Hắn không thể xác định, một con heo khủng đến thế mà nổi điên thì sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Trên đường về, hắn gặp lão Lương đang buồn bực, không thèm chào hỏi Thiết Tâm Nguyên mà bước vội về chuồng heo. Trong lúc nằm gục trong tiệm, Thiết Tâm Nguyên rõ ràng thấy lão Lương chỉ bảo một thủ hạ trông chừng heo sau đó vội vã rời đi.
Thiết Tâm Nguyên đốt một cây nhang, sau đó vểnh tai lắng nghe động tĩnh đối diện. Cây nhang mới cháy được một nửa đã nghe chuồng heo đối diện truyền đến một tiếng rống như sấm rền.
Lúc này, Thiết Tâm Nguyên mới yên tâm trở về tiệm, vừa đến đã nghe mẹ hắn tức giận mắng:
- Sao cái lão Lương kia không coi đống heo của lão cho đàng hoàng nhỉ? Cứ để nó la hét như vậy, ồn chết đi được!
Ông chủ tiệm vải không có gì làm, luôn thích đến Thiết gia uống trà mở miệng khinh thường nói:
- Heo chỉ cần cho ăn no thì ngoan ngay. Nhất định là họ lười biếng, không chịu cho chúng ăn đúng bữa rồi.
- Theo ta thấy, lão Lương bỏ việc chạy đến đây hỏi chuyện của Lạc Thủy, chỉ bấy nhiêu đã đủ nói lên lão không phải một quản sự tốt. Mỗi lần đυ.ng chuyện lão đều chạy trước tiên, chuyện nên làm thì không làm, cứ chạy khắp nơi đánh rắm. Nếu là ta hả, ta đã sớm cạch mặt cái chuồng heo của lão rồi. Các ngươi nghe bọn heo la ầm ỹ kìa, nghĩ xem bọn chúng đói đến cỡ nào? Nếu rớt cân thì lỗ lớn rồi.
Thiết Tâm Nguyên cũng không rảnh nghe mấy câu chém gió này. Hắn chỉ tò mò hai bà thím trong tiệm đang chỉnh lại bức tường phía bắc, không biết để làm gì.
- Mẹ, có ai đến nhà mình đề tự hả?
Vương Nhu Hoa nghe con mình hỏi, liền cười híp mắt, nói:
- Lạc Thủy tiên sinh chuẩn bị đem bản vẽ cao lầu đến khắc trong nhà ta, nói chỗ chúng ta là nơi đất tốt người tài.
- À còn nữa, y bảo sẽ giúp chúng ta thuyết phục chủ cao lâu không thu mua tiệm nhà mình. Y nói sau này cao lâu xây xong, quán mình nên bổ sung thêm vài món nữa, chứ mấy món hoa hòe bên ngoài không ngon, còn không bằng mấy món ăn đơn giản của quán mình.
- Cuối cùng Lạc Thủy tiên sinh còn nói gì ấy nhỉ? À, phong nhã hòa quyện với dân dã thì mới tương đắc.
Thiết Tâm Nguyên thấy mẹ mình cao hứng, đương nhiên cũng không muốn nói về âm mưu của Bộc vương gia để phá hư cảm xúc, chỉ cười góp vui. Sau đó, hai mẹ con để lại cửa tiệm cho hai bà thím trông coi, còn bản thân thì dọc theo Hoàng Thành Nhai, đi xuyên qua con đường cái của Tây Thủy Môn trở về nhà.
- Hồ ly đâu rồi, hôm nay không đi cùng con sao?
Trên đường, Vương Nhu Hoa nhìn thấy một con chó, theo bản năng nhớ đến hồ ly.
Thiết Tâm Nguyên sửng sốt, nói:
- Hôm nay con đi học không thấy hồ ly đâu, còn tưởng nó đi theo mẹ đến quán chứ!?
Vương Nhu Hoa lắc đầu, sau đó cả hai vội vàng trở về nhà xem có phải hồ ly ở đó hay không. Sống cùng nhau nhiều năm như vậy, dù là Vương Nhu Hoa hay Thiết Tâm Nguyên đều không xem hồ ly như thú vật mà là một thành viên trong gia đình rồi.
Lúc về đến nhà, hai mẹ con kêu vài tiếng mà không thấy hồ ly chạy ra liền trở nên khá lo lắng. Trời sắp tối, hồ ly chưa bao giờ trời tối mà không về nhà.
Đúng lúc hai mẹ con lúng túng không biết làm sao thì trên tường thành truyền đến vài tiếng ho khan, Thiết Tâm Nguyên vội ngẩng đầu liên thì nhất thời nổi giận.
Chỉ thấy hồ ly bị một sợi dây lưng màu hồng phấn treo ngược trên tường thành. Nó nghe thấy Thiết Tâm Nguyên và Vương Nhu Hoa gọi, đang cố gắng giãy dụa kịch liệt, bất quá cả người bị dây lưng cột thành đòn bánh tét, cố sức thế nào cũng không thoát ra được.
Vương Nhu Hoa hướng về phía thị vệ trên tường thành, thi lễ nói:
- Lưu đại ca, hồ ly nhà ta có mạo phạm ngài thì cho ta xin lỗi, kính xin ngài thả nó xuống, Thiết Vương thị sẽ mang theo con đến tận cửa bồi tội.
Chỉ thấy thị vệ đầu tường khoát khoát tay, nói:
- Thiết muội tử, hồ ly nhà ngươi cũng không phải bị ta treo lên. Nó là tướng quân, chúng ta còn chưa có lá gan đó. Ngươi chờ một chút, chính chủ lập tức sẽ đến ngay.
Hồ ly bị treo ngược quá cao, dù Thiết Tâm Nguyên trèo lên nóc nhà cũng với không tới. Hắnkhông thể làm gì khác dành cùng mẹ lo lắng đứng chờ.
Từ đầu, Thiết Tâm Nguyên đã biết chuyện này không phải là do đám thị vệ làm. Thứ nhất, hồ ly quan hệ rất tốt với bọn họ. Thứ hai, có uy danh của hoàng đế, trong nội cung không có bao nhiêu người dám làm nhục hồ ly.
Bất quá, cũng vì vậy nên hắn biết, hồ ly hoặc nhà mình đã đắc tội đến một nhân vật không đơn giản.
Hồ ly hình như đã bị treo quá lâu nên kêu to ô ô, mong Thiết Tâm Nguyên nhanh chóng cứu nó ra.
Thấy bộ dạng của hồ ly, Vương Nhu Hoa không khỏi khóc lên, còn Thiết Tâm Nguyên thì cắn môi lạnh lùng nhìn lên hoàng thành, chờ chính chủ đến.
Không bao lâu, cung nữ mắt to đã thò đầu lên, tức giận nhìn Thiết Tâm Nguyên.
- Tại sao ngươi lại treo hồ ly lên? Nó chỉ là một con thú thôi, sao lại so đo với nó?
Tiểu cô nương mắt to kia cả giận nói:
- Ta đương nhiên biết điều đó, nhưng sao ngươi không hỏi xem hôm nay nó đã làm gì?
Thiết Tâm Nguyên liếc thấy hồ ly im im, trong lòng liền cảm thấy có chút không hay. Hắn lại hỏi cung nữ:
- Nó đã làm gì?
Một tiểu cô nương có thể lấy ra Thất Khiếu Linh Lung huân hương cầu chắc chắn không thể là một cung nữ được. Thiết Tâm Nguyên đã sớm đoán qua thân phận của nàng.
(Huân hương cầu: quả cầu bằng sắt, dùng để đốt vật thơm bên trong, tỏa ra khói thơm.)
- Nó mang một con chuột mập đến tặng cho phụ hoàng ta! Còn là đang lúc người đang dùng bữa nữa!
Vương Nhu Hoa ngồi bệt xuống đất, nàng cảm thấy không còn cách nào cứu hồ ly nữa, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống…