Chu Lương mặc quần vào cho chú họ, không nhịn được nói: "Chú họ chú đừng nôn nóng, ông bí thư chi bộ sẽ đi nói rõ tình hình của chú với công xã, có làm sao cũng sẽ có chút trợ cấp!"
Tống Thanh Phong không có chút mong chờ hay hứng thú gì với chuyện này, vẻ mặt xám ngắt.
Ông bí thư chi bộ, đại đội trưởng Tống cùng mọi người ở bên ngoài thấy ông Mã xách hòm thuốc bước ra, đều vội vàng nói: "Ông Mã, cháu trai cả thằng bé thế nào rồi?"
Ông Mã lắc đầu một cái: "Tôi cũng hết cách."
Bác Tống nhìn về phía cháu dâu Kiều Niệm Dao, trên mặt Kiều Niệm Dao mang vẻ ảm đạm thỏa đáng: "Lão nhân gia người nhọc lòng thêm một chút, xem lại cho Thanh Phong đi có được không?"
Mùi trà xanh của cô vợ nhỏ, ngoài cô ra ai có thể làm được? Ông Mã nói: "Không phải tôi không muốn cứu, là do tôi không có năng lực chữa trị vết thương trên chân cậu ta, cái này đã là dưỡng thương xong ở bệnh viện mới trở về, đã định hình rồi, đương nhiên cho dù chưa định hình tôi cũng không cứu được, tôi đã kiểm tra rồi, xương đều đã nát hết."
Dáng vẻ của Kiều Niệm Dao cứ như chịu phải đả kích, lảo đà lảo đảo.
Chồng của mình không khỏi bệnh, cô làm vợ sao cô thể dửng dưng được.
"Dao Dao, cháu bình tĩnh chút đã!" Bác Tống vội vàng nói.
Chu Đại Sơn cũng nói: "Cho dù sau này Thanh Phong không xuống giường được, bọn anh cũng sẽ không để em dâu họ là em một mình gồng gánh cả đời đâu, mấy người anh em bọn họ cũng đều sẽ luân phiên đến giúp đỡ!"
Chu Đại Sơn cũng nói: "Đúng, có mấy anh em bọn họ đây."
"Bọn cháu đều sẽ đến giúp đỡ!" Mấy anh em Đông Lương bọn họ đều nói.
Nhưng Kiều Niệm Dao chỉ đau khổ một chút, rất nhanh đã kiên định lắc đầu: "Không cần làm phiền mọi người, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Phong!"
Bác Tống nhìn thần thái cháu dâu rất nhanh đã trở nên cứng cỏi.
Dáng vẻ này, cực kỳ giống với em dâu họ của mình, người phụ nữ số khổ đó.
Trong lòng bác Tống khó chịu, nếu như có thể, bà ấy cũng không muốn làm liên lụy một cô gái thế này, nhưng đúng là không còn cách nào.
Không thể để cho cô đi.
Đại đội trưởng Tống thở dài một hơi, nói với ông Mã: "Thật sự làm phiền ông chạy đến một chuyến rồi."
"Không sao."
"Thanh Sơn, đưa ông Mã trở về."
Đại đội trưởng Tống kêu Tống Thanh Sơn đạp chiếc xe đạp của mình đưa ông Mã trở về, liền cùng ông bí thư chi bộ vào trong phòng.
Tống Thanh Phong mặt không cảm xúc ngồi dựa vào vách tường.
Một trái tim lần nữa bị khóa chặt vào trong nhà lao bóng tối.
Anh nghe thấy hết những lời của ông Mã rồi.
Nói đều là lời nói thật.
"Không cần buồn, người có thể trở về là tốt rồi!" Ông bí thư chi bộ nói.
Đại đội trưởng Tống gật đầu: "Người có thể trở về chính là vạn hạnh trong bất hạnh!"
Tống Thanh Phong mười chín tuổi đi làm lính, năm ấy hai mươi tuổi mẹ anh mất thì trở về một lần, sau đó chính là lần trở về vào hai năm trước.