Hứa Nhược vừa nói ra câu đó thì đã hối hận, nhưng trong hối hận lại có chút kỳ vọng, một chút lo lắng. Nội tâm của cô đang rất phức tạp.
Dù sao, sau khi sự kiện trực tiếp này kết thúc, Hứa Nhược cũng không còn lý do nào để tìm Giang Hoán chơi cùng nữa, phải không? Nhiều lắm là gặp mặt lần sau tại sự kiện offline ngoài trời, xin chữ ký, sau đó nằm trong danh sách bạn bè của đối phương mà không nói chuyện nữa?
Khi nghĩ đến điều này, Hứa Nhược cảm thấy việc đề xuất mời Giang Hoán đi ăn tối là một quyết định sáng suốt.
Nhưng khoan đã…
Có vẻ như có điều gì đó không đúng?
Lông mày của Hứa Nhược nhăn chặt lại, cô đắm chìm trong đống suy nghĩ hỗn độn của mình. Thứ nhất, tại sao cô lại kỳ vọng gặp Giang Hoán? Thứ hai, khi nghĩ đến việc sau này không liên lạc với anh nữa, tại sao cô lại cảm thấy thất vọng? Cuối cùng, khi nghĩ đến việc gặp anh, tại sao cô ấy lại cảm thấy hồi hộp?
Hứa Nhược là một người không có kinh nghiệm yêu đương, đang xoay vòng trong đầu hàng trăm câu hỏi, câu hỏi này nối tiếp câu hỏi kia.
Cuối cùng, cô kết luận: Cô thực sự xảy ra vấn đề không ổn!
Người từ nhỏ đến lớn chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, trái tim Hứa Nhược đang đập loạn xạ trong l*иg ngực. Cô khó tin rằng mình lại rung động với người mà cách đây một tuần cô còn nói anh là đầu gỗ.
Trời ơi, thật không thể tin được.
Hứa Nhược để tay lên trán, nhớ lại mười ngày ngắn ngủi mà họ đã quen biết. Từ ban đầu không quen biết, tới lúc bới lỗi của anh, đến việc bị ép phải chơi cùng nhau, và một vài ngày sau, cô đã coi việc chơi cùng anh như một thói quen.
Từ khi nào, tâm tư của cô đã thay đổi?
Chúa ơi, rung động là một điều không thể hiểu được, Hứa Nhược thật sự không có kinh nghiệm.
Hứa Nhược lấy điện thoại, tìm trang cá nhân của Giang Hoán. Hình đại diện của anh chỉ là một hình vẽ đường màu đen đơn giản. Hứa Nhược cảm thấy hơi lo lắng, như muốn xem xét điều gì đó, cô nhấp vào trang cá nhân của anh.
Chỉ một trang trắng trơn, không có gì cả.
Điều này quả đúng với tính cách của Giang Hoán. Anh không thường xuyên đăng trạng thái lên mạng xã hội, vì vậy cô không thể biết nhiều hơn về cuộc sống của anh được.
Hứa Nhược thực sự hiểu rất ít về Giang Hoán. Ngoài việc chơi game cùng nhau, họ hoàn toàn không biết gì về nhau trong thế giới thực.
Ngoại trừ lần gặp tình cờ trước đó, ở đời thực, Hứa Nhược chưa từng gặp lại Giang Hoán. Cô nhớ rằng ngày đó anh mặc một chiếc áo tối màu mà vẫn có thể nhận ra là của một thương hiệu nổi tiếng. Theo tư duy thường thấy, người như anh, với ngoại hình xuất sắc và hoàn cảnh tốt như vậy phải là một cậu ấm con nhà giàu đang hoạt động trong lĩnh vực kinh doanh, sao lại trở thành một streamer game?
Với tâm trạng không rõ ràng, Hứa Nhược nằm trên giường và dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hứa Nhược bừng tỉnh dậy. Cô đột nhiên nhớ ra mình đã quên chọn trang phục, nhanh chóng ngồi dậy và kiểm tra thời gian.
May mắn thay, vẫn còn nhiều thời gian.
Vào tháng tư, ánh nắng mặt trời ấm áp, nhưng khi gió thổi vẫn còn hơi lạnh. Hứa Nhược đứng trước gương, thử nhiều bộ quần áo nhưng vẫn không hài lòng. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể gọi cho Dịch Mộng đến để tư vấn.
Dịch Mộng bước vào phòng và thấy một đống quần áo trên giường, “Có chuyện gì vậy? Cậu cậu cậu… đi hẹn hò à?”
“Cũng không… không phải hẹn hò.” Hứa Nhược ngượng ngùng nói.
“Tớ hiểu rồi.” Dịch Mộng đi đến giúp cô chọn quần áo, “Cô bé nhà chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi lòng mẹ rồi!”
“Cậu mặc mấy đồ gì thế này?” Dịch Mộng tìm trong tủ quần áo của cô, không thể thẩm nổi mấy bộ quần áo nhạt nhẽo của Hứa Nhược.
“Chờ một chút.” Dịch Mộng nói rồi chạy vào phòng của mình, lục tung tủ đồ và lấy ra một chiếc váy, “Mặc cái này đi!”
Hứa Nhược cười mỉm không thể tin nổi, “Cậu đang nói thật đấy à?”
Chiếc váy màu hồng nhạt, ren và vải mỏng. Từ khi mười tám tuổi đến nay Hứa Nhược đã không còn mặc loại đồ này nữa rồi.
“Tin tớ đi, cậu mặc mấy thứ đồ nghiêm túc, lạnh lùng kia, có người đàn ông nào lại thích được chứ?” Dịch Mộng nói.
Hứa Nhược gãi gãi đầu, cảm thấy hơi ngượng ngùng. Sau khi suy nghĩ một chút, cô vẫn nhận lấy chiếc váy từ tay Dịch Mộng và chạy sang một bên để thay đồ.
Dịch Mộng nhìn vẻ ngại ngùng của Hứa Nhược, không thể nhịn cười. Có vẻ như cô thật sự đã bắt đầu có tình cảm với người đó rồi.
Chẳng mấy chốc, Hứa Nhược đã thay đồ xong. Hứa Nhược cao hơn Dịch Mộng, nhưng vì cô gầy nên chiếc váy dài này vẫn vừa vặn, làm nổi bật vóc dáng duyên dáng của cô.
"Hoàn hảo!" Dịch Mộng khen ngợi.
Hứa Nhược nhìn vào bản thân trong gương, thật lâu rồi cô không mặc một bộ đồ nữ tính như thế này. Nhìn thấy thời gian đã muộn, cô quyết định mặc ra khỏi nhà như vậy.
"Chúc cậu may mắn, cố lên, cố lên!" Dịch Mộng đằng sau ra sức cổ vũ cô.
Cái con người này! Dịch Mộng hào hứng như kiểu chính mình đang đi gặp gỡ người khác vậy.