Hình Tuế Kiến vốn định đi mua gói thuốc lá, nhưng gã chẳng hiểu tại sao mình lại thay đổi phương hướng. Giờ này chắc Kiều Duy Đóa đã dọn đi rồi mới phải! Tuy nhiên, vì quá lo lắng nên gã quyết định quay về nhà xem thử.
Lúc gã tới thì có rất nhiều người bao quanh dưới lầu, gã ghé tai vào cửa cầu thang yên lặng nghe ngóng.
“Cứu tôi với, hu hu hu.” Tiếng khóc thê thương văng vẳng còn khϊếp sợ hơn mất hồn giữa đêm khuya.
Âm thanh này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến gã hoảng sợ.
“Đã nửa tiếng rồi mà đứa bé cứ khóc mãi, thực khổ sở quá.” Xe cứu hỏa vẫn chưa vào được, ai cũng hết cách nên chỉ đành thở dài thườn thượt.
“Có ai không? Thả mẹ con tôi ra!” Toàn thân cô mồ hôi nóng – lạnh hòa trộn lẫn nhau, cô lo lắng cho Tiểu Lộng, vô cùng lo lắng.
“Mọi người có biết mẹ con cô ấy mắc kẹt ở lầu mấy không?” Gã lập tức lớn tiếng hỏi.
Giọng nói đó nghe thật giống của Tiểu Lộng và Kiều Duy Đóa!
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Gã vội vàng bấm thang máy bên kia nhưng thang máy chạy chậm rì, thể hiện có người đang chiếm dụng.
“Phiền mọi người hãy hỗ trợ giúp tôi!” Sau khi bỏ lại một câu, gã xoay gót chạy qua cầu thang bộ.
Tới tầng 4, gã dừng lại đi tới cửa thang máy lắng nghe, nơi phát ra âm thanh kia vẫn còn rất xa. Tới tầng 8, tầng 12 rồi tầng 15, tiếng đập cửa cầu thang không ngớt và tiếng đứa bé khóc chợt gần chợt xa…
“Kiều Duy Đóa!” Gã gọi tên cô.
Tiếng đập cửa thang máy bỗng dừng lại.
Đúng là mẹ con cô! Gã nghe ngóng từng tầng từng tầng một, nhưng cũng chẳng khác gì đám người miêu tả dưới lầu, gã không biết mẹ con cô đang mắc kẹt ở tầng mấy mà chỉ mơ hồ đoán ở tầng 10 và tầng 11.
“Thang máy có chìa khóa không?” Gã đứng ở cửa tầng 14 hỏi nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ lắc đầu, “Người quản lý chìa khóa đã tan tầm rồi.”
Mẹ kiếp! Cả thời gian mắng chửi gã cũng chẳng có, gã vội vã lao thẳng về nhà mình lấy toàn bộ dụng cụ!
“Anh gì ơi, anh không thể làm thế, chúng ta hãy chờ nhân viên chữa cháy tới.” Tên nhân viên bảo vệ muốn ngăn cản, “Bên trong chỉ có hai người thôi, nãy giờ mẹ con họ mắc kẹt mới khoảng nửa tiếng, chắc đủ dưỡng khí để thở mà!”
“Anh có dám chắc là lúc nhân viên chữa cháy tới thì mẹ con cô ấy vẫn còn đủ dưỡng khí không?” Gã quát lớn.
Đám nhân viên bảo vệ bị hỏi một câu đều cứng họng.
Dù bọn họ có cam đoan thì gã cũng không thể chấp nhận rủi ro! Gã bất chấp tất cả, dùng xà beng nạy mạnh vào khe hở cửa thang máy.
Khe cửa vừa hé thì như mở ra ‘con đường sinh mệnh’, một luồng không khí mới mẻ tràn vào cuống phổi làm sắc mặt tái xám của Kiều Duy Đóa từ từ khởi sắc.
“Tiểu Lộng, con đừng sợ, ba con tới rồi.” Trái tim cô đủ loại mọi mùi vị.
…
Chắc mẹ con cô đã có thể hít thở bình thường.
Cửa vừa cạy mở thì tiếng khóc của Tiểu Lộng nghe càng gần hơn.
“Kiều Duy Đóa!” Gã lại gọi tên cô.
“Tôi ở đây.” Rốt cuộc cũng có một câu trả lời yếu ớt.
Lòng gã khẽ an tâm, gã tin Kiều Duy Đóa cô không phải là loại phụ nữ gặp chút việc sẽ hoảng sợ.
Gã yên lặng lắng nghe, chắc còn mấy tầng nữa. Dựa vào trực giác, gã chạy xuống tầng 12.
“Phiền anh giúp tôi cùng nhau đẩy cánh cửa thang máy này ra!” Gã dùng sức kéo cánh cửa.
“Chưa xác định vị trí của mẹ con họ mà mở cửa thang máy sẽ rất nguy hiểm, có thể bị rơi xuống hầm thang máy!” Nhân viên bảo vệ sợ tới mức mày mặt trắng bệch.
“Đó là việc của tôi, anh chỉ cần hỗ trợ thôi!” Gã gắt giọng cau có.
Gã trợn ngược hàng mày rậm như hung thần ác sát, khí thế hừng hực đó làm tên nhân viên bảo vệ sợ khϊếp vía phải bước lên giúp đỡ.
Có sức người cộng thêm công cụ hỗ trợ, không đầy hai phút sau thì cửa thang máy đã bị cạy ra một nửa để ánh sáng rọi vào.
“Hu hu hu.” Tiếng khóc đứt quãng vang lên trên đầu gã.
Gã ngước lên để đôi mắt mình chạm vào đôi mắt cố tỏ vẻ bình tĩnh kia. Cô đang ôm chặt cơ thể run lẩy bẩy của Tiểu Lộng.
“Em ổn chứ?” Gã cau mày hỏi.
“Tôi ổn.” Kiều Duy Đóa ngồi xổm xuống mới thấy được gã.
“Em còn sức không?” Gã lại hỏi.
“Còn.” Cô muốn lắc đầu nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Cô đã quen kiên cường nên không quen với vẻ yếu thế.
“Trước tiên em hãy bế Tiểu Lộng đưa cho tôi.” Gã nhích chân tới gần vị trí của mẹ con cô, duỗi cánh tay ra. “Em đừng sợ, cẩn thận một chút!”
“Anh gì ơi, anh mới cẩn thận đấy, bên dưới anh là hầm thang máy!” Hành động của gã khiến nhân viên bảo vệ sợ mất mật.
Cách đây không lâu trên báo đăng một mẫu tin, có một thợ điện rớt xuống hầm thang máy chết tươi tại chỗ.
Gã chẳng nghe lọt tai điều gì, vẫn giang đôi cánh tay chờ cô.
Duy Đóa nuốt nước miếng quỳ xuống đất gắng sức bế Tiểu Lộng lên rồi thả xuống, đôi tay mạnh mẽ của gã thành công đón được.
Cô thở phào một hơi và gã cũng thế!
Gã bế Tiểu Lộng mà nhíu chặt chân mày. Vì Tiểu Lộng co tròn người, dù đã an toàn nhưng bé vẫn phát run liên tục, dường như hơi bất thường. Chắc bé quá hoảng sợ nên ý thức có chút mơ hồ.
“Anh bế giúp con gái tôi với.” Gã đưa Tiểu Lộng cho nhân viên bảo vệ.
Tiếp theo gã gọi cô, “Kiều Duy Đóa, em cẩn thận một chút rồi nhảy xuống.”
Nhìn độ cao kia mà Kiều Duy Đóa thấy đôi chân mình mềm nhũn.
“Em yên tâm, tôi nhất định sẽ đón được em.” Gã nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt đó vô cùng nghiêm túc, làm người ta tin tưởng.
Cô nuốt nước miếng, cô sợ độ cao.
“Kiều Duy Đóa, em nhảy xuống đi!” Gã trầm giọng ra lệnh.
Cô cắn môi rồi thả người xuống. Thân hình mảnh khảnh của cô vẽ một vòng cung không gì sánh kịp giữa không trung. Tuy nhiên, đường vòng cung ấy chưa rơi xuống đất thì gã đã vươn đôi tay đón được cô.
Gã không lừa cô, Kiều Duy Đóa thả lỏng cơ thể đang căng thẳng rồi khẽ dựa đầu vào bả vai rộng lớn của gã.
Thật an toàn, trong chớp mắt cô muốn khóc, vô cùng muốn khóc. Không có ai biết, tuy chỉ bị nhốt trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi nhưng cô cảm giác nó còn dài hơn cả thế kỷ. Cô sợ bóng đêm, cô lo lắng cho Tiểu Lộng. Cô phải làm tấm gương nên cô không thể khóc.
“Cảm ơn anh.” Cô cố nở nụ cười tươi nhưng đôi môi lại run rẩy.
Sắc mặt cô trông tái nhợt mà còn tỏ vẻ kiên cường, khiến trái tim gã co thắt.
“Em có muốn cắn một chút không?” Gã đưa bàn tay mình tới trước mặt cô, tỉnh bơ hỏi.
Cô chẳng hề khách khí mà há miệng cắn mạnh xuống. Cô sợ, cô rất sợ. Hốc mắt cô cay xè, lệ chảy xuống thành hàng nhưng cô không bật ra tiếng.
Trên cổ tay cô, ngón tay cái của gã khẽ vuốt ve các mạch máu đang đập dồn dập của cô, gởi cho cô một sự an ủi âm thầm.
“Tôi còn muốn cắn.” Cô hít chóp mũi hồng hồng, nói.
Bây giờ hai chân cô vẫn mềm nhũn, phải cắn nhiều nữa mới làm cô khẳng định mình đang còn sống.
Gã không nói gì mà dựng thẳng người cô rồi ôm lấy, tỏ vẻ để cô muốn làm gì thì làm.
Cô lập tức ôm lấy gã rồi há miệng cắn vào gáy gã như thể đang cắn kẻ thù gϊếŧ cha, như thể đang trút hận. Mà gã như người sắt, im lặng chấp nhận sự dữ tợn của cô.
Cảnh tượng lấy oán trả ơn này khiến đám nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh choáng váng.
…
Dù miệng mồm cay độc nhưng lúc này Kiều Duy Đóa cảm thấy cả thế giới đều tỏa màu sắc tươi đẹp rực rỡ. Trái tim cô chợt vô cùng mềm mại, không đơn thuần do cô và Tiểu Lộng được cứu… mà còn vì tình yêu hiện hữu chân thực.
Cô không lừa được bản thân.
Nơi mềm mại nhất trong l*иg ngực bị cạy mở, gã ôm cô vào vòng tay với một lòng nuông chiều và bảo vệ. Hơi thở và nhiệt độ cơ thể cả hai hòa quyện vào nhau làm bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Cô lừa được ai đây? Lúc chia tay cô đã biết, hóa ra mình không muốn kết thúc… Trái tim cô đập cuồng loạn, cô buông gã ra và nhìn chằm chằm vào vùng gáy để lộ hai hàng dấu răng sâu hoắm.
“Hình Tuế Kiến.” Cô gọi tên gã trong nỗi xúc động.
Gã nhìn cô.
“Bọn mình…” Môi cô khẽ nhếch, có một câu nói nghẹn trong cổ họng. Câu nói thôi thúc ấy chính là… nhưng thật khó nói ra.
Bọn mình cái gì? Gã cúi đầu nhìn cô.
Ngực Kiều Duy Đóa đập thình thịch, gò má tái nhợt chợt ửng đỏ. Những lời muốn nói ra này thực chẳng dễ nói tí nào.
“Á!” Tiếng tên nhân viên bảo vệ kêu lên sợ hãi đã chặt đứt sự thâm thúy ấy.
Gã vội xoay người rồi sau đó tái mặt. Bởi vì, Tiểu Lộng đang sùi bọt mép trong lòng của tên nhân viên bảo vệ. Kiều Duy Đóa cũng sợ tới mức mặt mày xám ngắt.
Gã lập tức thả cô ra, cõng Tiểu Lộng lên lưng rồi lao nhanh xuống lầu. Kiều Duy Đóa cũng theo sát gót chân gã.
Bấy giờ dưới lầu mới vang lên tiếng còi ‘ò í e’ của xe cứu hỏa.
…
Họ đưa Tiểu Lộng vào bệnh viện.
Bác sĩ nói bệnh cũ của cô bé chưa lành, giờ lại thiếu dưỡng khí lần thứ hai nên càng tăng thêm tâm lý sợ hãi, khiến Tiểu Lộng rơi vào hôn mê.
Gặp bác sĩ, đăng ký nhập viện, nhìn mạch đập của Tiểu Lộng gắn kim tiêm mà Kiều Duy Đóa vẫn luôn nắm chặt tay gã không rời. Điện thoại cô reo mấy lần nhưng cô hoàn toàn chẳng còn cảm giác.
“Đều tại tôi không tốt, Tiểu Lộng luôn than nhức đầu nhưng tôi cứ nghĩ con bé nói dối.” Tầm mắt cô mơ hồ, cô níu chặt tay gã và mềm oặt dựa lưng vào thành ghế.
“Vừa rồi bác sĩ nói Tiểu Lộng không sao, vài tiếng nữa con bé sẽ tỉnh.” Gã trầm giọng an ủi.
Thế nhưng cô vẫn rất hoảng hốt, cô định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra.
“Đóa, đã xảy ra chuyện gì?” Tư Nguyên sốt ruột đẩy cửa đi vào.
Kiều Duy Đóa sửng sốt một lát, cô không ngờ Tư Nguyên cũng tới đây.
“Em… vừa rồi em bị mắc kẹt trong thang máy, sau đó Tiểu Lộng rơi vào hôn mê…” Qua cơn sửng sốt, cô trình bày.
“Cám ơn anh đã báo cho tôi biết.” Tư Nguyên lúng túng nói lời cảm ơn.
Vừa rồi anh biết Duy Đóa muốn dọn đi, trong cơn kích động anh đã gọi điện liên tục cho cô nhưng cuối cùng người bắt máy lại là Hình Tuế Kiến.
Hình Tuế Kiến điềm nhiên gật đầu.
Khi Tư Nguyên tới gần, gã nhàn nhạt rút tay mình ra khỏi bàn tay cô.
Gã đứng dậy, thản nhiên nói: “Bạn em tới rồi, tôi cũng nên đi.”
Gã không đợi Tiểu Lộng? Sự ‘vô tình’ của gã làm cô cứng đờ.
Bấy giờ điện thoại của gã bỗng vang lên, gã vừa bắt máy vừa đi ra ngoài, giọng điệu thật mềm mỏng: “Ôn Ngọc, có chuyện gì?”
“Không, tôi chỉ đi ra ngoài mua gói thuốc, tôi sẽ quay lại ngay.” Gã vừa nói điện thoại vừa rảo bước mà chẳng hề ngoảnh đầu.
Nhìn gã rời đi, Kiều Duy Đóa há miệng mà cổ họng nghẹn cứng.
“Bọn mình hãy dẹp bỏ thành kiến, bắt đầu lại lần nữa nhé!” Trong chớp mắt, những lời muốn nói này trở nên thật nực cười.