Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 1 - Chương 37

"Hoa cúc?" Miệng Quân Lam Tuyết hở ra, lộ ra một hàng hàm răng trắng noãn, lành lạnh cười: "Đồ tốt a."

Đồ tốt?

Chẳng lẽ cô nói đúng, hậu hao viên nhà hắn có một loại gọi là Hoa cúc? Nghe thái y nói là Hoa cúc là có thể làm thành dược liệu, nhưng tuy rằng là như thế nhưng cũng không có trân quý thế kia chứ? Coi là tốt đồ này.

Mặt Vũ Thú Kình không hiểu.

Quân Lam tuyết è hèm một tiếng, đưa tay vỗ lên trên bả vai nặng nề của hắn hai cái, tình ý sâu xa nói: "Vũ Thú mỹ nhân, chúng ta quen biết một hồi, cũng coi là bằng hữu rồi, ta liền như vậy nói với ngươi, đối với các ngươi mà nói, huynh đệ tốt nhất, là ở lúc ngươi cần, có thể nguyện ý làm nữ nhân của ngươi. Hiểu ý này không?"

. . . . . . Gì?

Huynh đệ tốt nhất, là ở lúc ngươi cần, có thể nguyện ý làm nữ nhân của ngươi?

Có gì cần? Nam nhân tại sao lại sẽ biến thành nữ nhân?

Vũ Thú Kình càng thêm mờ mịt.

Quân Lam Tuyết nặng nề thở dài: "Ai, ngươi về sau sẽ rõ."

Nói xong, không để ý tới Vũ Thú Kình ở một bên nữa, trực tiếp hướng đi ra ngoài.

Kim câu tế tháng, Hạ Phong mát mẻ.

Đây là một đêm gió lớn . . . . . . đêm sát nhân.

A, cô không gϊếŧ người, cô trộm người.

Trương Hổ cùng Lưu quản sự luôn ở Lăng vương phủ, trước mặt mọi người bôi đen thanh danh của cô, hôm nay có Hàn phu nhân tìm cô phiền toái, quyết định ngày mai ngày mốt còn có càng nhiều người sẽ tìm cô phiền toái, giọng điệu này, vô luận như thế nào cũng nuối không trôi.

Chỉ là, cô không thể trắng trợn đi tìm bọn họ tính sổ, nhưng là, cô làm ngầm? Bọn họ còn non lắm!

Cho nên cô thông đồng với Vũ Thú Kình cùng chính mình đồng thời ra tay.

Mặc dù cô không biết Vũ Thú Kình rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nhưng, một thân khinh công lại đủ để có thể trở thành đệ nhất thiên hạ, để cho cô vừa sợ lại ao ước, định một tiếng bò lên lưng Vũ Thú Kình, cọ cái đầu nói: "Kế tiếp nhờ vào ngươi!" khinh công mạnh mẽ như vậy, vừa lúc thích hợp làm ăn trộm phải hay không?

Thân thể Vũ Thú Kình khẽ cương, hắn tại không cùng người như vậy thân cận qua, còn lại là nữ nhân, mấy ngày nay cùng nữ nhân này đã liên tiếp xuất hiện cử động như vậy, để cho hắn tránh cũng không được, không tránh cũng không được.

"Cô. . . . . . Xuống." Hắn buồn buồn nói một mình, khuôn mặt không được tự nhiên cùng không được tự nhiên.

"Ngươi xấu hổ cái gì sức lực, chúng ta đều là nữ." Quân Lam Tuyết một mặt biểu tình ‘ngươi không phải muốn khoa trương như vậy, không cần xấu hổ như vậy’, rất là im lặng.

". . . . . ." Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Vũ Thú Kình tối một Đại Quyển, một tay lấy nữ nhân trên lưng mình kéo xuống, cắn răng nghiến lợi nói: "Thấy rõ ràng, ta là nam! Nam!"

Rống xong, Vũ Thú Kình đột nhiên lại hối hận, trời ạ, nếu để cho thuộc hạ của mình nhìn đến bản thân có cái bộ dáng này, cằm còn không rơi xuống đầy đất.

"Dạ dạ dạ, ngươi là nam, cả nhà các ngươi đều là nam! Được chưa?" Mắt Quân Lam Tuyết trợn trắng.

". . . . . ." Tại sao hắn cảm thấy, rõ ràng lời này là chính xác, làm thế nào nghe, cảm giác quái dị thế nào đấy?

Vì Vũ Thú Kình giỏi khinh công, hai người lặng lẽ rời phòng, nhẹ nhàng rơi trên nóc nhà Lăng vương phủ, Quân Lam Tuyết vừa đứng ổn, liền không nhịn được len lén hỏi Vũ Thú Kình: "Huynh đệ, ngươi trước kia không làm gì hay sao?"

Võ công tốt như vậy, khinh công lợi hại như vậy, thân phận nhất định không thấp chứ?