Hắn nhìn mọi người rồi cười nói: “Tôi có xem qua trình độ học vấn của những người ở đây, phần lớn đều tốt nghiệp cấp 2, ngoài ra còn có một số người tốt nghiệp cấp 3 nên hẳn đều biết chút về ngoại ngữ, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng ngoại ngữ mà các bạn đang nói rất có thể là Chinglish. Những kiến thức đó đều là kiến thức chết trên sách vở, khi các bạn bước vào xã hội thật sự thì sẽ phát hiện những tri thức này đã sớm lạc hậu. Bất kể nền tảng của các bạn là gì, nếu đã tới nơi này rồi thì đều phải học lại từ đầu”
Những cô gái nghe xong lời này thì vừa mong chờ vừa lo lắng, Hồ Kim Phượng cũng không nhịn được mà hỏi: “Sau khi học xong ngoại ngữ, chúng em có thể nói chuyện cùng người nước ngoài không?”
Cô ấy vừa hỏi hết câu thì mọi người đều cười to, cả La Chiến Tùng cũng cười.
Hắn nhìn Hồ Kim Phượng cười: “Em tham gia đợt đào tạo này xong, tuy rằng không thể làm công việc tiếp đãi khách nước ngoài, nhưng trong công việc vệ sinh phòng hằng ngày, nếu có khách nước ngoài hỏi em cái gì, em vẫn có thể nghe hiểu và trả lời được mà đúng không?”
Mọi người đều giật mình nhận ra rằng, cho dù là người lao động ở tầng thấp nhất cũng có thể tiếp xúc với người nước ngoài khi dọn dẹp phòng ốc, việc học ngoại ngữ là để đề phòng trước.
La Chiến Tùng nói tiếp: “Ở khách sạn thủ đô, mỗi người chúng ta đều phải tự giác nâng cao yêu cầu với bản thân, phải lấy tiêu chuẩn cao nhất để cải thiện chính mình bất cứ lúc nào, để tôi lấy ví dụ cho các bạn”
Hắn chắp tay sau lưng đi lên bục giảng, bắt đầu nói với mọi người: “Ví dụ như bảo vệ gác cổng ở khách sạn thủ đô này có phải là bảo vệ bình thường không? Đương nhiên không phải, mỗi người bảo vệ ở đây đều phải nhớ kỹ nét đặc đặc biệt trên gương mặt của mỗi lãnh đạo, còn phải nhớ kỹ cả biển số xe của họ, có ai biết tại sao không?”
Trần Quế Châu giơ tay: “Bọn họ phải nhớ kỹ để không cản xe của lãnh đạo ở bên ngoài!”
La Chiến Tùng cười gật đầu: “Đúng vậy, tính tình của những người lãnh đạo rất khó đoán để được, có một số lãnh đạo không thích phô trương mà lại ưa đơn giản. Có đôi khi bọn họ còn không ngồi xe chuyên dùng và không mang theo vệ sĩ đến nữa. Lúc đến đây họp thì họ ăn mặc giản dị, không đưa theo vệ sĩ, chúng ta không thể cản lãnh đạo lại mà hỏi ngài là ai được, như vậy quá xấu hổ!”
Mọi người nghe lời này xong thì đều cười rộ lên. Nhưng khi họ nghĩ tới việc làm phục vụ ở đây bất cứ lúc nào cũng có khả năng tiếp xúc với thủ trưởng, trong lòng bắt đầu nổi lên lòng tự hào và vinh dự, mọi người đều âm thầm thề rằng sẽ nỗ lực học tập.
Đương nhiên Mạnh Nghiên Thanh không có tham vọng như vậy, khi buổi đào tạo kết thúc, những cô gái nhỏ khác đều vùi đầu học tập thì cô đứng dậy chuồn ra ngoài.
Lúc bước ra khỏi tòa nhà đào tạo, La Chiến Tùng từ hành lang bên kia nhìn qua như thể muốn ngăn cô lại, cô chỉ có thể giả vờ không nghe thấy được.
Dù sao đã kết thúc buổi học rồi, đâu ai muốn tiếp tục nghe hắn giảng đạo lý chứ? Cô còn một đống chuyện chưa giải quyết ở đây nữa này.
Mạnh Nghiên Thanh vội vàng trở lại ký túc xá, thay quần tây và chiếc áo sơ mi sạch sẽ, rửa mặt chải đầu, ít nhiều gì cũng phải cho bản thân trông thật đàng hoàng, lúc này cô mới ra ngoài.
Ra khỏi khách sạn thủ đô, cô thấy những chiếc xe hãng Hồng Kỳ và siêu xe nhập khẩu ở bãi đậu xe bên ngoài khách sạn, nhìn nó không hài hòa lắm với những chiếc taxi và xe ba gác.
Với số tiền ít ỏi trong tay thì hiện tại cô không thể đi taxi được, cô chạy lại gọi một chiếc xe ba gác rồi đi thẳng đến khu phố Đông Giao Dân.
Đông Giao Dân có lịch sử khá lâu đời, nó từng là nơi ở của người nước ngoài và ưu giữ một số lượng lớn các toà nhà có kiến trúc phương Tây, điều này khiến quan cảnh của nó rất khác so với các khu phố xung quanh.