"Xin lỗi." Quân Lam Tuyết lười biếng nhặt búa lên, ngước mắt liếc hắn một cái, "Ta rất vội ." Động tác nhặt búa rõ ràng thô lỗ, đặt tại trên người nàng lại làm cho người ta cảm thấy khí độ tự nhiên,
Ta rất vội, cho nên mới không có thời gian nhàn rỗi nói nhảm với ngươi, uy hϊếp ngươi? Tỷ ăn no không có chuyện làm cũng lười làm!
Đây là hoàn toàn coi rẻ.
Nam tử con ngươi đen sắc lạnh lãnh, tiểu mèo điên khùng trên bả vai giống như là có linh tính, cảm thấy được tâm tình của chủ nhân, bỗng nhiên hướng về phía Đoạn Vân Sơ gãi gãi móng vuốt, nhe răng trợn mắt mèo, lộ ra răng nhỏ bén nhọn.
Quân Lam Tuyết chú ý tới, con ngươi tiểu mèo điên khùng là màu đỏ, gặp lại nó lại xù lông hung dữ như vậy, khó trách sẽ bị người nói thành mèo điên.
Quân Lam Tuyết hướng nó há miệng ra, lộ ra một hàng hàm răng trắng hếu —— răng tỷ so với ngươi lớn hơn!
Tiểu mèo điên khùng nổi giận, quơ múa móng vuốt sẽ phải nhào tới, nam tử vỗ nhẹ nhẹ hạ nó ảo não đầu, "Đừng làm rộn."
Thanh âm của hắn êm ái trấn an, lại mang theo không thể sao lãng uy nghiêm, tiểu mèo điên khùng lập tức yên tĩnh lại.
"Lam tử —— lam tử ——"
Có người la lớn ở nơi xa.
Quân Lam Tuyết mi tâm vừa nhíu, nàng nhận được thanh âm này, là đầu bếp phòng ăn Lý đầu bếp, chắc hẳn lại muốn gọi nàng đi rửa rau rồi. Nàng không rãnh để ý, nhưng cũng không nghĩ tiếp tục tại nơi này ở chung cùng người đàn ông này tán gẫu, mặc dù không sợ hắn, nhưng cảm giác trên người hắn có loại hơi thở nguy hiểm làm cho người ta không hiểu, nàng, từ trước đến giờ không thích gây ra phiền toái.
Vì vậy, không để ý tới đứng ở đầu tường một người một vật nữa, không nhanh không chậm rời đi.
Nắng ấm phất theo, gió thổi qua chỉ nghe thấy tiếng lá cây lay động, gió phất giữa con mắt khẽ chớp động, như mực, lộ ra trầm trầm lạnh nhạt.
Hồi lâu, hắn nhếch môi cười, nụ cười chìm vào trong gió tuyết dầy trời, lạnh thấu xương, vỗ đầu nhỏ khéo léo của tiểu mèo điên, tựa như lầm bầm lầu bầu, vừa tựa như đối với người, nhỏ giọng nói: "Là một tiểu nô mới thú vị, đúng không? Ừ, vậy vài ngày nay, trước hết thưởng ngươi vui đùa một chút thôi."
Chơi đã, cũng không cần phải tồn tại.
Gần tối.
Quân Lam Tuyết trở lại phòng của người làm gặm bánh màn thầu.
Gian phòng kia chỉ có đơn giản hai giường đơn còn một cái bàn, cái gì khác cũng không có, chỉ là so với phòng chứa củi lúc nàng mới tỉnh lại, nơi này mặc dù đơn sơ, lại tốt hơn nhiều.
Nghe nói thân thể này lúc mới vừa vào phủ làm nô tài, không chỉ có yếu ớt còn quý khí, vì vậy những hạ nhân kia cũng hay khi dễ, thường thay đổi biện pháp khi dễ nàng, hãm hại nàng bị trừng phạt, chỉ có thể ngủ phòng chứa củi, ăn bánh màn thầu cùng bánh bao cứng rắn, cũng may Lục tử cùng phòng nàng cực kỳ trượng nghĩa, rất được chủ tử thích, nhìn ở mặt mũi của Lục tử, mới không có khi dễ nàng nữa.
Để cho nàng nghi ngờ, thân thể này vừa nhìn giống như là chưa làm qua việc nặng, trên mặt cũng làm dịch dung hoàn mỹ, nàng tới Khánh Vương phủ, rốt cuộc có mục đích gì. . . . . . Cùng ý đồ?
Còn có cái mặt nạ nam tử buổi chiều kia, là laoij người nào? Nhất là con mèo nhỏ kia ngày ngày ở Lăng vương phủ bồi hồi cắn người, chẳng lẽ là mặt nạ nam tử phân phó?
"Két ——" Lúc nàng đang suy tính, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lục tử cùng phòng với nàng đã trở lại.
Nhìn thấy Quân Lam Tuyết, Lục tử cười nói: "Lam tử, cái người này sao đã sớm trở lại?"
"Ừ." Nhàn nhạt đáp một tiếng, tiếp tục gặm bánh màn thầu.
Nàng thông minh.
Tình lạnh nhạt, có chút vàng vọt trên mặt, thần sắc không chút để ý khiến Lục tử ngẩn ra, thầm nghĩ, kể từ khi Lam tử bị những người ở khác đẩy mạnh vào trong hồ, tỉnh lại tới đây giống như thay đổi thành một người khác, trước kia để cho nàng ấy ăn những thứ bánh màn thầu nguội lạnh này, nàng ấy thậm chí sẽ cùng nữ nhân khác la lối om sòm tức giận, nàng ấy bây giờ giống như hoàn toàn không đem những người này để ở trong lòng, nhất là thỉnh thoảng toát ra ánh mắt sẽ làm mình cũng không nhịn được một hồi tim đập nhanh, trực giác tử trên người tại sao có thể có ánh mắt sắc bén như vậy.
"Chuyện gì xảy ra trên người ngươi? Máu ở đâu ra?" Quân Lam Tuyết có chút chật vật quét qua bên ngoài thân một cái, đem đến một ngụm bánh màn thầu cuối cùng nhét vào trong miệng.
"À? A, cái này a. . . . . ." Lục tử phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: "Là tên Trương Hổ kia, ta cõng hắn đi Liễu Đại phu, nghe nói bị con mèo điên khùng cắn, còn giống như rất nghiêm trọng."
Quân Lam Tuyết nhíu mày, trong mắt có chút nhìn có chút hả hê, nếu như dính vào bệnh gì nữa, vậy thì hoàn mỹ hơn.
Lục tử cho là máu trên người kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính sạch sẽ của Lam tử, vội vàng đưa tay cởϊ qυầи áo, vừa nói: "Có phải hay không vị rất lớn? Ta trước đổi đi!"
Quân Lam Tuyết đem bánh màn thầu nuốt vào, ngẩng đầu nhìn hắn, "Lục tử."
"À?" Lục tử cởi bỏ áo trên người quay đầu lại, " Thế nào?"
"Ta đối với nam nhân không có hứng thú ."
"Cái... cái gì?" Lục tử đầu hồ dịch một mảnh, không biết biến chuyển tới đây là có ý gì.
Quân Lam tuyết nói: "Ta cảm thấy được ngươi nên trở về trong phòng thay quần áo."
"Ta. . . . . ." Lục tử mặt mờ mịt, tại sao? Mọi người đều là nam không phải sao, hắn đang nơi này thay quần áo cũng sẽ không như thế nào chứ?
"Vóc người của ngươi thật không là gì cả, vẫn là tranh thủ thời gian vào đi thôi."
". . . . . ."