"Tam thiếu gia?! Cơn gió nào đã đưa anh đến đây vậy? Mời vào!"
Long Nhị gia quay người lại nhìn thấy một thanh niên bước vào. Hắn ta trông khoảng 25 26 tuổi, mặc vest và đi giày da, trông khá tuấn tú. Vừa nhìn thấy người đàn ông này, biểu cảm trên mặt Long Nhị gia lập tức chuyển từ bực bội sang vui mừng.
Người này là con trai thứ ba của Kim Lăng Vương Hồng Chấn Sơn, tên là Hồng Phi Vũ!
Hồng Phi Vũ đã luyện võ từ khi còn nhỏ, thực lực rất mạnh và được Kim Lăng Vương đánh giá cao. Hắn ta làm việc tàn nhẫn và thủ đoạn rất độc ác, không hề nương tay, bình thường có mối quan hệ cá nhân tốt với bang Long Hổ. Có rất nhiều chuyện trong nhà họ Hồng đều do một tay hắn ta xử lý.
Long Nhị gia đích thân pha trà, vội vàng đón Hồng Phi Vũ vào đại sảnh của bang Long Hổ.
"Nhị gia quá khách khí rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật của cha tôi. Hôm nay tôi tới đây là muốn hỏi chuyện của Tiêu Y Nhân thế nào rồi? Nhà họ Tiêu đã nhận sính lễ chưa?"
Long Nhị gia vẻ mặt khó xử trả lời: "Tam thiếu gia, nói thật, đã gặp một chút rắc rối."
Hồng Phi Vũ nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói: "Rắc rối, ở địa bàn Giang Nam không có rắc rối nào mà Hồng Phi Vũ tôi không giải quyết được. Nhị gia cứ nói với tôi đi."
"Được!"
Long Nhị gia gật đầu, kể cho Hồng Phi Vũ nghe chuyện đã xảy ra ở Giang Thành.
Sau khi nghe xong, Hồng Phi Vũ cười khẩy: "Diệp Phong...? Ha ha ha."
“Đúng là không biết trời cao đất dày là gì, ngay cả cha tôi Kim Lăng Vương cũng không dám coi thường.”
"Nhị gia yên tâm, sáng mai tôi sẽ đích thân đến Giang Thành một chuyến, nhất định sẽ gϊếŧ chết tiểu tử họ Diệp kia."
"Được"
Long Nhị Gia vui mừng khôn xiết, Hồng Phi Vũ là võ giả Đan Kình đỉnh phong, thực lực mạnh hơn Chu Càn rất nhiều. Hơn nữa hắn ta lại là con ruột của Kim Lăng Vương, hắn ta ra tay nhất định có thể tiêu diệt được Diệp Phong!
...
Ở nhà họ Tiêu, Tống Diễm đã tìm được Tiêu Hà.
"Lão gia, sao hôm nay anh có thể để Y Nhân đi cùng với tiểu tử kia chứ?"
Tiêu Hà lúc này vẫn còn tức giận, trừng mắt nhìn Tống Diễm nói: “Giữ nó ở lại làm gì? Em không thấy Kim Lăng Vương đối xử với nhà họ Tiêu chúng ta như thế nào sao? Ngay cả lễ vật ông ta gửi cũng là giả. Em còn mong đợi ông ta đối xử tốt với nhà họ Tiêu chúng ta sao!?"
Tống Diễm nghe vậy lập tức cau mày: "Lão gia hồ đồ rồi!"
"Cho dù sính lễ là giả thì sao? Anh thiếu chút tiền đó sao? Chỉ cần gả Y Nhân cho Kim Lăng Vương, người ngoài còn ai dám khinh thường chúng ta chứ?"
"Bây giờ thì hay rồi. Diệp Phong đã gϊếŧ hết những người mang sính lễ đến. Nếu chuyện này truyền đến tai Kim Lăng Vương, liệu nhà họ Tiêu của chúng ta có còn được yên ổn không?"
"Anh còn không biết hậu quả khi đắc tội với Kim Lăng Vương sao!?"
Vẻ mặt Tống Diễm lo lắng nói.
Nghe vậy, Tiêu Hà cau mày, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, Tiêu Hà đột nhiên nói: “Cũng đúng, sao anh có thể quên mất chuyện này nhỉ! Ba năm trước, gia tộc nhà họ Trịnh đứng đầu ở Bình Giang đã đắc tội với Kim Lăng Vương. Dưới cơn tức giận của ông ta, nhà họ Trịnh đã bị gϊếŧ sạch."
Tống Diễm gật đầu: "Đúng vậy, ba năm trước nhà họ Trịnh còn mạnh hơn nhà họ Tiêu chúng ta mà còn kết cục khốn đốn như vậy! Đây chính là tấm gương cho nhà họ Tiêu!"
Tiêu Hà hít một hơi khí lạnh, vội vàng hỏi Tống Diễm: "Vậy bây giờ phải làm sao? Nhà họ Tiêu cũng đắc tội Kim Lăng Vương rồi, ông ta sẽ tới gϊếŧ chúng ta sao?"
Tống Diễm nói: "Làm gì? Bây giờ còn có thể làm gì chứ? Nhất định phải gả Y Nhân qua đó, nếu không Kim Lăng Vương sẽ không tha chúng ta đâu!"
"Đúng, đúng vậy!"
Tiêu Hà nặng nề vỗ vỗ vào đầu: "Vậy thì bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho Y Nhân, bảo nó trở về!"
Nói xong, Tiêu Hà lập tức bấm gọi cho Y Nhân.
"Con gái, con đang ở đâu vậy? Ban ngày là lỗi của cha, con đừng giận cha có được không? Con ở ngoài một mình qua đêm không an toàn. Nói cho cha biết con đang ở đâu, cha sẽ cử người đến đón con."
Lúc này Tiêu Y Nhân vừa mới cùng Tô Khuynh Thành tranh cãi xong, nghe được Tiêu Hà nói vậy, lập tức lắc đầu:
"Con ở bên ngoài một mình rất an toàn, cha không cần lo lắng, con sẽ không về đâu." Nói xong, Tiêu Y Nhân lập tức cúp điện thoại.
Tiêu Hà vô cùng tức giận, nói với Tống Diễm: "Con bé cúp máy rồi, phải làm sao bây giờ?!"
"Nha đầu này bị anh chiều hư rồi! Chúng ta phải nghĩ cách."
Tống Diễm suy nghĩ một chút rồi nói: "Trưa mai gọi lại cho con bé, nói với con bé bà nội không ổn rồi, nhất định nó sẽ trở về!"
Tiêu Hà gật đầu đồng ý: "Được, quyết định vậy đi!"
...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phong tỉnh dậy sau giấc ngủ mơ hồ. Hắn thậm chí còn không nhớ tối qua mình ngủ khi nào, chỉ nhớ mình ngủ rất thoải mái!
Thanh Loan và Hồng Yên đang chuẩn bị bánh ngọt cho bữa sáng.
Diệp Phong sửng sốt, đột nhiên ngồi dậy, sau đó nhớ lại chuyện tối qua.
Hắn không khỏi gãi đầu: “Ôi, ngủ say như chết, sao tối qua không có cảm giác gì vậy?”
Sau khi dậy và thay quần áo, Diệp Phong phát hiện Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân đã dậy từ lâu.
Lúc này, hai người đang ngồi trong phòng khách, giống như có thâm thù đại hận nào đó, không ai để ý đến đối phương.
"Chào buổi sáng!" Diệp Phong chào hỏi.
"Chào buổi sáng, anh Phong!" Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân đồng thanh trả lời.
"Tại sao cô cứ phải nói giống tôi?" Tô Khuynh Thành trợn mắt nhìn Tiêu Y Nhân nói.
"Tôi còn muốn hỏi cô đó." Tiêu Y Nhân cũng không thua kém.
"Lại bắt đầu rồi, tôi nói hai người không thể tạm thời dừng lại một chút được sao? Giống như có thâm thù đại hận vậy." Vẻ mặt Diệp Phong bất lực.
"Em biết rồi, anh Phong." Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân đồng thời gật đầu.
Diệp Phong cười nói: "Lại đồng thanh, nói không chừng sau này mọi người sẽ thành người một nhà."
Cả hai đều không nói gì, nhưng có thể nhìn ra bọn họ đều đang kìm nén cơn giận trong lòng.
Sau đó Diệp Phong nhìn về phía Tô Khuynh Thành nói: "Lát nữa anh sẽ đi thăm bà nội của Y Nhân, hay là em ở lại Hồ Tâm Cư đợi?"
“Thăm người ốm?” Tô Khuynh Thành có chút sững người, lập tức nói: “Em cũng muốn đi cùng hai người.”
Diệp Phong gật đầu: "Được, vậy chúng ta cùng nhau đi!"