Bên bờ linh hồ, Lâm Nhất ngồi xếp bằng, toàn thân tắm trong ánh chớp chói lóa. Sau lưng hắn còn có một mảng sấm sét vô cùng mênh mông dồi dào. Trong mảng sấm sét ấy mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề.
Dường như là khí tức Thương Long cổ xưa đang ngủ say trong đó, đợi được gọi dậy.
Ầm ầm.
Lâm Nhất trong lúc hô hấp và khí tức cổ xưa này không hẹn mà gặp. Mây đen đầy trời tùy theo nhịp thở của thiếu niên không ngừng quay cuồng, tiếng sấm nặng nề không dừng lại một khắc nào.
Mặt hồ như gương ở phía trước đã sớm bị ánh chớp nhuộm thành màu tím thuần túy, giống như một viên hổ phách xinh đẹp khảm vào đất trời bao la.
Trong ánh chớp rực rỡ, Lâm Nhất để trần thân trên, dưới làn da căng bóng ẩn chứa sức mạnh mang tính bùng nổ. Vừa nhìn vào cơ bắp cuồn cuộn, đường nét rõ ràng, chứa đầy sức mạnh mang lại mỹ cảm.
Nhìn kỹ sẽ thấy lôi văn dữ tợn trên người hắn, từ ba mươi đường lúc trước tăng vọt lên bốn mươi lăm đường.
Trong lúc lôi văn dữ tợn chuyển động khiến cơ thể Lâm Nhất dâng lên uy áp đáng sợ, giống như một con long thú hung hãn. Khí huyết tràn trề, hùng hậu như biển, ngưng đọng như vực sâu. Trong lúc tim đập thình thịch, mặt đất cũng hơi rung chuyển.
Lâm Nhất bỗng mở hai mắt ra, tia sáng lóe lên trong mắt, các loại dị tượng xung quanh biến mất. Hồ nước ở phía trước sôi trào, hội tụ về phía tâm hồ. Một lúc lâu sau, một cột nước vô cùng cao to vọt thẳng lên trời.
Ầm!
Cột nước đang cao xông thẳng lên tầng mây, giống như một thanh lợi kiếm tắm trong ánh chớp, phá tan mây đen mênh mông vô tận.
Bầu trời đột nhiên trở nên xanh trong, vô số ánh mặt trời chiếu xuống nửa thân trên để trần của thiếu niên. Nhất thời, trên người thiếu niên hiện rõ nét đẹp dương cương, phấn chấn mạnh mẽ.
“Hai ngày trước đã có bốn mươi lăm đường lôi văn, lại luyện hóa thêm ba viên Ngũ Nhuệ Lôi Tinh mà không hề có động tĩnh gì, xem ra vấn đề không nằm ở đây…”
Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh Thương Long đang di chuyển, sức lực khủng khϊếp chứa trong cơ thể mình.
Bốn mươi lăm đường lôi văn, nói cách khác, sức mạnh Thương Long cổ xưa đã đạt tới bốn mươi lăm đỉnh đáng kinh ngạc. Một quyền đánh ra, có lôi văn gia trì thì sẽ là bốn mươi năm mươi lôi âm chồng lên nhau.
Chưa nói đến uy lực, chỉ riêng sóng âm như vậy cũng đủ để chấn chết rất nhiều người.
Nhưng Lâm Nhất vẫn nhíu mày, không có vẻ gì vui mừng.
Nguyên nhân không phải gì khác…
Thương Long Cửu Biến mắc kẹt ở tầng ba đỉnh phong, luyện hóa tròn bốn viên Ngũ Nhuệ Lôi Tinh cũng không thể tiến thêm, thậm chí suýt chút nữa là bị nội thương.
“Mình xem lại xem”.
Lâm Nhất lấy cổ giản ra dán lên giữa trán, đọc lại thần quyết luyện thể khá nổi tiếng thời kỳ thượng cổ một lần nữa.
Những thông tin bao la như nước sông truyền vào đầu, phức tạp hỗn loạn, dưới sự quay tơ bóc kén vẫn chứa đầy sự huyền ảo.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mở mắt ra lần nữa, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Máu rồng!”