Chương 2
Anh len qua đống xe của truyền hình. Vội vã hướng về phía ngôi nhà, Jason trông thấy Chase vừa nhảy khỏi ô tô và bước về phía sân có đám phụ nữ đang đứng túm tụm ở đó. Jason nhận ra một trong số đó là Lacy, vợ Chase, và đã suýt qua đó để xem cô đang nói gì. Nhưng anh không trông thấy Sue, và anh có một mong muốn cháy bỏng là cần phải biết rằng cô ổn cả chứ không phải đang úp sấp mặt trong vũng máu như một trong những nhân vật trong các cuốn tiểu thuyết của cô.Anh bước vào trong nhà, chỉ dừng lại khi trông thấy một chiếc camera đang tập trung vào Sue và người phụ nữ ngồi kế bên cô trên chiếc sofa đỏ rực rỡ. Sự nhẹ nhõm quét qua anh khi trông thấy cô không trầy xước hay bầm tím. Cô trông hoàn toàn khỏe mạnh. Anh quan sát cô từ đầu đến chân. Cô đang mặc một chiếc chân váy khiến chân cô đang phơi ra, để lộ một bên đùi trắng mịn.
“Tôi không nghĩ đây là ma túy đâu,” một giọng nói gần đó vang lên. Jason liếc nhanh qua viên cảnh sát Donny Martin của sở cảnh sát Hoke Bluff. Anh đã từng gặp gã này vài lần trong bữa tiệc thịt nướng của ai đó nhưng không thích anh ta lắm. Chủ yếu là vì Martin luôn nghĩ mình là tay chơi và nhầm Jason là người muốn nghe anh ta khoe khoan về những cuộc chinh phục ngoạn mục của mình.
“Sue là bạn của vợ cộng sự của tôi,” anh trả lời, tiếp tục hướng ánh nhìn về phía Sue. Có thứ gì đó không đúng. Phải mất một giây anh mới vỡ lẽ. Sue không hề lên tiếng hay di chuyển. Sue luôn nói chuyện và di chuyển. Người phụ nữ đó là một chiếc máy nói vĩnh cửu. Jason đã từng tự hỏi làm sao cô có thể ngồi xuống đủ lâu để viết hết một cuốn sách. Anh cũng tự hỏi làm cách nào cô có thể làm được những việc khác. Chuyển động liên tục có lẽ là điều tốt khi mà tất cả quần áo đã được cởi bỏ –
Dừng ngay suy nghĩ đó lại, anh liếc nhìn người tóc nâu ngồi bên cạnh Sue. Vận một bộ vét doanh nhân màu xanh hải quân, cô ta đang nói chuyện trực tiếp với camera. Jason quay lại phía Martin. “Chuyện gì đang xảy ra?”
“Nếu anh hỏi thì đó là một trò quảng cáo – nhưng tầm nhìn thì hết sảy.” Maritn chỉ vào hai người phụ nữ và sau đó về phía phóng viên tóc vàng.
“Không có mối đe dọa sát hại nào sao?” Jason hỏi.
“Cô ấy nói là con chó và con mèo ăn rồi.” Martin cười khùng khục.
“Ăn cái gì?”
“Con chuột ai đó gửi cho cô nàng tác giả gợi cảm bé nhỏ có sách bán chạy nhất của New York Times.”
Jason cau mày. “Cô ấy chưa được nằm trong số đó đâu. Cô tóc nâu là ai?”
“Đại diện/PR của cô ấy từ New Jersey. Kiểu người ở đây để giúp trả lời trước báo chí ấy, phải không nào?”
Cô gái tóc nâu đặt một tay lên vai Sue. “Tất nhiên là cô ấy sợ hãi,” cô ta thì thầm vào micro. “Đây rõ ràng là một kẻ quấy rối. Tại sao ư, cuốn sách tiếp theo của cô ấy, Sát Nhân trong Đêm sẽ ra mắt trong vài tuần tới. Cô ấy sẽ có buổi ký tặng ở tất cả các cửa hàng sách trong vùng. Sách của cô ấy đã nhận được phản hồi tích cực từ Nhà xuất Bản Weekly!”
“Phải rồi, rất tiện lợi,” Jason đồng ý.
Anh quan sát Sue đan tay vào nhau và nhìn chằm chằm xuống đùi. Cô mặc một chiếc sơ mi xanh dương sáng màu cùng chiếc chân váy kaki. Mái tóc dài vàng óng tuột ra và cô vén nó lại về phía sau tai.
Phóng viên đặt câu hỏi gì đó và ghé micro về phía cô. Đôi mắt to của Sue chớp chớp.
Jason nao núng. Sue rõ ràng không thể trả lời phỏng vấn lúc này được.
Ánh mắt anh bắn tới chỗ quý cô đang mặc bộ vest xanh hải quân, người trông hoàn toàn tình tĩnh. “Phải, đó là một cách để quảng cáo. Nhưng Sue không tham gia vào chuyện đó.”
Anh bước tới. “Cuộc phỏng vấn kết thúc.” Anh trừng mắt nhìn người phụ nữ trong trang phục xanh hải quân. “Cảnh sát cần nói chuyện với cô Finley.”
Mắt Sue mở lớn, vẻ dễ tổn thương của cô biến mất.
Jason cầm lấy cánh tay cô, kéo cô ra khỏi ghế.
“Anh đang làm gì vậy?” Sue bối rối khi anh kéo cô ra khỏi đám đông.
“Tôi đang cố cứu em khỏi mớ lộn xộn do chính em gây ra.”
Cô giật tay khỏi tay anh. “Gì cơ?”
“Rõ ràng là để PR em mới xới tung mọi chuyện lên.”
“Xới tung cái gì cơ?”
“Thôi nào, Sue. Đừng có trông ngờ vực như vậy. Nghe cô ấy đi. Cô ấy đã làm tất cả mọi thứ chỉ thiếu nước đăng ký số điện thoại riêng để đặt mua sách của em thôi. Cô ấy rõ ràng là người đã nghĩ ra toàn bộ chuyện này.”
Sue siết tay trên hông và há hốc miệng nhìn đại diện của mình. Cô dường như đang cân nhắc những gì anh nói, sau đó ngước ánh mắt lên nhìn Jason.
“Không. Cô ấy chỉ đang lợi dụng tình huống thôi. Tôi dám chắc với anh đấy. Nhưng cô ấy không gửi con chuột đó đâu.”
“Còn tôi là có vài bất động sản cần bán ở Iowa[5] đấy. Vì vài lý do nào đó mà anh nghĩ em khá khác với những cô gái tóc vàng khác.”
Mắt Sue nheo lại, thẳng vai và nghiêng cằm. Điều đó cũng chẳng làm nên sự khác biệt chiều cao của cô là mấy. Cô cao không quá ngực thân hình đến 6 foot[6] của anh. Nhưng thật lạ, khi cơ thể nhỏ bé của cô lại khiến anh hồi hộp. Cũng như phần còn lại của cô.
“Thế anh đang làm gì ở đây?” Cô truy vấn. “Tôi đâu cần thêm cảnh sát nữa.”
“Thứ em cần là đi kiểm tra đầu nếu em tham gia trò quảng cáo với quý cô xanh lè kia.”
Sue nghiến chân trên sàn gỗ. Ánh mặt trời tràn qua cửa sổ phòng ăn phản chiếu trên đôi mắt xanh dương của cô.
Đôi mắt giận dữ, nhưng thật đẹp.
Anh hít sâu. Hương trái cây từ cô khiến anh muốn bước gần lại và hít thật sâu hơn.
“Xin lỗi vì đã làm hỏng khám phá của anh, Columbo,” cô nói, “nhưng khi con chuột được giao đến thì Melissa đang ở cách đây đến ba mươi dặm và đuổi theo một bà già đang lái như điên ra khỏi Disney World trong một chiếc Cadillac hồng.” Cô do dự. “Có phải Lacy gọi cho Chase không?”
Jason nhìn chằm chằm đôi môi hồng ẩm ướt kia, và nhớ lại hương vị anh đã nếm bốn tháng trước. Ồ phải, anh nhớ, tất cả mọi thứ.
Anh hồi tưởng. Ham muốn khuấy động sâu trong bụng và truyền xuống thấp hơn. Và thấp hơn nữa. Đó là lý do chính tại sao chỉ nếm có một lần lại là không đủ, nhưng khi mà trong tình trạng thiếu chuyện ấy quá lâu rồi, anh không thể nhớ được nó ra sao nữa.
Và rồi có thứ gì đó thực sự di chuyển giữa hai chân anh.
“Khỉ thật!” Anh gạt mõm con chó to tướng đang cọ vào háng mình.
“Tôi nghĩ đến lúc anh nên đi đi.” Sue bắt đầu thói quen di di chân. “Anh hết được chào đón rồi.”
Jason cho là anh đáng bị vậy. Sau tất cả thì anh mong đợi gì khi mình đã không hề gọi cho cô. Không quan trọng nếu anh luôn giữ số của cô trong ví mình, mảnh giấy nhàu nát và nhạt dần sau quá nhiều lần anh giở ra gập lại.
Tuy nhiên, lời cô nói khiến anh nao núng. Từ ngữ nghe như khi nhân viên xã hội thông báo rằng anh bị chuyển đến một ngôi nhà khác.
Ngay sau đó, anh nhớ lại tại sao chỉ nếm hương vị miệng Sue một lần là không thể đủ. Nó khiến anh nhớ lại những bài học thời thơ ấu. Thật quá đỗi giản đơn. Jason Dodd không bao giờ cho phép bản thân muốn thứ gì đó quá nhiều – không phải một chiếc bánh sinh nhật, không phải một chiếc xe đạp mới nhân dịp Giáng sinh, không phải mong mẹ quay trở lại với mình.
Những mong muốn sẽ chỉ gây nên nỗi thất vọng.
Ngay cả khi muốn một người phụ nữ đến tuyệt vọng. Và sau một nụ hôn, anh vẫn muốn Sue Finley quá nhiều.
“Cứ làm những gì em muốn.” Anh suýt thì vấp phải con mèo xám vừa lao ra. Đi thẳng đến chỗ chiếc Rodeo, anh lục tìm trong túi, rút ra chiếc chìa phụ Chase đã đưa, bước vào và lái đi.
Vặn lớn âm thanh, anh nghe CD Three Doors Down[7] của Chase và lục trong túi quần jean chiếc kẹo quế. Khi anh chạm mốc I-45, anh đã quên Sue. Anh gần tới được Houston trước khi anh nhớ còn thứ gì nữa anh đã quên. Cộng sự của anh... chủ sở hữu chiếc xe hơi.
***
Sue quỳ xuống tháo quai đôi sandal của mình. Chúng đang chèn ép các ngón chân cô vào thứ gì đó thật khủng khϊếp.
“Ôi tốt đẹp làm sao!” Melissa phủi một hạt bụi trên chiếc áo vét xanh hải quân của mình.
“Ai đó gửi cho con gái tôi một con chuột, và cô nghĩ nó tốt đẹp sao?” Mẹ Sue đang đổ thêm một ly Merlot[8]. Sue biết quá rõ vấn đề là đây – có nghĩa là cô sẽ phải lái xe đưa mẹ về nhà. Lần nữa.
“Không, không phải con chuột tốt.” Melissa nhăn mũi, nhưng đôi mắt nâu của cô đang lấp lánh. “Nhưng những thông tin truyền thông vừa rồi là vô giá. Giờ thì, chị phải bắp kịp bà nội trong chiếc Caddie. Bà sẽ phải trả chị một khoản kếch xù cho thanh chắn bùn mới.”
Sue ngồi lún xuống chiếc sofa, cảm giác như một quả bóng xì hơi. Mọi người đã phá tan bãi cỏ trước nhà cô. Cánh phóng viên và cảnh sát đều đã rời đi, chỉ còn Chase, chồng Lacy đang đứng bên cạnh vợ, lơ đãng nghịch nghịch những lọn tóc đen của cô trong khi nhìn qua cửa sổ. Lacy nhìn quanh và gửi đến Sue một nụ cười trấn an. Tốt cho Lacy, khi có sự an ủi tuyệt như một chiếc áo nâng ngực.
Sue buộc mình phải nở nụ cười, sau đó cúi xuống kéo quai dép đang thít lấy những ngón chân mình. Chân cô đang đau kinh hồn. Liếc nhìn lên, ánh mắt Sue di chuyển và dừng lại trước một người mới đến: Mẹ Lacy.
“Tôi nhặt được nó ở Galleria tuần trước,” Karina Callahan lên tiếng, lủng lẳng chiếc vòng tay của bà trước mặt Melissa. Karina thích là bản sao của Elizabeth Taylor, và người phụ nữ đó chưa bao giờ thôi phát điên về tất cả các sắc tím. Bộ vét tím, giày tím. Sue đã dùng hình ảnh của bà để miêu tả riêng cho một nhân vật trong truyện của mình, bởi Karina, à, thật khó mà quên được.
“Vậy thì ai đã ở trước cửa thế ạ?” Lacy hỏi mẹ Sue.
“Một anh chàng giao hàng FedEx ưa nhìn,” Mẹ Sue trả lời. “Trước khi cảnh sát đến thì con chó với con mèo ăn mất bằng chứng rồi.”
Sue cố lắm mới không phản ứng lại. Dù điều đó thật khó chịu. Lacy gọi chồng cô, Chaase. Người đã lôi Jason Dodd tới đây. Và rồi đám phóng viên, đám kền kền đói khát những câu chuyện, và cảnh sát. Nhưng Jason, với hơn một mét tám nam tính kia, là thứ khiến Sue khó chịu nhất. Cuộc trò chuyện huyên náo quanh căn phòng, và Sue ước rằng tất cả mọi người đi hết đi. Cô đã từng ký tặng những người thậm chí chẳng ưa gì mình. Nhưng cho đám đông một con chuột chết và –
Cô khoanh hai chân lại, nhẩm đếm những lời lăng mạ mà Jason đã buộc tội cô trong chỉ ba phút. Đã đủ tệ khi anh hôn cô như thể anh đang kiểm tra amidan của cô, hỏi xin số cô, và rồi không bao giờ gọi, nhưng khi anh ta xông vào nhà cô, gọi cô là cô nàng tóc vàng ngu ngốc, cáo buộc đại diện của cô dựng lên một con chuột chết, và...
Tại cái quái gì mà anh lại không gọi lại? Có phải anh ta đã thấy khiếm khuyết trên amidan? Có lẽ tốt hơn là cô nên cưỡng lại nụ hôn kiểu pháp của Paul tuần này. Ý nghĩ về cuối tuần khiến ngón chân cô co lại, lần nữa.
Lacy ngồi xuống cạnh cô. “Cậu có muốn ở với chúng tớ vài ngày không?”
“Không. Tớ ổn mà. Đây hẳn chỉ là trò đùa của ai đó thôi.”
Mẹ cô bước đến gần sofa. Bộ đồ màu vàng cam thật tiệp màu với chiếc sofa đỏ. “Chính là thằng bác sĩ đó.” Bà nhìn về phía Chase. “Tôi muốn cái thằng chuyên khoa chân đó phải bị thẩm vấn.”
“Mẹ, Paul gửi cho con một con chuột chết để làm gì cơ chứ?” cô hỏi.
“Sao ai đó lại gửi cho cô một con chuột chết?” Chase liếc nhìn Melissa không mấy thân thiện.
“Tôi không biết,” Sue xoa xoa bàn chân. Hẳn là Jason đã nói với Chase về nghi ngờ của anh rằng Melissa có tham gia, nhưng Sue biết họ đã lầm. Melissa làm việc cho hãng quảng cáo phim của Hollywood trước khi chuyển tới phía đông để tự phát triển công ty quảng cáo/PR riêng của mình. Chắc chắn, một người phụ nữ như vậy có thể là một kẻ cơ hội – một tài năng đã giúp Sue nổi tiếng trước các phương tiện truyền thông – nhưng một con chuột chết không phải điều mà cô ấy sẽ làm.
Melissa ghét chuột. Cô ấy còn hơi bối rối khi đọc đến chương Sue viết về một nạn nhân đã nhận được một con chuột chết. Sue nhớ cảnh đó. Gã gϊếŧ người đã gửi con chuột như một lời cảnh báo về những gì sẽ xảy đến.
Sau khi hành hạ nạn nhân bằng những tin khủng bố đe dọa, những người nhận được chuột đều bị sát hại. Chỉ là trùng hợp thôi, cô trấn an bản thân.
“Cậu ổn chứ?” Lacy hỏi.
“Ổn mà.” Cô cân nhắc việc nói với Chase về những cảnh trong cuốn sách của mình, nhưng nó sẽ thế nào?
Melissa là một trong vài người đã đọc cuốn sách. Nếu Chase nghi ngờ đại diện của cô lúc này, anh sẽ nghĩ gì tiếp theo sau?
Chỉ là trùng hợp thôi. Trong cảnh đó của cô, con chuột được đựng trong hộp thư tín, và nó không có dòng chứ chết chóc viết bên trên. Và nó không được ngụy trang bằng hộp sô-cô-la.
Một tiếng còi đến từ bên ngoài. Chase hôn chào tạm biệt Lacy. “Jason quay lại rồi.”
Lacy tựa vào chồng cô cho một nụ hôn nữa. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Lacy và Chase đã kết hôn được gần một năm cái cách họ nhìn nhau cũng đủ lượng hơi nước để xì sạch một tấm thảm Ba Tư.
“Nào, hai người,” mẹ Sue lên tiếng. “Chúng ta ở đây vì con chuột chết, không phải cho màn thể hiện tình yêu đâu.”
“Để chúng yên đi,” Karina Callahan xen vào. Bằng cách nào đó, ngay cả giọng nói của bà cũng có màu tím. “Tôi muốn có cháu ngoại.”
“Tất cả những gì mẹ cần là tận hưởng cuộc sống.” Chase mỉm cười. “Đó chỉ là một nụ hôn, không phải màn thể hiện nào cả.” Với vẻ tự tin vốn có anh rời đi.
“Sue mới cần tận hưởng cuộc sống.” Melissa vuốt phẳng áo khoác. “Nếu cô ấy không ngừng viết về mấy thứ tình yêu na ná nhau thế này, tôi sẽ thuê cho cô ấy một gã trai bao.”
Tất cả mọi người đều cười toét miệng. Tất cả trừ Sue.
“Sue sẽ tận hưởng cuộc sống vào cuối tuần này.” Karina đưa những ngón tay sơn tím của bà lên che miệng. “Hoặc ít nhất con bé sẽ ca bài ‘This Little Piggy Went to Market’[9] với bác sĩ chuyên khoa chân của nó.”
“Gì cơ?” Miệng Sue rớt xuống.
“Mẹ,” Lacy nói. “Bàn về đời sống tìиɧ ɖu͙© của con đã đủ tệ rồi, để cho đời sống tìиɧ ɖu͙© của bạn con yên đi.”
“Cuối cùng thì cô cũng hẹn hò sao?” Melissa bắn cho cô một cái nhìn đây-hẳn-là-tin-mới.
“Tôi thề,” Sue bật dậy. “Nếu tôi đọc được chuyện này trên báo, tôi sẽ thiêu cô. Và đừng –”
“Mẹ không thích Paul,” mẹ cô ngắt ngang.
“Bà không cần phải thích cậu ta,” Karina đáp trả.
Gần đây, Sue nhận thấy Karina và mẹ cô đã dành rất nhiều thời gian với nhau. Cô tự hỏi sau sáu lần ly dị Karina có phải người đứng sau những chiếc áo khoét cổ ngày một sâu của mẹ hay không. Có lẽ Sue nên thấy mừng vì mẹ cô đã không mặc màu tím.
“Sue mới là người được quyền quần nhau với cậu ta,” Karina nói tiếp.
“Mẹ.” Lacy gửi đến Sue một ánh nhìn xin lỗi.
Melissa cười khúc khích. “Quần nhau á? Cháu chưa từng nghe thấy từ đó. Thực tế lãng mạn làm sao.”
Karina nhìn về phía Sue. “Mẹ cháu mới quần nhau tuần vừa rồi với Bill Delaney, quản lý quầy hoa quả gần đường cao tốc.”
Não Sue sắp hỏng đến nơi rồi.
Sεメ?
Mẹ cô?
“Nói với con đó không phải sự thật đi.”
“Mẹ...” Mẹ cô ngừng lời. “Quần nhau sao? Từ đó thật quá đáng. Tôi chẳng thấy ai xem phim sεメ mà lại không hứng lên cả.”
Mọi người đều cười trừ Sue, cô đang quá bận rộn cố không nghĩ tới cảnh mẹ cô quan hệ với một người bán trái cây.
Mẹ cô bắn cho cô một ánh mắt thực-tế. “May mà. Ở đây toàn phụ nữ. Bên cạnh đó, nếu con có thể vui đùa với anh chàng chuyên khoa chân của mình, mẹ cũng có thể nói chuyện về chuối với chủ cửa hàng bán hoa quả của mẹ chứ.”
“Bà đâu có nói gì nhiều,” Karina cười lớn. “Bà ép lấy nước đấy chứ.”
Sue gục đầu xuống lưng ghế sofa. Mẹ cô không chỉ dễ dãi hơn, mà bà còn có đời sống tìиɧ ɖu͙© tốt hơn cô. Không hẳn là Sue thậm chí có cho mình một đời sống tìиɧ ɖu͙©. Chưa thôi.
Không thể để tâm trí vào chuyện tìиɧ ɖu͙© của mẹ mình được, Sue cố nghĩ về Paul và cô đang quần nhau và ép nước trái cây, nhưng tất cả những gì cô có thể nghĩ được là có thứ gì đó không ổn với amidan của mình rồi. Cô bắt đầu thấy tê chân. Cô giật mạnh đôi sandal ra. Đi chân trần, cô phăm phăm tiến về phía thùng rác và ném thẳng đôi giày vào đó.
Mọi người đều nhìn chằm chằm.
“Đau ngón chân lắm,” cô nói.
Tất cả đều gật đầu ra chiều đã hiểu.
Và rồi điện thoại bàn của Sue reo lên, và mẹ cô trả lời. “Hello?... Tốt thôi, không trả lời.” Bà ngắt máy và bắn về phía ly rượu của mình.
“Bị treo máy ạ?” Cô hỏi.
Khi mẹ cô gật đầu, tim Sue như ngừng đập. Chỉ là sự trùng hợp thôi mà, cô tự nói với bản thân. Cô bị treo máy suốt. Phải vậy không?
***
Hai ngày sau, Sue ngồi trước bàn bếp nhà Lacy trong ngày Quốc Khánh và cố gắng biện hộ cho việc bỏ lỡ buổi tiệc.
Cô đã cố gắng thuyết phục Paul, nhưng...
“Cậu tìm được ai chăm hộ mấy con thú cưng chưa?” cô hỏi
“Rồi,” Lacy trả lời. Chase ung ung bước vào phòng và đặt một nụ hôn lên cổ Lacy. Sue cố tưởng tượng ra cảnh Paul làm điều đó vào cuối tuần này. Không thể.
“Vậy, kế hoạch nhảy điệu cha-cha-cha ở Mexico của cô thế nào?” Chase hỏi.
“Ổn cả.” Sue vuốt ve con chó của Lacy, Fabio, bằng chân mình.
“Chỉ ổn thôi sao?” Chase hỏi. “Cô đã không quan hệ trong nhiều năm liền và tất cả những gì cô có thể nói là ổn thôi sao?”
Sue cau mày nhìn Lacy. “Cậu nói với chồng cậu tất cả bí mật của tớ sao?”
“Tôi đã quyến rũ cô ấy để moi tin đấy.” Chase vòng tay quanh người vợ anh.
“Tuyệt vời.” Sue len tiếng. “Hai người làm chuyện ấy trong khi nói về đời sống không tìиɧ ɖu͙© của tôi.”
Lacy huých khuỷu tay vào chồng khiến anh xoa xoa mạn sườn. “Nhắc đến đời sống không tìиɧ ɖu͙© của cậu, bao giờ thì anh chàng Paul mới chường mặt tới đây?”
Thời gian như ngừng trôi. “Anh ấy sẽ tới bằng... tới để đón tớ.” Sue nhăn mặt trước cái nhíu mày của Lacy. “Trước khi tớ đề cập đến bữa tiệc thì anh ấy đã đặt hàng trước ở một nhà hàng ưa thích ở Galleria rồi.”
“Cô nghĩ là thức ăn ở đó sẽ ngon hơn của chúng tôi sao?” Chase hỏi.
“Không.” Cảm giác tội lỗi siết chặt lấy một góc trong trái tim Sue. “Tôi rất xin lỗi.”
“Điều gì,” Chase hỏi, “ở gã bác sĩ chuyên khoa chân đó lại hơn được cảnh sát nhỉ?”
“Không phải,” Sue bắt gặp ánh mắt hiểu biết của Lacy. “Anh ấy lên kế hoạch cả rồi.”
“Mẹ cô dường như nghi ngờ anh ta đứng đằng sau vụ con chuột đấy,” chân mày Chase cau lại.
“Anh ấy không làm vậy đâu!” Sue ngắt lời, và từ cái nhìn trên gương mặt Chase cô biết cuộc trò chuyện này sẽ dẫn tới đâu. “Và cũng không phải đại diện của tôi đâu.”
Điện thoại di động của Sue reo vang, cô chộp lấy nó. “Hello?” Cô cầu nguyện cho nó không phải bị treo máy. Cô chỉ nhận thêm hai cuộc như vậy kể từ hôm thứ hai, nhưng...
“Anh bị lạc đường,” giọng Paul vang lên khi Sue nhìn theo Chase rời khỏi phòng.
Cô chỉ đường cho Paul lần nữa, cố gắng tìm kiếm cảm giác ấm áp khi nghe giọng nói của anh. Nhưng Paul có tông giọng khá yếu ớt.
Khi cô gác máy, cô bắt gặp ánh mắt Lacy. “Tớ hy vọng cậu không nấu thêm cả phần chúng tớ. Tớ nên gọi cho Paul tối qua khi Paul bảo tớ - ”
“Không sao đâu,” Lacy nói. “Jason sẽ bù đắp được phần đó mà.”
Lông mày Sue nhướn lên trước khi cô có thể trưng ra bộ mặt lạnh nhạt. “Anh ấy sẽ tới sao?”
Sự ngờ vực tràn ngập trong ánh mắt bạn cô. “Đó có phải lý do cậu và Paul không tới không? Cậu không phải đang tránh mặt Jason đấy chứ?”
“Tớ thậm chí còn chẳng biết anh ấy sẽ tới,” cô thành thật nói. Nhưng ai có thể trách nếu cô không tới chứ? Cô gái nào mà lại muốn dành thời gian với một anh chàng đã kiểm tra được tận amidan của mình?
Điện thoại lại reo. “Anh cứ rẽ trái chỗ đường đất đi,” Sue giải thích khi Paul cho biết anh ta lại lạc thêm lần nữa. “Ngôi nhà kiểu nông trại đó. Em sẽ ra đón anh.”
Sue nhét điện thoại vào trong túi và đến ôm Lacy. “Cậu không mời anh ta vào sao?” bạn cô hỏi. “Cậu sẽ ngủ với anh chàng đó và tớ thậm chí còn chưa được gặp anh ta. Điều này thật trái với đạo đức bạn bè đấy. Nếu anh ta có một con chó xấu xí và cậu còn chưa trông thấy nó thì sao?”
“Nó không xấu xí, và cậu đã ngủ với Chase trước khi gặp nó còn gì.”
“Ừ, nhưng anh ấy đã còng tay tớ vào thành giường.”
Sue cười, sau đó hỏi. “Kathy sắp tới chưa?”
“Tommy bị ốm,” Lacy giải thích.
“Tớ tổ chức một bữa tiệc và không ai trong số hai cô bạn thân của tớ tới dự.” Cô quan sát Sue với ánh nhìn dò xét. “Là vì Jason, phải không?” Cô chỉ tay vào Sue. “Kể từ cái hôm đó ở nhà cậu, cả hai người không bao giờ ở chung một phòng sau nụ hôn đó.”
“Thế lại may đấy,” Sue nói.
Xách giày lên, cô vẫy chào và bước ra cửa. Cô không để ý cổng trước khi cô nhận ra may mắn của mình đã biến mất. Chiếc Mustang của Jason đang rẽ vào.