Lươn Trông Trăng

Chương 6

Sau khi lên đến đỉnh núi, tầm mắt được mở rộng. Một vầng trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo chiếu vào vũng bùn đen kịt, trong vũng bùn thỉnh thoảng có tiếng “sột soạt” phát ra.

Đó là lươn bơi lội trong bùn. Trong ao lươn có rất nhiều lươn, ban ngày đàn ông sẽ đến ao lươn bắt vào con nhắm rượu. Mà lươn trông trăng chính là loài lươn bình thường sống lâu nhất, lớn nhất và linh hoạt nhất.

Tôi lặng lẽ đứng bên bờ ruộng nhìn chằm chằm vào ruộng bùn. Bây giờ vẫn còn sớm, lươn trông trăng âm khí nặng nề, thích ngắm trăng nhất vào giờ tý.

Tôi đặt giỏ trúc trên lưng xuống đất, lấy trong giỏ ra một cái kìm bắt đầu xuống ruộng bắt lươn. Con lươn trông trăng này vô cùng thù dai, hận nhất là kẻ đã bắt giế+ đồng loại của nó.

Dung dịch trứng gà chỉ là bước đầu tiên, máu lươn là bước thứ hai. Tôi cố nén khó chịu, cởi giày giẫm lên bùn đất. Lạnh lẽo, dinh dính, trơn trượt, thỉnh thoảng giẫm lên đầu đá vụn còn thấy hơi nhức chân. Dù có đến ao này bao nhiêu lần tôi đều cảm thấy ghê tởm muốn ói.

Tháng trước trong làng vừa có một cô gái bị ném đi tế ao, vì vậy lươn trong ao rất béo. Vào buổi tối gan bọn chúng rất lớn, từng con từng con bơi lội trong bùn không coi ai ra gì.

Tôi không tốn sức mấy đã kẹp được đầu một con lươn. Chiếc thân vàng dài chừng một mét, to như củ cà rốt. Thân thể nó ở trong bùn điên cuồng vặn vẹo, trong lúc đó còn quấn lên mắt cá chân của tôi.

Một cảm giác mát lạnh trơn trượt lan xuống chân, tôi cau mày, tay dùng thêm sức ném nó vào giỏ trúc bên cạnh. Sau khi thuận lợi bắt được mấy con lươn, tôi nhanh nhẹn cắt cổ chúng để lấy máu.

Đàn ông trong làng thỉnh thoảng phải lấy lươn làm thức ăn bổ sung, việc giế+ lươn này tôi đã làm hàng ngàn lần rồi. Tôi nắm chặt cơ thể lươn vàng, dùng sức cắt tiết cho vào trong bát.

Một con lươn cũng chỉ có khoảng 10 gram máu, vắt vào trong bát chỉ đầy đến đáy bát. Sau khi giế+ gần 10 con lươn, một bát máu lươn cuối cùng cũng đầy. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cởi tạp dề ra bắt đầu bôi máu lươn lên đùi.

Máu ấm mang lại cảm giác ấm áp cho làn da lạnh lẽo của tôi, tôi cẩn thận rửa sạch bát máu trước khi đặt bát vào lại giỏ trúc.

Cuộc sống trong làng nghèo cho dù chỉ là một đôi đũa một cái bát cũng không thể tùy ý làm hư vứt bỏ.

“Huh~” Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi quấn chặt quần áo trên người.

Lúc này động tĩnh trong vũng bùn càng lớn, trong một mảnh bùn đông nghịt, thỉnh thoảng có một hai cái bóng màu vàng kim chợt lóe lên.

Giờ tý sắp đến, lươn trông trăng bắt đầu ngẩng đầu ngắm trăng. Tôi căng thẳng nhìn chằm chằm lươn trong ruộng bùn, hơi thở cũng chậm lại.

“A~”

“Yêu.”

“A!”