Lộ Viễn Minh gắng sức đá xác con quái vật ra khỏi cửa hốc, rồi sau đó mới cẩn thận chui ra ngoài.
Xung quanh yên ắng, ngoại trừ tiếng ồn ào mơ hồ từ xa, sân thượng và những tầng dưới của toà nhà đều yên tĩnh.
Rõ ràng là sau hơn mười ngày, đàn quái vật đã đi xa.
Con quái vật mà hắn gϊếŧ chết đã bắt đầu thối rữa, phần thân dưới bị gặm nhấm nhiều chỗ, nhiều nơi lộ ra nội tạng lẫn xương cốt đen kịt, cả con quái vật trông càng kỳ dị và đáng sợ hơn, mùi hôi thối nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng.
Lộ Viễn Minh nhanh chóng rời khỏi căn phòng, đồng thời vừa đi vừa kiểm tra cơ thể mình.
Cơ thể rõ ràng vốn đã tàn tạ, gần như bị thương nặng của hắn đã hoàn toàn hồi phục, hai chân và hai tay đều lành lặn, đến cả vết xước bị thanh thép đâm thủng trên cơ thể cũng đã lành hẳn.
“Là do quay về thân xác ban đầu ư?”
Lộ Viễn Minh thấp giọng lẩm bẩm, hắn không dám khẳng định là bản thân hồi phục do xuyên không, hay là vì thân xác được chữa lành nhờ linh hồn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là một may mắn lớn cho hắn.
Ngay sau đó, Lộ Viễn Minh vô cùng cẩn thận khám phá tầng này, đồng thời cẩn thận né những bức tường bị vỡ và cửa sổ mở toang trong tòa nhà ra để tránh bóng dáng của chính mình bị nhìn thấy từ bên ngoài.
Những con quái vật đó có thị giác rất nhạy bén, lúc trước chúng có thể nhìn thấy ba người trên sân thượng từ tuốt bên dưới đất, Lộ Viễn Minh không biết thế giới bên kia này có bao nhiêu con quái vật, và liệu những con quái vật này có thể nhìn thấy hắn từ khoảng cách cực xa hay không, để tránh mọi sự cố ngoài ý muốn, hắn chỉ có thể lựa chọn cách che giấu bản thân càng nhiều càng tốt.
Trước đây, khi đến thế giới bên kia, hắn bị quái vật truy đuổi từ trên sân thượng xuống nên chưa thể khám phá các tầng dưới của tòa nhà. Lúc này, Lộ Viễn Minh khám phá xuống, phát hiện ra tầng này của tòa nhà vốn là một văn phòng, trên mặt đất là những mảnh giấy vụn, có thể thoáng nhìn thấy một số biểu đồ kinh doanh, cơ bản là không có giá trị gì.
Lộ Viễn Minh tìm thấy một số đồ đạc còn sót lại trong đống đổ nát, bao gồm bút, sạc dự phòng điện thoại, kiềm cắt móng tay, mỹ phẩm và một số vật dụng nhỏ khác. Hầu hết những thứ này đều bị hư hỏng, những vật dụng công nghệ cao thì càng bị hư hỏng nặng hơn, ví dụ như một cục sạc dự phòng điện thoại gần như bị hư hại hoàn toàn, ngược lại, những thứ như kiềm cắt móng tay vẫn có thể sử dụng được.
Nhìn qua cửa sổ cùng những bức tường vỡ, Lộ Viễn Minh phát hiện ra một số địa danh của thành phố New York, nhưng nhìn chung đều bị hư hại nặng nề, trông như đã trải qua một cuộc chiến tranh, những tòa nhà sụp đổ, đổ nát, hầu như không còn nguyên vẹn.
Tại sao thế giới sau khi chết lại là thành phố New York bị tàn phá?
Ai đã xây dựng thành phố này trong thế giới bên kia?
Hoàn toàn sao chép giống hệt thế giới của người sống?
Và tại sao nó lại bị phá hủy? Có thực sự là đã xảy ra chiến tranh?
Những câu hỏi này khiến Lộ Viễn Minh vô cùng hoang mang.
Trong quá trình khám phá, Lộ Viễn Minh ghi nhận lại nhiều lần rằng hắn thực sự đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Từ sức mạnh bộc phát từ hai tay, tốc độ chạy,…, có thể thấy, hắn đã trở nên cường tráng và mạnh mẽ hơn, tốc độ nhanh hơn, tuy chưa đến mức quá lố, nhưng sức mạnh lẫn tốc độ của hắn thực sự tăng lên rõ rệt, chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã từ một kẻ nghiện ngập yếu ớt trở thành một người đàn ông cường tráng như thường xuyên tập thể dục vậy.
Sau một số lần thử nghiệm, Lộ Viễn Minh vô cùng khẳng định rằng việc linh hồn trở nên mạnh mẽ không phải là ảo giác.
Điều đó có nghĩa là những hạt ánh sáng trắng xuất hiện khi gϊếŧ quái vật thực sự có thể nâng cao cường độ linh hồn của hắn!
Nhưng điều này đồng nghĩa với việc hắn phải tấn công và gϊếŧ quái vật, đây mới là cách để có thể thu thập những đốm sáng trắng đó, chỉ riêng việc này thôi cũng là một canh bạc sinh tử.
Thời gian trôi đi, sau hơn mười tiếng, Lộ Viễn Minh khám phá đến tầng giữa của tòa nhà, vì sợ trong tòa nhà có quái vật ẩn nấp nên hắn khám phá từng tầng rất cẩn thận, tốc độ thăm dò tự nhiên cũng rất chậm, sau đó, hắn phát hiện ra hài cốt của hai tên hắc bạch đại ngốc ở tầng này.
Hai bộ hài cốt đã không còn hình dạng con người, dù là nội tạng, máu thịt hay xương cốt đều bị quái vật ăn đến sạch sẽ, chỉ còn lại một ít vết máu và mảnh vụn xương cốt chứng minh rằng đây từng là hai con người.
Khi Lộ Viễn Minh nhìn thấy hài cốt của hai người, hắn không hề cảm thấy hả hê vì đã trả thù được, mà chỉ có cảm giác sợ hãi, run rẩy toàn thân và muốn nôn mửa.
Phải mất một lúc lâu, Lộ Viễn Minh mới miễn cưỡng nén được cảm giác buồn nôn và sợ hãi trong lòng, cẩn thận khám phá tầng này, đặc biệt là khu vực xung quanh hai bộ hài cốt. Đúng như dự đoán, hắn đã tìm thấy khẩu súng lục của viên cảnh sát!
Khi tìm thấy khẩu súng lục này, Lộ Viễn Minh có cảm giác tim đập nhanh đến mức ngất xỉu, hắn siết chặt khẩu súng lục trong tay, mãi một lúc sau mới nhớ ra điều gì đó, cẩn thận hướng nòng súng về phía trước, rồi mới bắt đầu kiểm tra băng đạn.