Chương 42
Phía trước cửa sổ trăng sáng như nước, bàn trang điểm của nàng cũng được soi sáng ngời. Nàng tháo trâm cài tóc hình hạt châu trên đầu xuống, nặng nề thở dài một hơi, vô vị nhưng cũng không biết làm sao. Hôm nay cả vương phủ đều bàn luận về nàng, yêu nữ, hai từ này thỉnh thoảng hay rơi vào tai nàng, giống như vô ý mà cũng giống như cố ý, dù sao nàng nghe thấy cũng không ít. Nàng thản nhiên đi qua, trong lòng tuy khó chịu nhưng cố ý cười càng thêm quyến rũ.Chỉ cần Bùi Vân Khoáng tin tưởng nàng là được, những người khác suy nghĩ thế nào thì tùy bọn họ, nàng không quan tâm.
Nàng định lên giường đi ngủ, mặc dù có nhiều điều không vui và không được như ý, thời gian vẫn phải trôi qua, kẻ thù cần báo, chuyện nên làm vẫn chờ ở phía trước, để thực hiện được những điều này cần phải có một thân thể khoẻ mạnh cùng với sự ứng đối tốt với tất cả tình huống.
Nàng bỏ cây lược xuống đi đóng cửa sổ, bỗng nhiên phát hiện có một người đứng dưới gốc chuối tây ngoài cửa sổ, nhìn dáng người và hình thể, giống như là Tạ Thông.
Nàng có chút ngạc nhiên, tại sao hắn lại ở chỗ này, Vì vậy khẽ gọi hắn một tiếng: “Tạ Thông là đệ sao? Tại sao không đi ngủ?”
Quả nhiên là hắn.
Hắn đến gần, trực tiếp đẩy cửa ra, lại tiện tay đóng.
Khuôn mặt của hắn rất nghiêm túc, cùng với độ tuổi 16 tuổi của hắn có chút không tương xứng.
Tô Phiên có chút buồn cười, đây là thế nào? Bị Tô Uyển khi dễ hay bị Thiệu Bồi khiển trách?
Hắn giữ yên lặng ngồi cạnh bàn, nhìn thẳng vào nàng.
Thời gian qua nàng đã quen nhìn dáng vẻ cợt nhả của hắn, bỗng nhiên thấy hắn nghiêm túc như thế thật đúng là không quen, vì vậy cũng thu liễm nụ cười, hỏi: “Tạ Thông, đệ có chuyện gì sao?”
“Vương Phi trúng độc nhất định không phải do tỷ làm, vì sao tỷ không giải thích? Không để Vương Gia biện bạch cho tỷ?”
Tô Phiên nở nụ cười: “ Trong lòng Vương Gia biết rõ là được rồi, ta đi giải thích cái gì?”
Hắn dường như rất tức giận: “Tỷ không lo cho thanh danh của tỷ hay sao?”
Nàng sửng sốt một chút, cười thêm một chút: “Ta làm gì có thanh danh, ta là từ thanh lâu ra, đệ quên rồi sao?”
Hắn “Đùng” một tiếng đứng lên, lúc này nàng mới phát hiện thì ra hắn đã cao lớn như vậy, ước chừng cao hơn nàng nửa cái đầu. Ài, thật sự là năm tháng không buông tha con người, nàng vậy chứ lớn hơn hắn vài tuổi đó nha. Hắn lớn lên sẽ nhắc nhở là nàng đã già đi.
“Tô Phiên, chẳng lẽ tỷ chỉ biết cam chịu?”
Nàng nở nụ cười: “Tạ Thông, ta cũng không phải là cam chịu, ta chỉ là không sống trong ánh mắt của người khác, nếu là như vậy, ta đã sớm bị ánh mắt của người khác gϊếŧ chết rồi. Đường đường là con gái của viện sử Thái Y Viện lại luân lạc tới tình cảnh như thế này, ta sớm nên tự sát để giữ thể diện cho phụ thân.” âm cuối trong lời nói của nàng mang theo vẻ tự giễu, thế nhưng nụ cười vẫn xinh đẹp rực rỡ.
L*иg ngực của hắn tức giận phập phồng, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên sinh ra một cỗ thành thục và dương cương. Hắn hận không thể một đêm có thể lập tức lớn lên, bảo hộ nàng dưới đôi cánh của hắn, khiến những người hãm hại nàng, hiểu lầm của nàng không thể tổn thương nàng.
Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Được, việc này không nói, ta có chuyện muốn nói với tỷ.”
“Chuyện gì?”
“Ta thích một người.”
Nàng cả kinh, lập tức nói: “Tô Uyển không được. Vương Gia có an bài khác đối với nàng, đệ không thể thích nàng.”
Hắn ánh mắt xiết chặt: “Ta không thích Tô Uyển.”
“Không phải?” Nàng có chút kỳ quái, Tô Uyển đi theo hắn học chơi cờ, hai người mỗi ngày đứng cùng một chỗ, nàng còn tưởng rằng hắn có ý nghĩ yêu thương với Tô Uyển, thì ra không phải. Nàng ám thầm thở ra một hơi, Tô Uyển phải đưa vào trong cung, đợi đến thời điểm đầu tháng tư hoàng cung Đông Đô đổi cung nữ là nàng phải đi. Nhưng lại ngàn vạn không thể có gút mắc với Tạ Thông.
Hắn nhìn nàng chằm chằm: “Ta thích người này, vô tình vô nghĩa.”
Nàng buồn cười hỏi: “Vậy đệ còn thích nàng không?”
“Thích một người là chuyện không có cách nào.”
Hắn đã đến tuổi có mối tình đầu, nhưng vì sao lại muốn thích một người vô tình vô nghĩa? Đây chẳng phải là rất đau khổ sao? Trong lòng nàng yêu thương hắn giống như đệ đệ, vì vậy thấp giọng trấn an nói: “ vậy thì buông tay đi.”
Hắn buột miệng thốt ra: “Ta sẽ không buông tay, bởi vì, người kia, chính là tỷ.”
Nàng giật mình, sững sờ một lát rồi cười ha hả: “ tiểu tử Tạ Thông đệ đang dỗ dành ta vui vẻ đúng không, đệ yên tâm, những người kia nghị luận ta căn bản không có để ở trong lòng, đệ không cần trêu chọc ta như vậy. Đêm đã khuya, đệ quay về ngủ đi.”
Hắn nghiêm mặt nói: “Ta không phải dỗ dành tỷ, cũng không phải trêu chọc tỷ. Lời ta nói hôm nay rất chân thành, từng lời đều là thật sự.”
Nụ cười của nàng cứng lại. Nàng mắt thấy hắn lớn lên thành một thiếu niên như hoa như ngọc, nhưng thân phận của nàng, tuổi của nàng, kẻ thù nàng. Nàng cười cười: “Đệ quá nhỏ, trở về đi, ta muốn ngủ.” Mặc dù không thể tiếp nhận, cũng rất cảm động.
Hắn lui ra phía sau một bước, trầm giọng nói: “Tô Phiên, tỷ chê ta nhỏ không có bản lãnh có phải hay không? Tỷ đợi đấy, một ngày nào đó ta nổi danh toàn kinh đô, cho tỷ lau mắt mà nhìn.”
Nàng vội nói: “Không phải, Tạ Thông đệ hãy nghe ta nói.”
Hắn kéo cửa rời đi, nàng giật mình đứng im tại chỗ, cảm thấy dường như đây là một giấc mộng. Hắn làm sao lại thích mình? Thế nhưng trong lòng nàng ngoại trừ báo thù và muội muội, không chứa nổi cái khác.
Hôm sau, Bùi Vân Khoáng gọi nàng vào thư phòng. Hắn gầy hơn rất nhiều, chỉ có đôi mắt là ngày càng sáng.
Hắn nhìn nàng, trong lòng có chút áy náy, từ hắn mang nàng từ kinh thành về, trong đó vẫn có người hoài nghi quan hệ giữa hắn với nàng, hôm nay cũng nên là lúc hắn cho nàng một chốn để trở về.
“Tô Phiên, mấy ngày qua trong phủ có chút lời đồn, bổn vương bề bộn việc tang sự của Vương Phi nên không quản nổi, hôm nay tin đồn càng ngày càng ác liệt, bổn vương muốn ngươi gả cho Lưu Trọng, thứ nhất ngươi có chốn trở về, thứ hai cũng có thể chặn miệng của mọi người.”
Trong lòng nàng chấn động, Lưu Trọng!
Hắn là mưu sĩ được Bùi Vân Khoáng thích nhất coi trọng nhất. Hắn thanh cao như vậy lại tài trí hơn người, sẽ để ý nàng sao? Nàng cười nhạt một tiếng: “Vương Gia, nô tài nào có xứng với Lưu tiên sinh.”
“Sao không xứng với, mỹ nhân xứng anh hùng, ấn tượng của Lưu Trọng đối với ngươi vô cùng tốt, đã từng khen ngợi ngươi tốt vài lần.”
Nàng không nói gì, rốt cuộc cúi đầu cam chịu. Đối với Lưu Trọng, nàng không thể nói thích, chỉ là hảo cảm mà thôi. Mà hắn đối với mình, có lẽ cũng là hảo cảm, nhưng không phải đại đa số phu thê của thế gian đều là đêm tân hôn mới gặp mặt nhau sao, có chốn trở về như vậy nàng cảm thấy so với ở thanh lâu tốt hơn nhiều, nàng mặc dù xinh đẹp, nhưng vĩnh viễn mang theo ô danh bên người, nếu như Lưu Trọng không chê, nàng thật sự không có gì có thể bắt bẻ.
Hôn sự này đến nhanh đến nỗi ai cũng phải ngạc nhiên, ngày thứ hai ngay trong vương phủ hai người cử hành hôn lễ.
Ý tứ của Bùi Vân Khoáng là nhanh chóng kết thúc lời đồn trong phủ, còn Tô Phiên là một người trong sạch, vả lại, hắn mơ hồ nhìn ra Lưu Trọng có hứng thú với nàng, thế nhưng tính cách Tô Phiên cương liệt, lại trong thanh lâu tôi luyện hai năm, trái tim cứng như đá căn bản không có tư tình nhi nữ, một lòng một dạ chỉ muốn báo thù, mắt thấy đã qua hai mươi tuổi hoa lại thờ ơ. Chung quy hắn có chút không đành lòng, không bằng thừa dịp cơ hội lần này thành toàn cho Lưu Trọng, cũng làm cho hắn an tâm ở lại bên cạnh mình.
Đêm tân hôn, nàng chờ ở trong phòng, khăn tân nương còn chưa có vén lên, bỗng nhiên Tạ Thông gọi Lưu Trọng đi ra ngoài, nói là Vương Gia có chuyện muốn dặn dò.
Đợi một hồi, nàng thấy cửa phòng mở ra, một người chậm rãi đi tới, ngừng ở trước mặt nàng, từ khăn tân nương nhìn xuống, nàng thấy áo choàng màu đỏ, không tự chủ được có chút khẩn trương.
Hắn vén khăn tân nương nàng ra, cười cười với nàng.
Nàng mặc dù là thanh quan nhi, nhưng ở địa phương đó cũng duyệt vô số người, Lưu Trọng mỉm cười khiến lòng nàng yên tâm. Hắn nhìn qua rất sắc sảo nhưng cũng rất phúc hậu, đây chính là phu quân của mình sao? Nàng cũng cười cười với hắn: “Vương Gia dặn dò cái gì?”
Hắn cười cười: “Không có gì.” Tuy nhiên lại rơi vào trầm mặc.
Tạ Thông nói với hắn, Tô Phiên thích Vương Gia, Vương Gia cũng có vài phần kính trọng đối với nàng, hôn sự này bất quá chỉ là diễn kịch để dập tắt lời đồn trong phủ. Tương lai, Vương Gia sẽ an bài hôn sự khác cho hắn.
Hắn giật mình, vui mừng trong lòng tiêu tán sạch sẽ, thì ra là thế.
Tạ Thông xoay người rời khỏi. Hắn mười sáu tuổi, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này để cho mình một cơ hội, hắn biết rõ Lưu Trọng không cách nào đến hỏi Vương Gia, hắn cũng biết Tô Phiên kiêu ngạo, quyết sẽ không chủ động đi hỏi Lưu Trọng.
Hắn hi vọng thời gian có thể cho ba người một cơ hội. Chờ ngày hắn nổi danh ở kinh đô, hắn sẽ để cho Tô Phiên lựa chọn một lần nữa. Nếu như cự tuyệt lần nữa, hắn mới cam tâm.