Chương 13: Bối rối!
ÁNH SÁNG TRONG PHÒNG LỜ MỜ, và mặt tôi chỉ cách cái cửa vài cen-ti-mét. Tôi cảm thấy con thuyền tròng trành qua phải rồi bắt đầu di chuyển nhanh. Một luồng ánh sáng xẹt qua vai trái tôi. Tôi nhìn lên và thấy một cái lỗ hổng nhỏ phía trên đầu mình. Ánh trăng chiếu xuống qua một tấm lưới chắn. Cũng có nghĩa là tôi và kẻ kia đang đi về hướng nam.Tôi có thể biết chắc là trừ kẻ đang lái thuyền kia thì trên thuyền chẳng còn ai nữa, và tôi có thể thay đổi vị trí mà không bị nghe thấy. Dù đang đứng rất gần đuôi thuyền rồi nhưng vẫn còn một ít khoảng trống để tôi di chuyển.
Có vài điều làm tôi thật sự lo lắng. Thứ nhất, kẻ lái thuyền có thể vào khoang, rồi vào trong buồng. Thứ hai, hắn có thể vào khoang để kiểm tra số tiền. Kiểu nào thì cũng rắc rối cả. Chắc chắn đó là hắn, chỉ có thể là Jasper hoặc tay sĩ quan Rainey thôi.
Nếu bị phát hiện thì tôi sẽ nói gì, làm gì đây? Nếu là tay sĩ quan Rainey, tôi có thể giả vờ tỏ ra vui mừng và cư xử như thể tôi nghĩ rằng anh ta cũng đang theo dõi kẻ xấu giống như tôi thôi. Còn nếu là Jasper, phản ứng sẽ phải khác. Và dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải giả vờ mình chẳng biết gì về số tiền trên tàu; và bất kể kẻ đó là ai, tôi cũng phải cố đánh lạc hướng để hắn không đến gần cái ba lô. Mục tiêu của tôi là phải thoát càng nhanh càng tốt - cùng với số tiền.
Trong khi suy tính với tình huống kẻ đang lái thuyền là Jasper, tôi ngồi sụp xuống những tấm vải bạt chất đống trên sàn. Chân tôi đau quá, nên ngay cả có phải ngồi trên sàn thuyền bốc mùi thì vẫn còn hơn là phải đứng thêm dù chỉ một phút. Đột nhiên tôi thấy rất mệt. Cả một ngày dài đã tiêu tốn gần hết năng lượng của tôi và rốt cuộc cũng đến lúc kiệt sức. Tôi rút một thanh kẹo trong ba lô ra, cắn liền bốn miếng, sau đó chiêu thêm vài ngụm nước. Thật ngon lành làm sao!
Mí mắt tôi trĩu nặng, nhưng cứ hễ nhắm mắt là tôi lại thấy hình ảnh con đường mòn cũ kỹ dưới bánh xe đạp của mình. Tôi có thể cảm nhận chân mình lại đạp xe, và nghe thấy tiếng bánh xe kêu vùn vụt.
Chẳng bao lâu sau chiếc thuyền có vẻ như đã xuôi theo dòng nước sông, lịch bịch rời xa bến cảng. Đây chỉ là một con thuyền câu cũ kỹ, không tạo cảm giác như đang chạy với vận tốc nhanh. Tôi cho là người lái đang giảm tốc độ xuống một nửa để bớt ồn ào.
Chiếc thuyền vừa kêu lịch bịch vừa lắc lư qua lại, còn tôi thì bám sát hơn vào những tấm bạt. Thật khó giữ cho mình tỉnh táo. Một chốc sau tôi đã không tài nào mở mắt được nữa, và cuối cùng thì chẳng còn nghe được tiếng động cơ hay ngửi thấy mùi cá bốc lên từ mấy tấm bạt nữa. Cảm giác duy nhất còn lại là tôi đang bị lắc qua lắc lại.
UỲNH!
Một tiếng động lớn làm rung chuyển con thuyền và đánh thức tôi khỏi cơn mê ngủ. Tôi bật dậy ngay và lúc lắc đầu. Ánh trăng mỏng mảnh rọi qua tấm chắn trên nóc căn buồng. Tôi nhìn đồng hồ. Bốn giờ!
Suy nghĩ của tôi rối tung lên. Tôi không phải chỉ vừa tỉnh dậy khỏi một cơn mơ ngủ mà đã ngủ hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Con tim lại bắt đầu run rẩy. Tôi hít thở sâu vài cái để đầu óc nhẹ bớt. Có tiếng chân chạy rầm rầm trên boong tới cửa khoang thuyền, sau đó là ba tiếng bước chân vào trong phòng.
Tôi đứng sững lại, căng tai lên nghe ngóng. Có tiếng lạo xạo, rồi tiếng cọt kẹt, và sau đó là sự im lìm.
Trong gần mười lăm phút không có thêm một tiếng động nào nữa. Rồi những tiếng khịt mũi và tiếng ngáy tràn ngập không gian. Ai đó đang ngáy! Tôi nghĩ kẻ lái thuyền chắc đã ngủ trên tấm nệm trong phòng kia rồi.
Tôi thậm chí còn không nghĩ tới có khả năng này nữa. Tôi bỏ hết những kế hoạch trước đó và vạch ra một kế hoạch mới.
Sau khi xem xét những hướng hành động khác nhau, tôi quyết định đánh liều rời khỏi chiếc thuyền trong khi tên kia đang ngủ. Nếu là sĩ quan Rainey, tôi vẫn có thể làm theo kế hoạch cũ - nói với anh ta rằng chúng tôi là hai đồng nghiệp đang cùng lần theo dấu vết kẻ xấu. Nếu là Jasper, tôi sẽ phải bịa ra điều gì đó ngay tại chỗ.
Nhưng tốt nhất là cố mà chuồn khỏi đây cho êm, sẽ không bị ai phát hiện ra. Tất cả những lựa chọn khác đều bắt đầu với việc tôi đã bị phát hiện.
Tôi cố ép mình chờ thêm mười lăm phút nữa hay khoảng khoảng đó trước khi tiếp tục hành động. Tiếng ngáy vẫn không ngừng nghỉ, và chắc chắn đủ ồn để át đi những tiếng động do tôi tạo nên khi thoát ra ngoài.
Được rồi, cuối cùng tôi tự nhủ, đi thôi...
Tôi bật khóa, mở cửa thật nhẹ nhàng. Thậm chí chính tôi cũng không thể nghe được tiếng lách cách của then cửa vì tiếng ngáy ngoài kia. Tôi nấp sau cánh cửa trong giây lát, hoàn toàn khuất so với chỗ của kẻ đang nằm ngủ trên nệm.
Tiếng ngáy vẫn đều đều, thế là tôi bước ra phòng. Kẻ đang ngủ là sĩ quan Rainey, trên mình còn nguyên bộ đồng phục. Tôi bò qua căn phòng nhỏ và hết sức thận trọng với thứ hàng hóa nguy hiểm mình đang mang trên lưng.
Lên ba bước nữa, băng ngang boong thuyền, và bước lên cầu tàu. Đến lúc này tình hình vẫn tốt. Tôi cẩn thận bước khỏi chiếc thuyền, cố gắng càng ít cử động càng tốt. Tôi vẫn còn nghe tiếng ngáy khi nhảy qua cầu tàu, lên mặt đất. Còn một thứ khác nữa đang buộc vào cầu tàu: một chiếc ca nô cao tốc - một thứ hoàn hảo cho cuộc tẩu thoát nhanh chóng bằng đường sông.
Mặt trăng đã gần lặn, tôi phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Tôi không biết chính xác mình đang ở đâu, nhưng có lẽ cũng phải cách chỗ giấu xe đạp ít nhất là vài giờ đạp xe.
Tôi khẽ khàng đi lên cầu tàu, chân bước cùng nhịp với mạch đập trong cơ thể mình.
“Hắt... xìiiii!” tiếng hắt xì to và dài nhất mà tôi từng được nghe, phá tan sự tĩnh mịch của không gian. Tôi thấy ánh đèn nhảy múa trên khoang thuyền. Qua cửa sổ, tôi có thể thấy Rainey vươn vai đứng lên. Sau đó gã bước về phía mấy bậc thang dẫn lên boong.
Trong khoảng một phút tôi không tài nào cử động nổi. Giống như một trong những giấc mơ mà trong đó bạn muốn chạy vô cùng, nhưng lại không thể. Tôi vội nhìn quanh tìm chỗ ẩn nấp.
Kia rồi, có một cái nhà kho ở khoảng giữa ngọn đồi, tôi liền chạy tới đó. Tiếng cái ba lô đập vào lưng đã khích lệ tôi. Tôi lao vào nhà kho bằng gỗ tồi tàn và đóng sầm cửa lại.
Qua khe hở của những tấm ván, tôi thấy Rainey bước lòng vòng trên boong. Gã đem theo một số thức ăn gì đó - vì quá xa nên tôi không thể biết chính xác là gì. Gã ngồi trên một cái thùng và bắt đầu ăn.
Vừa nhìn thấy thế là tôi lại cảm thấy đói. Trong phút chốc tôi mơ đến miếng bánh mỳ chuối của bà Hannah. Tôi cố ép mình phải tập trung vào thực tại.
Tôi không dám đi đâu cả, gã sẽ trông thấy tôi mất. Tôi chỉ đứng đó để xem xét, chờ đợi, những giác quan của tôi đang tiếp nhận môi trường mới này. Bên trong nhà kho có mùi rất lạ. Nó có mùi mốc, giống như mùi đất kết hợp với một mùi nào khác nữa vậy. Tôi không đoán được thứ còn lại là gì.
Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của Rainey trên boong. Gã có vẻ bồn chồn, không chịu được việc ngồi yên trên thùng. Như tôi quan sát được, cứ cách vài phút gã lại đứng dậy đi loanh quanh.
Rồi tôi nghe một tiếng động khác - có thứ gì đó đang di chuyển phía sau mình. Tôi giật thót. Không phải chỉ có mình tôi trong cái nhà kho này.
Chẳng có tí ánh sáng nào lọt vào cái nơi nhỏ bé này cả. Mặt trăng đã khuất dần về phía tây, mặt trời thì vẫn chưa mọc.
Lúc đầu tôi không dám mở đèn pin - e rằng Rainey có thể thấy ánh sáng di chuyển bên trong nhà kho. Nhưng sau một số tiếng động nữa, tôi không còn lựa chọn nào khác, đành phải bật đèn lên thôi.
Tôi xoay ba lô lại để tìm cái túi trước, và hành động này gây âm thanh lạo xạo như thể có ai quét sàn nhà với một cây chổi to vậy. Tôi mở túi. Âm thanh phát ra càng lớn hơn nữa.
Tôi quay lưng về phía cửa để cố gắng che đi những gì mình sắp làm, rồi chiếu đèn pin xuống dưới chân. Ánh đèn quét quanh sàn.
Tôi đang ở trong kho với hàng tá rắn! Rắn nhiều kích cỡ, nhiều chủng loại khác nhau, đang cuộn lại và bò ra xa ánh đèn. Khϊếp quá! Tôi cảm nhận được những gói tiền mặt trong ba lô của mình khi lùi về phía cửa, cố gắng tránh càng xa càng tốt những sinh vật trơn tuột kia.
Tôi chợt nhớ tới những gì Jasper nói về việc muốn bắt đầu kinh doanh rắn, và những gì chị Susie tình cờ nghe hắn nói về việc bắt rắn như thế nào.
Những con rắn tôi đang thấy đây là rắn vườn không độc. Nhưng cũng không phải là thứ hay ho để chọn núp chung một chỗ vào ban đêm - thậm chí là ban ngày, hay gì gì nữa. Cái nào tệ hơn nhỉ, tôi tự hỏi: bị mắc kẹt trong một nhà kho đầy rắn, hay để Rainey biết tôi đang ở đây?
Tôi gửi cho Rainey một thông điệp ngoại cảm dứt khoát là phải đi thôi. Chỉ cần nhảy vào chiếc xuồng máy thôi, tôi âm thầm cầu nguyện. Đi đi! Tiến thẳng về hướng thành phố. Đi thẳng tới Brazil. Hay bất cứ nơi nào. Miễn là ra khỏi đây thôi!
Tôi nghển cổ nhìn quanh, hồi hộp quay lưng về phía bầy rắn rít. Hoặc Rainey đã nhận được lời khẩn cầu của tôi, hoặc sự bồn chồn của gã đã lên đến đỉnh điểm. Gã đi vào trong buồng lái, rồi trở ra, mang theo những cái giỏ mà gã chẳng hề biết bên trong chỉ toàn báo là báo.
“Nào, nào,” tôi thì thầm. Chính tôi cũng đang bồn chồn ở mức đỉnh điểm đây. Tôi phải thoát khỏi cái nhà kho này ngay lập tức!
Tôi soi đèn qua sàn một lần nữa, làm mấy “đứa bạn” cùng phòng giật mình cuộn tròn lại. Rồi tôi quay lại theo dõi Rainey, những ngón tay của tôi bám chắc vào tay nắm cửa.
Rainey tắt đèn trong buồng lái của chiếc thuyền đánh cá, ném mấy cái giỏ vào ca nô, rồi nhảy xuống theo.
Tiếng động cơ ca nô kêu rù rù cũng không thể át được một âm thanh mới tôi vừa nghe sau lưng mình. Lần này không giống tiếng động của mấy con rắn vườn. Âm thanh này tôi chỉ nghe được ở các sở thú, và một lần nữa, khi tôi đang điều tra một vụ án ở sa mạc California, tiếng lục lạc khô khốc vang vọng lại từ phía góc xa của nhà kho.
Chiếc xuồng máy vừa phóng đi là tôi giật mạnh cửa, lao ra ngoài, và đóng sầm cánh cửa lại phía sau lưng mình. Rồi tôi chạy xuống bến tàu, nhào lên chiếc thuyền câu cũ kỹ. Chìa khóa treo tòng teng trong ổ khóa. Được rồi! Tôi lái thuyền ra khỏi cầu tàu. Màu vàng rực rỡ của ánh bình minh đã bắt đầu len qua lùm cây phía bên phải tôi.
Có vẻ phải tốn kha khá thời gian để quay trở lại chỗ cầu tàu nơi mà chiếc thuyền neo lúc đầu. Chủ yếu là vì tôi không biết chính xác cái cầu tàu đó ở đâu, và cũng vì nó quá nhỏ và tách biệt đến nỗi tôi cứ phải chạy ra chạy vào vài cái ngõ cụt trước khi rốt cuộc cũng tìm ra nó.
Tôi neo thuyền lại và lên đồi, đi về phía chiếc xe đạp vẫn được giấu an toàn dưới bụi gai. Tôi cởi ba lô ra và ngả lưng lên mặt đất. Được nằm trên bãi cỏ đầy sương thật tuyệt vời! Đã lâu lắm rồi tôi mới được nằm nghỉ ngơi như vậy. Tôi vươn vai và ăn một ít trái cây tìm thấy trong giỏ. Chỉ còn một ít đồ ăn nhẹ, và tôi biết một lát nữa mình sẽ còn cần ăn nhiều hơn. Chai nước chỉ còn một nửa, vì vậy tôi chỉ cho phép mình uống một phần tư chai thôi. Đúng là loại nước ngon nhất mà tôi từng được uống trong đời.
Sau khi được tiếp thêm làn sóng năng lượng mới, tôi liền quay trở lại công việc. Tôi lấy tiền trong ba lô ra, nhét vào mấy cái giỏ trên xe, cuối cùng là nhét cả cái ba lô rỗng không vào.
Trong khi sắp xếp, tôi chú ý đến tấm biển NGÕ CỤT mà tôi đã thấy hồi tiếng trước, khi lần đầu tiên lên đến ngọn đồi này. Bất thình lình tôi cười phá lên. Bị nhốt trong cái nhà kho tối đầy rắn là quá đủ tồi tệ rồi, nhưng khi sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi những tiếng lách cách thì cụm từ ngõ cụt kia đã mang một ý nghĩa hoàn toàn mới.
Tôi đứng lên, vươn vai lần nữa và xem đồng hồ. Hơn tám giờ một chút. Có lẽ tôi đang cách thị trấn khoảng ba tiếng, vậy là phải tốn ít nhất chừng đó thời gian để quay trở về. Tôi nói ít nhất, là vì biết rằng thực tế thể nào cũng sẽ lâu hơn, vì năng lượng trong tôi giờ chỉ còn là xúc cảm và tinh thần thôi. Chứ thể xác tôi kiệt quệ rồi. Dù vậy, tôi vẫn quyết tâm phải mang số tiền về lại River Heights.
Từ chỗ này thì chẳng mong gọi được điện thoại cho đội mình; tôi vẫn đang ở một nơi hoang vu, quá xa thị trấn để có thể có sóng điện thoại di dộng. Thế là tôi đành đội mũ bảo hiểm vào, nhảy lên xe, và bắt đầu đạp về nhà. Mục tiêu của tôi đã rõ: Đem tiền về lại ngân hàng, tốt nhất là trước khi cuộc đua kết thúc.
Ánh nắng ấm áp chiếu trên xe đạp tôi. Tôi buộc mình phải tiếp tục di chuyển bằng cách làm cho tâm trí phải bận rộn suy nghĩ. Tôi hình dung về đội của mình, cảm nhận được sự ủng hộ và động viên của họ mặc dù họ không biết tôi đang ở đâu. Tôi nghĩ về bà Mahoney, ông Holman, về tất cả những cổ động viên khác và những người đã góp tiền cho cuộc đua. Tôi nghĩ về bố và bà Hannah, họ sẽ hãnh diện như thế nào khi biết rằng tôi đã giải quyết được vụ án này. Và hơn hết, tôi nghĩ về những người sẽ được hưởng lợi từ Quỹ Mở rộng Trái tim.
Chạy được một lúc tôi lại ăn vài miếng bánh, và dừng vài lần bên suối để làm mát bằng cách vốc nước lên mặt.
Cuối cùng tôi cũng tới được con đường dành cho vòng cuối cùng của lộ trình đua. Từ bây giờ tôi sẽ không dừng lại nghỉ nữa. Khi tới được rìa thị trấn, tôi đã tự thưởng cho mình ngụm nước và thanh kẹo cuối cùng rồi.
Tôi cảm nhận được một luồng phấn khích khi chạy tới đường Main. Phía trước, tôi có thể thấy đầy người hâm mộ đang tập trung trên khán đài. Bố tôi và bà Hannah đang ngồi ở hàng đầu, ngay vạch đích đến. Chỉ riêng chuyện nhìn thấy bố về thị trấn kịp lúc xem tôi thi đấu thôi cũng đã mang lại cho tôi một nguồn năng lượng mới rồi. Và toàn bộ những hình ảnh của cuối tuần này lướt nhanh trong đầu tôi.
Tôi cười toe và giơ tay chào đám đông.
“Nancy! Nancy!” Những giọng nói quen thuộc la lên khi tôi chạy dọc con đường. Bà Mahoney và ông Holman - vừa được phóng thích - cũng chạy ra đón chào tôi.
Sao họ biết tôi đã tìm được số tiền đó nhỉ? Tôi tự hỏi. Sao mọi người lại hào hứng quá như thế? Tôi đã kể gì đâu. Nhưng rồi tôi để ý thấy dải ruy băng phất phơ trên vai mình - dải băng của vạch đích!