anh có lẽ nên xuống với mẹ đi.”
“Đúng là phá đám.” Anh cúi xuống và hôn cô. “Khi em sẵn sàng, thì cứ đi theo khứu giác thẳng tới bếp nhé. Maggie đang mong gặp em lắm.”
Sau khi tắm xong, Sue mặc quần jean và áo phông mà Jason đã đóng gói cho cô và bước xuống lầu, ngón tay cô chải qua mái tóc còn ướt. Bước tới phía trước ngôi nhà, cô không thể không tự hỏi Jason đã mang bao nhiêu phụ nữ tới đây. Đừng nghĩ về chuyện đó. Thay vào đó, hít sâu một hơi, cô làm những gì Jason đã gợi ý, đi theo khứu giác. Hương của nấm thơm dần theo mỗi bước, mùi bánh quế, và mùi thịt xông khói dẫn đường cô tới bếp.
Một phụ nữ tóc xám, thấp và dáng đầy đặn đang mang một chiếc tạp dề trắng bên ngoài một bộ váy xanh lá, đứng trước bếp lật thịt xông khói. Hẳn bà đã nghe thấy tiếng bước chân Sue, bởi gương mặt bà sáng lên một nụ cười.
“Chắc hẳn cháu là Sue.” Bà đặt nĩa xuống và kéo Sue lại bằng một cái ôm đầy nhiệt thành.
Sue ôm lại người phụ nữ. “Và hẳn bác là Maggie.”
“Ta đã nghe rất nhiều về cháu,” mẹ nuôi Jason lên tiếng. “Ta cảm thấy như mình đã biết cháu rồi.”
“Bác... bác nghe nói về cháu sao?”
“Trong gần một năm. Jason và bác chia sẻ những cuốn sách, và khi thằng bé nói nó thật sự biết một tác giả... à, bác đã khiến thằng bé quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Dù sao thì nó cũng giúp bác cập nhật tất cả các cuốn sách của cháu, kể với bác khi cháu tham gia chương trình nấu ăn đó. Bác vẫn sử dụng công thức nấu ăn của cháu đấy. Bác thích món salad mì ống lắm đấy! Và thằng bé đã mua cho bác tất cả các đầu sách của cháu và thêm một bản để sưu tập nữa.” Tay Maggie di chuyển trong khi bà nói. “Thằng bé thường mang cho bác những cuốn mới nhất, nhưng rồi thôi. Nó còn hứa sẽ mang sách của bác đi ký tặng nữa. Nhưng giờ thì...”
Sue không chắc mình có thể ngạc nhiên hơn được nữa, tằng Maggie có thể nói nhanh hơn chính bản thân cô, hay việc Jason đã nói về cô trong suốt hơn một năm qua. “Cháu rất muốn được ký những cuốn sách đó.” Lo lắng, cô nhìn quanh khu bếp được sơn màu vàng sáng. “Và bếp của bác trông thật đáng yêu.”
“Cảm ơn cháu! Ngồi xuống đi nào và bác sẽ rót cho cháu một tách cà phê. Thêm kem, phải không nào?”
“Vâng.” Sue bước lại gần quầy bếp. “Nhưng cứ để cháu tự làm và... cháu có thể giúp gì cho bác không ạ?”
Đột nhiên sự sợ hãi đánh thẳng vào cô. Cô đang làm gì vậy? Cô cầu cho Maggie không nhờ cô tráng trứng. Cô chắc có thể nướng được bánh mì. Tất nhiên, cược 50 – 50 là cô sẽ làm cháy nó.
“Cháu cứ nghỉ ngơi đi,” Maggie nói, cau mày. “Jason đã kể cho bác nghe chyện đêm qua. Bác mừng là nó đã mang cháu đến đây.” Bà lôi một chiếc ghế ra và ra hiệu cho Sue ngồi xuống.
Sue ngồi xuống ghế, cảm thấy sự lo lắng ngày càng tăng nhưng không thể xác định được chính xác lý do tại sao.
“Bác hy vọng con trai mình cư xử tử tế.” Maggie đặt một tách cà phê khác lên bàn. “Bác đã có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với nó sau... sau khi bác gọi tối hôm đó.”
Tuyệt vời. Đó chính là lý do. Sue cảm thấy mặt mình đang nóng lên khi nhớ lại những gì cô đã nói với Maggie trên điện thoại.
“À, anh ấy rất tốt. Ý cháu là, tử tế đó ạ.” Cô nhìn chằm chằm vào đám hơi nước bốc lên khỏi tách của mình. Maggie hẳn đã biết cô và Jason đã ngủ cùng phòng. Liệu bác ấy có nghĩ –
“Anh thấy là hai người đã làm quen với nhau rồi nhỉ.” Jason đứng bên cửa. Mái tóc vàng của anh trông hơi rối.
Maggie bước tới và hôn lên má con trai bà. “Con đã thay bóng đèn chưa?”
“Rồi ạ.” Anh trả lời.
“Bác không biết phải làm gì nếu thiếu nó nữa.” Maggie nhìn Sue mỉm cười.
Jason cũng liếc nhìn Sue. Mắt họ gặp nhau, và sự ấm áp lan tỏa trong ngực cô, nơi trái tim cô đang bay vυ't lên nếu nó còn chưa cất cánh lúc sớm. Và rồi đến một tiếng nói thì thầm trong đầu cô, tôi yêu người đàn ông này.
Tiếp theo sau là, Không, tôi không yêu người đàn ông này. Chỉ là dư chấn của việc anh ta đã cứu sống tôi.
Cô cố tin vào lời nói sau cùng, nhưng không thể.
Lương tâm lên tiếng, bất kể cô có cố cưỡng lại nó thế nào, bất kể cô đã cố đuổi nó ra khỏi đầu ra sao, cô sẽ để anh tiến gần tới trái tim mình, với những cái mụn cóc và tất cả. Cô yêu anh. Ôi quỷ thần ơi. Giờ thì cô có thể nghe thấy điều đó ngay bên tai mình!
***
Nếu cô vẫn còn chưa thừa nhận mình đã yêu Jason sáng hôm đó, Sue sẽ phải thừa nhận điều đó vào chiều thứ năm. Đứng giữa công viên, cô quan sát anh dạy một nhóm các cậu bé mười tuổi kỹ năng đá bóng.
Chỉ mới vài giờ mà cô đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác trước người đàn ông này. Đầu tiên, là sự ân cần của anh với Maggie, và bây giờ là cách anh dạy cách cậu bé. Trên hết, anh trông thật gợi cảm trong chiếc quần soóc mà Sue biết nhờ nó cô đã có những suy nghĩ vô cùng đáng xấu hổ trước khi đêm qua kết thúc.
Jason nháy mắt với cô. Sue cảm thấy như mình đang bay vυ't lên chín tầng lây.
Nhưng trong bao lâu? Một giọng nói t hì thầm. Bao lấy trước khi cô bị đóng dấu ‘bánh mì quá hạn’ và Jason ném chô đi? Tim cô rơi bịch xuống dạ dày khi những câu hoi cứ chập chời quanh đầu tìm kiếm câu trả lời.
“Chào cô, cô là bạn gái chú Jason ạ?” một giọng nói trẻ tuổi cất lên.
Sue nhìn xuống một bé gái da đen cột ruy băng và tóc thắt bím, đoán chừng cô bé khoảng bảy tổi. “Kiểu vậy.” Cô cúi gần xuống. “Cháu có phải bạn gái khác của chú ấy không?”
Cô bé cười. “Cháu là Cara. Người mặc áo đỏ là anh trai nuôi của cháu. Cháu đến để cổ vũ. Cháu trong đội cổ vũ của trường đấy.”
“Thật sao?” Sue nói. “Cô cũng từng trong đội cổ vũ đấy.”
“Cô có muốn cổ vũ với cháu không?” Đôi mắt cô bé nhảy múa đầy hy vọng.
“Chắc rồi.” Sue nói. “Cô có thể hơi già nhưng cô sẽ thử.”
Hai mươi phút sau, Sue và Cara đang nhiệt tình cổ vũ các cậu bé.
Jason thường xuyên nhìn lên và mỉm cười, và khi buổi thực hành kết thúc, Sue chạy tới chỗ anh để anh có thể vòng tay quanh eo và hôn cô.
“Anh thường dạy lớp thực hành mỗi tuần sao?” cô hỏi.
“Cách tuần thôi. Đó là hoạt động tình nguyện khá hay ở HPD, họ thường cho anh về sớm vài phút để anh có thể dạy. Và cả mỗi thứ bảy cách tuần nữa.”
“Anh là một người đàn ông tốt đấy, Jason Dodd,” cô nhận xét.
“Anh dường như đang tiêu hóa lời khen. “Tại sao lại vậy?”
Vì đã tình nguyện huấn luyện. Nhưng có điều gì khác trong cô cảnh báo rằng anh không muốn được khen ngợi vì điều đó.
“Đó là quần soóc à,” thay vì vậy cô lên tiếng.
“Vậy là em đang theo dõi anh hử?” Nụ cười của anh thật quỷ quyệt.
Sue kiễng chân và hôn lên má anh. “Em sẽ đi lấy ít sodda.” Cô hơi lùi lại. “Anh muốn một lon không?”
“Ừ.” Điện của của anh reo, và anh nghe máy trong khi Sue rời đi.
***
“Tôi muốn mọi việc xong xuôi càng sớm càng tốt,” Jason nói, mắt anh dán trên Sue khi cô quay đi lấy nước. Má anh vẫn còn nóng ran nơi cô hôn anh. Điên tiết, anh nhớ cô cũng đã hôn lên má ông ngoại cô, nhắc anh nhớ về ước muốn được tận hưởng cùng thứ tình cảm đó từ cô. Thứ gì đó giống như niềm hạnh phúc thuần túy lấp đầy phổi anh.
“Ừ, tôi đang cố đây.” Người thợ cho biết.
Jason đã để lại chìa khóa của anh cho cửa của Sue cùng Maggien, thợ điện và thợ sửa chữa đã được gọi đến để thay cửa sổ và lắp camera an ninh cùng bộ cảm biến ánh sáng. Không đời nào Jason để tên bám đuôi kia đến gần Sue lần nữa.
“Làm xong trong tối nay và anh có thể thêm 100 đô la vào hóa đơn,” anh hứa.
“Đây không phải vấn đề tiền bạc.” Người thợ lên tiếng.
“Cứ làm đi.” Jason dập máy.
Anh bước tới thả một quả bóng vào túi lưới của mình và trong thấy Sue dừng lại nói chuyện với một cậu bé. Ngực anh thít lại khi trông thấy cô xoa đầu cậu bé đang ướt đẫm mồ hôi không chút ngập ngừng, không chút ghê sợ. Anh biết rõ cách những đứa trẻ được nhận nuôi luôn bị coi thường, như thể chúng không sạch sẽ như những đứa trẻ có đầy đủ cha mẹ. Nhưng Sue không như vậy.
Jason suýt nữa đã suýt nữa hủy kế hoạch ngày hôm nay, nhưng vào phút cuối anh đã quyết định đơn giản là mang Sue theo cùng. Chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện mang một người phụ nữ đi cùng. Điều đó sẽ mang tới quá nhiều câu hỏi. Nhưng với Sue thì khác: Anh không cần phải giải thích với cô bất cứ điều gì. Cô biết về quá-khứ-của-anh hơn bất cứ ai. Và anh cũng thích việc cô biết về nó.
Đưa tay lên xoa mặt, anh hy vọng Sue sẽ đồng ý ở lại nhà Maggie thêm một đêm trong trường hợp người thự điện không thể hoàn thành và đưa mọi thứ vào hoạt động.
Một trong những cầu thủ nhí của anh, Jose, chạy đến và hỏi về kế hoạch tuần sau. Họ đang nói chuyện khi Cara chạy đến. “Cô Sue đâu rồi ạ?” cô bé hỏi.
Jason nhặt lên một quả bóng đá và nhét nó vào bên dưới cánh tay. “Cô ấy đi lấy soda rồi. Chú thấy là cháu đã dạy cô ấy cổ vũ nhỉ.”
Nụ cười Cara khoe ra một khe hở thiếu mất một chiếc răng. “Cháu thích cô ấy!”
“Chú cũng thế,” Jason nói. Ngày càng nhiều hơn, với mỗi giờ anh dành để ở bên cô.
Cô bé nhìn xuống tay mình và một mảnh giấy được gấp lại cầm trong tay. “Một cậu bé nhờ cháu đưa cái này cho cô ấy.”
Jason nhìn nó. “Cậu bé nào?”
Cara liếc nhìn qua vai. “Cháu không biết cậu ấy. Cậu ấy nói ai đó đưa nó cho cậu ấy và nhờ cậu ấy đưa nó cho cáu, và cháu đã được đề nghị đưa nó cho cô Sue. Hoặc có thể là cậu ấy nói đưa nó cho chú.”
Jason nhìn cô bé đổi chân. Đám đông đang đứng chờ lấy nước uống, nhưng anh không trông thấy Sue. Anh với lấy tờ giấy và mở nó ra. Quả bóng anh đang kẹp dưới cánh tay rơi bịch xuống đất. Thông điệp chỉ có ba từ được viết bằng mực đỏ:
Chết, Sue, chết!
“Tommy,” anh gọi cậu bé lớn nhất,” Ở lại với Cara.”
Anh cất bước chạy, tim anh đang chạy đua, ánh mắt anh nhìn từ bên này sang bên kia. Càng tới gần, sự sợ hãi của anh càng lớn hơn. Anh dừng lại trước đám đông, và anh không thể thở nổi.
Cô không có ở đó.