Chiến Binh Tử Thần

Chương 4: Thanh kiếm sắc bén của quốc gia

“Phong Tử, năng lực năm đó vẫn không hề suy giảm!”

Vương Quân Tướng vẫn còn chưa hết hãi hùng, không dám nhắc lại chuyện vừa rồi.

Hai người kia, không ai có thể đắc tội nổi!

Ông ấy khen ngợi ngoài miệng, trong lòng lại thấy tiếc nuối.

Nhân tài như thế này lại đã đánh mất hào quang thiêng liêng của một người lính.

Trần Phong chậm rãi châm một điếu thuốc, sau khi hút một ngụm thì đặt điếu thuốc bên khóe miệng.

Đôi mắt hắn u ám, nói: “Chuyện của ông tôi đã giúp rồi, có phải nên bàn chính sự không, cái ông lão trong xe không định xuống hả?”

Trần Phong nói giúp đương nhiên là chuyện đánh bại Hứa Tĩnh, giảm nhuệ khí của Hứa Tĩnh vừa rồi.

Thân phận bối cảnh của Hứa Tĩnh không đơn giản, nếu không Vương Quân Tướng sẽ không khách sáo với cô ấy như thế.

Vừa có bối cảnh vừa có thực lực, hẳn đoán ở trong quân đội có lẽ cô ấy đã quá kiêu ngạo, coi trời bằng vung.

Người như thế, quả thật cần một bài học.

Trần Phong hiểu rõ ý định của Vương Quân Tướng, mặc dù hẳn không thèm để ý, nhưng hẳn không ngốc, sẽ không trở thành tay đấm miễn phí cho con cáo già Vương Quân Tướng.

Lý do vừa nãy gây khó dễ cho Hứa Tĩnh là vì, Hứa Tĩnh không thể xả giận ở chỗ hắn, trở về lẽ nào lại không trút giận lên người con cáo già này?

Vương Quân Tướng cười xấu hổ, chuyện này hiểu rõ trong lòng là được, không cần phải nói hẳn ra như thế!

Ông ấy nói với Trần Phong: “Đúng thật nên cảm ơn cậu, cô nhóc Hứa Tĩnh này dù là nữ nhưng cậu cũng thấy rồi đó, tu dưỡng trong quân đội rất cao, hơn nữa thân phận cô ấy đặc biệt, không tâm thường, hiện giờ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của chúng tôi!”

“Nhưng, cô nhóc này xuất sắc đến nỗi chưa từng thất bại, tính tình có phần tự phụ, kiêu ngạo, tự cho là đúng, điều này sẽ không tốt cho sự phát triển sau này của cô ấy!”

“Lần này nhờ cậu giảm nhuệ khí của cô ấy, để cho cô ấy biết núi cao còn có núi cao hơn, không còn bộp chộp nữa!”

Nói đến đây, Vương Quân Tướng bỗng cười khổ: “Có điều cô nhóc này rất bướng bỉnh, tính tình ngang như cua, sau này chẳn chẳn sẽ tìm cậu báo thù!”

“Vậy thì cả đời này có lẽ cô ta cũng không báo thù được đâu!” Trần Phong không thèm quan tâm Hứa Tĩnh. Một ranh con mà thôi, bối cảnh cứng đến đâu cũng không liên quan gì tới hẳn!

Hắn nhìn xe thương vụ ở phía xa, lại hỏi: “Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cái người trong xe thật sự không định ra đây hả?”

Mặc dù cấp bậc của Vương Quân Tướng đã là rất cao, nhưng cấp bậc của ông ấy vẫn chưa đủ để huy động cảnh sát địa phương trợ giúp phong tỏa con đường.

Trong xe chắc chắn có một nhân vật cấp bậc cao ngất ngưỡng, Trần Phong cũng lờ mờ đoán được là ai!

Hơn nữa, Trần Phong cũng xác định Hứa Tĩnh có quan hệ mật thiết với nhân vật lớn trong xe!

Vương Quân Tướng im lặng cười cười, nghiêm túc hơn: “Lãnh đạo không muốn xuống, cậu cũng hiểu rõ nguyên do mài”

Trần Phong hiểu điều này, bây giờ hắn là tai họa ngâm, người khác tránh còn không kịp!

Nếu ông già đó không muốn gặp hắn, vậy cũng chẳng sao, mọi chuyện không thể cưỡng cầu!

Vương Quân Tướng tiếp tục nói: “Lần này cậu thoát khỏi nhà tù Guantanamo, vụ việc này khiến cả thế giới sốc nặng, đương nhiên cũng khiến cả Viêm Kinh sốc. Ảnh hưởng của sự kiện Thiên Huyết năm đó còn chưa hết, nói thật, cậu có thể giữ được thân phận người dân bình thường cũng là nhờ lãnh đạo!”

Ba năm, sự kiện Thiên Huyết đó vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, Trần Phong không khỏi tự giễu!

Hiện tại hắn chỉ làm một người dân tóc húi cua mà còn phải nhìn sắc mặt của người khác, thật sự quá uất ức mà!

Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Quân Tướng tiếp tục nói: “Lần này tới Tân Tây, việc của Hứa Tĩnh là nhỏ, chủ yếu là lãnh đạo. được lão Diêm nhờ vả, mang di vật trước lúc lâm chung của lão Diêm đến cho cậu!”

Vẻ mặt Trần Phong sửng sốt, một thứ cảm xúc ít khi xuất hiện dâng lên.

Hắn nhìn chăm chằm một bức thư trong tay Vương Quân Tướng, trong lòng thấy hụt hãng vô bờ!

Một ông lão vừa nghiêm khắc vừa ôn hòa xuất hiện trong đầu hắn.

“Bức thư này là do ông ấy nhờ thủ trưởng để lại cho cậu trước lúc lâm chung, lão Diêm vẫn luôn tin tưởng cậu chắc chắn sẽ trở về!”

Vương Quân Tướng lấy tư thế cực kỳ cung kính nâng lá thư kia.

Trần Phong nhận thư, nhìn từng con chữ quen thuộc phía trên, trái tim vững như bàn thạch từ lâu đang run rẩy kịch liệt.

“Trần Phong, chờ khi nào cậu mặc lại quân trang hãy mở. lá thư này!”

Mấy chữ này viết rất có lực, Trần Phong như nhìn thấy ông lão ấy đang ra mệnh lệnh cuối cùng cho hẳn.

Mặc lại quân trang!

Hắn nhớ kỹ điều này, đây không chỉ là mệnh lệnh cuối cùng của ông lão mà còn là khát vọng sâu thẳm trong đáy. lòng hắn!

“Tôi cũng tin rằng sẽ có một ngày cậu mặc lại quân trang! Lãnh đạo nói răng cậu có thể gọi vào dãy số này bất kỳ lúc nào, nó chắc chắn sẽ có tác dụng vào thời khắc quan trọng nhất!” Vương Quân Tướng cổ vũ.

Trần Phong cất thư, cảm xúc dịu lại. Nhìn lướt qua số điện thoại trong tay Vương Quân Tướng, hắn gật đầu nói: “Tôi biết rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây!”

Vương Quân Tướng không nói gì, chỉ lắc đầu!

Vẻ mặt Trần Phong trầm lặng, không rõ vui buồn, xoay người về bên xe điện của mình.

Dưới cái nhìn chăm chú của hơn một trăm quân lính, hắn lái xe điện rời đi!

Trần Phong đi rồi, một ông lão mái tóc bạc phơ bước xuống từ trong xe thương vụ.

Ông ấy nhìn về hướng Trần Phong rời đi, thở dài nói: “Đứa nhỏ này số khổ, có điều, hổ có đi đến đâu cũng vẫn là hổ, nhất định sẽ có ngày nó lại lần nữa xưng vương!”

Hứa Tĩnh đỡ ông lão, vẫn còn chưa hết giận: “Trần Phong, anh chờ đấy cho tôi!”

Ông lão không khỏi bật cười läc đầu: “Con nhóc này, thật là không biết trời cao đất dày, cậu ấy không phải người thường đâu, cậu ấy là một ngọn núi cao không tài nào vượt qua, là thanh kiếm säc bén của Long Quốc!”

Mặc dù Trần Phong không phải người Tân Tây, nhưng nhập gia tùy tục rất nhanh, hẳn thích mì phở ở nơi này.

Hản lái xe điện đi vào một quán mì ở trong thành phố, gọi một bát mì, bắt chéo chân, bóc tỏi!

Chỉ trong chốc lát, mì đã được bê lên, mùi thơm nức mũi.

Một ngày làm việc mệt mỏi, hắn đã đói đến mức ngực dán vào lưng, gắp một miếng to vào mồm.

“Không biết con đàn bà kia có đánh giá kém cho mình không?”

Chợt nhớ ra người đẹp bị chụp lén kia, Trần Phong mở app đặt đồ ăn trên điện thoại ra, click mở đánh giá, suýt chút nữa chửi thề.

Đơn hàng đó quả nhiên bị đánh giá kém, đến trễ, thái độ không ra gì!

Trần Phong võ trán, tức đến nỗi hết hứng ăn.

Ả đàn bà này quả thật không biết đền ơn đáp nghĩa, tốt rồi, tháng này phải cạp đất thật luôn!

“Tự động nhận đơn hàng cho bạn!”

Điện thoại bỗng vang lên giọng nói dí dỏm của hệ thống phục vụ khách hàng, Trân Phong mở lại app lên thì thấy, không ngờ là đơn hàng hệ thống tự động nhận.

Hiện tại còn bị hệ thống ép nhận đơn!

“Đúng là ăn một bữa cơm cũng không yên!”

Đơn hàng hệ thống giao, không nhận cũng không được, hắn mở lên đọc tin tức cụ thể của đơn hàng, lập tức ngẩn ral

Lại là lẩy cay ở nhà đó, địa chỉ nhận hàng ở phòng 3202 tầng ba tòa nhà số ba khu dân cư Lâm Nghiệp!

“Hả? Sao lại là con ả này đặt hàng, mới hơn một tiếng thôi mà, sao lại gọi thêm một đơn y hệt?”

Nhìn thông tin đơn đặt hàng, Trân Phong lơ đãng nhếch khóe miệng tỏ ý thú vị!

Nếu không phải ả đàn bà này teo não rồi thì chính là đã có chuyện thú vị xảy ra!

Hắn vội vàng và lấy và để ăn hết bát mì, đặt xuống mười đồng rồi rời đi.

Sau khi lái xe điện vào lấy đồ, chỉ chốc lát đã đến cửa phòng của người đẹp kial

“Leng kengl”

Sau khi ấn chuông cửa, qua một hồi lâu mới có người ra mở cửa.

Nhưng, người ra mở cửa lại là một người đàn ông vạm vỡ mặt chữ điền, nhìn Trần Phong không mấy thiện cảm!

“Xin hỏi đây là nhà cô Trương đúng không ạ? Đây là đồ ăn cô ấy đặt!”

Trần Phong đưa đồ ăn qua, ánh mắt lướt nhìn người đàn ông vạm vỡ, vẫn tươi cười!

“Đồ ăn?” Người đàn ông vạm vỡ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, sau đó nhận đồ ăn nói: “Đúng rồi, vợ tôi gọi!”

“Chúc anh ăn cơm vui vẻ, hãy đánh giá tốt cho tôi nhé!”

Người đàn ông vạm vỡ không kiên nhẫn phất tay, sau đó đóng cửa lại.

Gã nhìn vào mắt mèo một hồi, đến khi thấy Trần Phong đi vào thang máy mới cầm đồ ăn đi vào phòng ngủ.

“Đại ca, chắc là không sao, đúng là nhân viên giao hàng.”

Trong phòng là một gã đàn ông trung niên mắt híp đang ngồi, vẻ mặt hung ác, gật đầu nói: “Lão Tam, xem bộ dạng không có tiền đồ gì của mày kìa, chúng ta làm vì tiền, đè thứ đồ chơi trong quần của mày xuống, sau khi lấy được tiền rồi đại ca dẫn mày đến câu lạc bộ để hưởng thụ!”

Trên giường là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang bị dây thừng trói chặt, trong miệng bị nhét đôi tất, sợ hãi nằm rêи ɾỉ.

Mà trước mặt người đẹp là một gã đàn ông đầu trọc rất đáng khinh đang nhìn chằm chằm bộ ngực của người đẹp. cười ngây ngô.

“He he, đại ca, sao con đàn bà này lại quyến rũ như vậy, nếu có thể chơi nó một lần, em chết cũng thấy đáng giá!”

Gã đàn ông đầu trọc không nhịn được tóm chặt mắt cá chân của người đẹp, cảm giác trơn trượt làm gã sắp điên mất.

Người đẹp biến sắc, hoảng loạn thu chân lại, nhưng càng như thế, du͙© vọиɠ biếи ŧɦái của gã đàn ông đầu trọc càng tăng lên.

Người đẹp ở nhà nên chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ lụa rộng thùng thình, lúc giấy giụa làm lộ cảnh xuân, một số nơi bí ẩn bị ba thắng đàn ông thấy rõ, cả đám đều cười ha ha rất đáng khinh!

Nước mắt đong đầy trong đôi mắt người đẹp, cảm nhận được nỗi tuyệt vòng và sự sỉ nhục trước nay chưa từng có!

Cô ấy hạ quyết tâm, nếu ba kẻ này dám làm ra chuyện vũ nhục mình, cô ấy sẽ nhảy từ trên cao xuống, kết thúc cuộc đời này!

Gã đàn ông đầu trọc nắm lấy chân người đẹp, mùi hương say lòng người khiến gã mụ mị!

“Đại ca, em không chịu nổi nữa rồi, nếu không thể giải tỏa du͙© vọиɠ, em sẽ nghẹn chết mất!”

Gã đàn ông háo sắc không còn quan tâm bất cứ điều gì, nắm chặt lấy cổ chân người đẹp!

“Được rồi, mày chơi đi, chẳng qua đừng chơi chết, hai tiếng sau nhân lúc trời tối chúng ta còn phải lôi cô ta đi đổi tiền nữa đấy!" Gã đàn ông trung niên cười khẩy, nói.

Gã đàn ông vạm vỡ là Lão Nhị thấy đại ca mặc kệ Lão. Tam, trong lòng vui mừng, cũng nói: “Đại ca, Lão Tam chơi xong em cũng muốn nếm thử!”

Nghe vậy, người đẹp run lẩy bẩy, nước mắt rơi như mưa, hoàn toàn tuyệt vọng.

“Chậc chậc, thật là cảnh tượng không nhìn nổi, ba thăng đàn ông bắt nạt một cô gái, thật đáng xấu hổi”

Ngay lúc cô gái đang tuyệt vọng, ở cửa bỗng truyền đến một giọng nói.

Ba gã đàn ông đều biến sắc, chỉ thấy một nhân viên giao hàng mặc đồng phục của “Ăn chưa” đang dựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra.