"Trước khi đi ngủ nhớ phải đánh răng, phải giữ thói quen vệ sinh cá nhân." Kiều Niệm Dao nói.
Tống Thanh Phong đờ đẫn đánh răng, không nói gì.
Kiều Niệm Dao cũng không để ý, chỉ cùng anh rửa mặt rồi mới nói: "Muộn rồi, chuẩn bị đi ngủ thôi."
Tống Thanh Phong nghe lời nằm xuống, người cứng đờ như khúc gỗ.
"Nếu cần gì thì cứ gọi em, đừng ngại."
Nói xong câu này, Kiều Niệm Dao dứt khoát đi ngủ.
Nghe tiếng thở đều đặn bên cạnh, Tống Thanh Phong không nhịn được quay đầu nhìn sang.
Vợ anh đẹp hơn hai năm trước nhiều.
Chẳng qua không không dám có một chút ý nghĩ không nên có nào.
Đợi đến khi cô nhìn rõ, biết việc chăm sóc một người bị liệt như anh là một chuyện kinh khủng cỡ nào thì sẽ rời đi thôi.
Tống Thanh Phong đờ đẫn nhắm mắt lại.
Anh còn tưởng mình sẽ không ngủ được, sau khi biết mình bị tàn phế, không biết anh đã thức trắng bao nhiêu ngày đêm rồi.
Không ngờ đêm đầu tiên về nhà anh lại ngủ một giấc đến tận hừng đông.
Tống Thanh Phong khá sửng sốt, nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại, anh đã được các đồng đội đưa về nhà.
Khả năng hồi phục của cơ thể anh rất mạnh, sau một đêm nghỉ ngơi thì trạng thái tinh thần đã khôi phục rất tốt.
Lúc này, tiếng nói chuyện của Kiều Niệm Dao và cháu họ Chu Đống truyền từ bên ngoài vào.
"Thím họ, tối qua chú họ cháu ngủ thế nào? Đã tỉnh chưa ạ?" Chu Đống hỏi.
Cậu ấy đến để đưa bồn cầu.
Hôm qua, sau khi về nhà, Chu Đống am hiểu nghề mộc đã làm cái này suốt đêm.
Đây là loại bồn cầu kiểu cũ.
Chính là loại mà người ta có thể ngồi lên, rất thích hợp với tình trạng của Tống Thanh Phong.
Nhiều người già hành động bất tiện cũng ngồi kiểu bồn cầu gỗ này.
Kiều Niệm Dao nhìn thấy cái này thì rất hài lòng: "Cháu vất vả rồi, có lẽ chú cháu vẫn chưa tỉnh."
Vừa nói xong thì đã nghe thấy Tống Thanh Phong gọi Chu Đống: "Chu Đống."
"Chú họ." Chu Đống lập tức đi vào.
Kiều Niệm Dao cầm cái bồn cầu ra sân sau đổ cát vào.
Sau khi lấp một tầng cát lên thì sẽ không dễ dính bẩn, cũng không để lại mùi lạ, còn dễ dọn.
"Thím họ, chú họ muốn dùng bồn cầu." Chu Đống vừa đi vào đã chạy ra tìm cô.
Kiều Niệm Dao gật đầu, sau đó mang bồn cầu vào phòng, còn bảo Chu Đống:
"Cháu ra ngoài đi."
"Em ra ngoài đi." Tống Thanh Phong cố nhẫn nhịn nhìn về phía Kiều Niệm Dao.
Kiều Niệm Dao lườm lại anh một cái, sau đó nói với Chu Đống: "Thím có thể chăm sóc chú họ cháu, mau ra ngoài đi."
Chu Đống do dự nói: "Thím họ, hay cứ để cháu đi."
"Người vợ như thím vẫn đang đứng ở đây, chú họ cháu không cần các cháu quan tâm, mau ra ngoài đi." Kiều Niệm Dao đẩy cậu ấy ra ngoài.
Chu Đống đi ra, Kiều Niệm Dao không nói gì nữa, định cởϊ qυầи Tống Thanh Phong ra ngay, nhưng Tống Thanh Phong lại tóm chặt quần.
"Em làm gì thế?"
Người đàn ông mạnh mẽ yếu ớt bảo vệ trinh tiết của mình.
"Em là vợ anh, trước khi anh hoàn toàn khỏe lên, em sẽ chăm sóc anh gọn gàng sạch sẽ, anh không phải xấu hổ." Kiều Niệm Dao nói, sau đó tách ngón tay anh ra, tự cởϊ qυầи ngoài và qυầи ɭóŧ xuống một nửa.