Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không?

Chương 2: Mất trí nhớ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lê quốc, sân huấn luyện

Lều chủ soái

“ A Ngưng, muội đừng ở đó mà lo lắng nữa, hắn sẽ không sao đâu, ra ngoài luyện tập một chút đi”.

Tống đại tướng quân Tống Diễn ( đại ca của Tống Ngưng) nhẹ giọng nói. Tống Ngưng từ trong suy nghĩ giật mình tỉnh lại. Nhìn đại ca của mình: làn da hơi đen, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, cũng là một mĩ nam a.

“ A Ngưng…”

“ Vâng” – Tống Ngưng giật mình đáp lại. Đứng dậy bước ra khỏi lều chủ soái đi đến chuồng ngựa. Chọn con ngựa thuộc về nàng rồi xoay người lên ngựa.

Trường đua ngựa

Tống Ngưng mặc y phục kị xạ màu đỏ, cưỡi tuấn mã màu đỏ tiến vào trường đua ngựa. Tư thế oai hùng, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất hiên ngang nhưng thanh nhã. Vốn dĩ vẻ hiên ngang lãnh liệt ấy không nên có ở một nữ tử nhưng kết hợp trên người nàng lại toát lên một vẻ đẹp mĩ lệ, hài hòa cùng sống động. Dù gặp rất nhiều lần nhưng các binh sĩ, tướng quân ở đây không thể không thừa nhận Tống Ngưng là một nữ tướng quân tài ba và xinh đẹp. 14 tuổi đã theo ca ca ra sa trường chinh chiến. Họ còn nhớ rõ lần đầu Tống Ngưng ra trận, người mặc áo giáp bằng đá Thanh Tùng do Tống Diễn tặng, tay cầm trường thương buộc lụa đỏ, cưỡi ngựa đánh giặc. Tuổi còn nhỏ mà đã am hiểu binh thư, phương thức đánh trận. Với bọn họ nàng là chiến thần mà bọn họ ngưỡng mộ bởi nàng chỉ thua trong tay Thẩm Ngạn.

“ A Ngưng, chúng ta thi cưỡi ngựa bắn tên đi”

Tống Diễn lên tiếng làm mọi người hoàn hồn.

“ Được”.

Tống Ngưng tiếp lấy cung tên từ tay ca ca mình.

Tống Diễn thúc ngựa chạy như bay, tay lắp ba mũi tên vào cung. Chỉ nghe tiếng xé gió thật mạnh và nhanh như vũ bão xẹt qua, cả ba mũi tên đều trúng hồng tâm. Đến Tống Ngưng, nàng cũng giục ngựa chạy thật nhanh, tay lắp tên vào cung chuẩn bị bắn. Bất ngờ (con tg làm), con ngựa như bị nổi điên, hí dài một tiếng, giơ hai chân trước lên, Tống Ngưng không kịp phản ứng, thân thể bất động theo quán tính mà ngã về xuống ngựa, thân mình cũng lăn vài vòng trên đất, đầu bất ngờ đập vào một tảng đá. Máu sớm đã thấm ướt cả khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt rồi không ngừng lan ra dưới đất cát tựa như những đóa hoa bỉ ngạn xinh đẹp đang nở rộ. Mọi người bị sự việc làm cho sợ hãi.

Tống Diễn phi ngựa chạy đến chỗ Tống Ngưng, bế nàng lên, chạy vào lều chủ soái, miệng thì kêu to:

“ Gọi quân y nhanh lên, nhanh lên”

Binh sĩ gấp rút chạy đi, trường đua ngựa loạn thành một đoàn nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Quân y nhanh chóng được đưa vào lều. Sau khi bắt mạch và băng bó cho Tống Ngưng xong, lão quân y quay sang bẩm báo:

“ Đại tướng quân yên tâm, Tống Ngưng tiểu thư chỉ bị va chạm nhẹ, không có gì đáng lo ngại cả, chỉ cần uống vài than thuốc bổ huyết của thần và nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài hôm liền không sao”

“ Ừm, ông mau cho người sắc thuốc đem vào đi”

“ Vâng, thần xin cáo lui”

Tống Diễn nhìn Tống Ngưng thêm một lát rồi quay về lều, ngồi bên thư án mà trầm tư. ‘Đây là con ngựa A Ngưng hay cưỡi sao lại đột nhiên sao lại đột nhiên nổi điên được, chuyện này rất không bình thường!

Tống Ngưng tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Sau khi tỉnh lại, Tống Ngưng không hề hỏi về Thẩm Ngạn, tin tức, thương thế,… hoàn toàn không. Tống Diễn vốn dĩ cũng chẳng để ý nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy lạ. Rõ ràng A Ngưng rất để ý tên Thẩm Ngạn chết tiệt kia, mấy ngày trước còn không ngừng hỏi thăm tin tức của hắn nhưng bây giờ lại vô thanh vô thức, không thèm quan tâm nữa.

Nghĩ vậy, Tống Đại tướng quân Tống Diễn anh minh thần võ một đời lại vui vẻ hỏi Tống Ngưng một cách rất ngu ngốc.

“ A Ngưng, sao muội không hỏi về Thẩm Ngạn nữa, muội…”

“ Đại ca, huynh có phải già lẩm cẩm rồi hay không? Thẩm Ngạn? Muội có quen hắn sao? Huynh đúng là kì lạ mà, nếu không phải huynh là đại ca của muội thì muội còn nghĩ huynh là tên bị hoang tưởng nha!"

“ Ách, không phải chứ, muội… muội thật sự quên hắn rồi sao?”

Tuy là biết đáp án nhưng vẫn phải hỏi kĩ cho chắc đã.

“ Muội còn chưa nghe thấy tên hắn nữa là. Còn nữa, muội vốn chưa gặp hắn lần nào, không nhớ thì làm sao mà quên được chứ. Đại ca, huynh có sao không? Có cần muội bảo quân y đến khám cho huynh không?”

Bị nàng hỏi vậy, Tống Diễn nghẹn họng trân trối, chẳng thể trả lời. Haiz… quên được là tốt rồi, ‘hắn’ không muốn muội muội nhà mình suốt ngày chỉ ngồi lo lắng cho tên tiểu bạch kiểm đó. Nhưng mà… sao quên tên đó rồi lại nói ‘hắn’ có vấn đề chứ, ‘hắn’ bình thường mà… hừ

“ Không có gì”

“ Không có gì mà cứ hỏi muội tên họ Thẩm gì gì đó, hay là huynh…”

“ Huynh cái gì hả?”- Hắn có dự cảm chẳng lành, nhất định nha đầu này lại nghĩ ra cái quỷ gì nữa rồi.

“ Huynh thích hắn sao????? Đại ca, huynh…” Hai chữ ‘đoạn tụ’ còn chưa kịp nói ra đã bị một bàn tay tà ác bịt miệng lại.(NB:)

“ Muội nói cái gì vậy hả? Ta mới không có thích hắn đâu, ta là nam nhân đường đường chính chính làm sao lại thích cái tên tiểu bạch kiểm đó được. Người thích hắn là muội đó, suốt ngày lo lắng cho hắn. Muội…”

“ Muội làm sao?”- Tống Ngưng mở to mắt hỏi.

‘Sao đại ca hôm nay lạ vậy? Tự nhiên nói về một người mà cả tên nàng cũng chưa nghe là sao?’

Biết mình lỡ lời, Tống Diễn liền ngậm miệng.

“ Không có gì. Thẩm Ngạn chỉ là một người được muội cứu thôi, không có gì quan trọng đâu. Thôi, huynh đi xử lí công vụ đây, muội cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời đừng tham gia huấn luyện nữa, khi nào khỏi hẳn rồi luyện tiếp cũng không muộn. Huynh đi đây.” – Chạy mất ( TP+ NG: chạy gần bằng tốc độ ánh sáng a)

“ Thật sao?... Thật kì lạ!!!”